Chưởng lực đó đánh ra xung quanh, nhưng lại đem phạm vi dung nạp của tâm chưởng bao vây Tần Phó Quân vào trong đó, chỉ là muốn bài xích người khác, bảo vệ Tần Phó Quân.Lão ta chỉ cách không khua tay áo liền có thể làm cho mũi tên bắn ngược lại đánh rách toạc hổ khẩu bàn tay nắm kiếm của Dữu Khánh, huống chi là uy lực của đòn đánh trực diện này.Lực công kích còn chưa tới, cảm giác áp bách đã ập đến khiến người ta hít thở khó khăn, Dữu Khánh giống như đang ở trong sóng to gió lớn, nhất thời khó thể nhúc nhích, tay nắm kiếm vẫn còn đang run rẩy, dư âm của đòn đánh trước đó vẫn còn chưa được hắn xua tan khỏi thân thể.Dữu Khánh mắt mở trừng trừng nhìn một trận cuồng phong có thể cuốn bay mình đi ầm ầm ùa đến, nhưng chỉ có thể đứng sững tại đó mà gắng gượng chống chịu.Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cũng sẽ không ngồi xem, dồn dập muốn chen tay, nhưng lại bị uy lực cường đại ầm ầm áp chế khó thể tiến lên, ngay cả đứng cũng đứng không vững, làm gì còn có năng lực xông tới hỗ trợ.Hoàn Ngọc Sơn cười lạnh chụp tới một trảo, vẫn không có hạ sát thủ, lúc này lão ta vẫn còn chưa muốn giết chết bọn hắn, còn có rất nhiều chuyện cần được bọn hắn xác nhận, ví dụ như tiên phủ này đến cùng là chuyện gì, ví dụ như vào bằng cách nào, còn có rất nhiều điều có liên quan đến nó mà cần phải có những người này sống trả lời cho lão ta.Và lão ta đã bị thương nặng, bản thân cũng cần có Tần Phó Quân làm trợ thủ.Dữu Khánh thầm nghĩ tiêu rồi, hắn cho rằng mình sắp bị cương phong thổi bay hoặc bị đánh trọng thương, nhưng chợt phát hiện thấy dòng suy nghĩ của mình có vẻ khá dài, thậm chí còn suy nghĩ tới việc, tại sao đến bây giờ mình còn chưa có bị thổi bay? Trong lúc kinh nghi không rõ, hắn phát hiện thấy cương phong thổi tới hình như đột nhiên biến mất, giống như bị cơn gió nào đó thổi bay đi rồi.
Trước mắt đột nhiên loáng lên một cái, Hoàn Ngọc Sơn đã đến trước mặt, một tay còn lại chụp vào Tần Phó Quân.
Tuy nhiên khi cách Tần Phó Quân chỉ còn khoảng cách một bàn tay, bàn tay lão ta tại thời khắc đó lại đột nhiên dừng lại.
Dữu Khánh nhìn thấy tại góc nghiêng đột nhiên toát ra một cánh tay bắt lấy cổ tay Hoàn Ngọc Sơn.Hắn liếc mắt nhìn, thấy cánh tay này rõ ràng dễ nhìn hơn tay Hoàn Ngọc Sơn nhiều, thon thả và nõn nà, giống như là tay của phụ nữ.Nhưng tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức hắn gần như không thể nhìn rõ.Trước mắt lại có một bóng người lóe qua, sau đó Hoàn Ngọc Sơn bị kéo bay ra ngoài.
Hai bóng người, một nam một nữ lóe qua trước mắt hắn, Hoàn Ngọc Sơn là bị kéo bay đi, bị bóng dáng một nữ nhân kéo bay lên trên một cái rễ cây to lớn và cao hơn phía trước.
Sau đó nhìn thấy nữ nhân đó vung tay lên, không ngờ lại giựt đứt một cánh tay còn lại của Hoàn Ngọc Sơn ra khỏi vai.Lúc này, mọi người mới nhìn thấy được hình ảnh đã dừng lại đó, hai mắt Tần Phó Quân muốn nứt cả ra, những người khác thì lập tức sợ hãi ngây người.Đã mất đi hai tay, Hoàn Ngọc Sơn loạng choạng lảo đảo trên rễ cây, khó thể tin, mở to mắt nhìn nữ nhân trước mặt.Dữu Khánh nhịn không được quay đầu nhìn một bên phía sau mình, phát hiện thấy Hướng Lan Huyên vừa rồi còn đứng tại vị trí này bây giờ quả thực đã không thấy nữa.
Hắn lại quay nhìn về phía Hoàn Ngọc Sơn, Hướng Lan Huyên hiện đứng tại trước mặt Hoàn Ngọc Sơn, trong tay còn đang cầm cánh tay vừa mới giựt xuống kia, vẻ mặt như cười không phải cười, giống như đang cầm một món đồ chơi đùa đùa trên tay.Cái quỷ gì vậy chứ? Dữu Khánh có chút sửng sốt.Ong chúa thì nhíu mày.Cuối cùng, Hướng Lan Huyên đem cánh tay già nua trên tay ném đi, ném tới dưới chân Hoàn Ngọc Sơn, cười lạnh nói: "Hoàn Ngọc Sơn, Côn Linh sơn của ngươi thực sự là to gan, lại dám đối nghịch với Đại Nghiệp ty!"Lời này có hù dọa được người khác hay không thì không biết, nhưng Dữu Khánh là giật mình tỉnh lại, bị hù dọa âm thầm run rẩy.Hắn không biết nữ nhân tối hôm qua có phải là nữ nhân này hay không, nếu là phải, ách, làm ra loại chuyện như vậy với Đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty, hắn không dám nghĩ tới hậu quả này, e rằng muốn sống không được muốn chết không xong a.Hoàn Ngọc Sơn ổn định lại thân hình, ánh mắt đầy vẻ khó thể tin được, qua lần giao đấu vừa rồi, lão ta đã nhận ra được, sức lực của đối phương rất sung mãn, hoàn toàn không giống như là bị thương, nhưng mà không có khả năng là không bị thương a, lão ta lắc đầu nói: "Ngươi bình phục rồi sao? Không thể a, thân thể ngươi có chấn thương cũ, lại bị đích thân ta đả thương lần nữa, ta rất rõ ràng tình trạng chấn thương của ngươi, không có khả năng khôi phục nhanh như vậy."
Hướng Lan Huyên không muốn dông dài với lão ta về việc vì sao lại nhanh chóng bình phục như vậy, nàng hừ lạnh nói: "Không vội, sau khi đến Đại Nghiệp ty, có rất nhiều thời gian để chậm rãi trò chuyện."
"Đến Đại Nghiệp ty?" Hoàn Ngọc Sơn hỏi ngược lại một câu, sau đó cất tiếng cười ha hả, cười đến mức râu tóc rung cả lên, trong tiếng cười tràn đầy sự châm biếm, ra vẻ đang nói, ngươi cảm thấy ta sẽ đi theo ngươi đến Đại Nghiệp ty sao?Vẻ mặt Hướng Lan Huyên hơi biến đổi, nhận ra được gì đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.Tiếng cười của Hoàn Ngọc Sơn dần dần trở nên bi thương, cuối cùng ngửa mặt lên trời cất tiếng thở dài: "Người định không bằng trời định! Ông trời a, vì sao không chịu cho Côn Linh sơn ta một con đường sống?"Hướng Lan Huyên thấy có cơ hội, thừa dịp lão ta không đề phòng, thân hình đột nhiên hóa thành hư ảnh vọt đi, trong nháy mắt liền khống chế lão ta ở trong tay, nhanh chóng thi pháp chế trụ, kết quả nhìn thấy trong miệng Hoàn Ngọc Sơn ồ ồ tuôn ra máu tươi, ánh mắt châm chọc nhìn nàng, con mắt cũng chậm rãi nhắm lại.Hướng Lan Huyên lập tức thi pháp điều tra, sau đó vẻ mặt rất khó coi.Dám đánh tổn thương nàng ta, nàng ta còn chưa có xả ra được cơn tức đó chứ, tự nhiên sẽ không muốn để cho Hoàn Ngọc Sơn dễ dàng chết đi, nhưng mà nàng đã không còn cơ hội hành hạ Hoàn Ngọc Sơn.
Hoàn Ngọc Sơn biết rõ với thương thế của mình hiện tại, lão ta đã không phải là đối thủ của nàng, đã trước một bước thi pháp chấn vỡ trái tim tự sát.Tự sát rất dứt khoát lưu loát.Nhưng hành động này đã chọc giận Hướng Lan Huyên, nàng ta khua tay áo, một tay ném lão ta vào không trung phía trước, phất tay vẫy qua, một mũi tên tư trong ống chứa tên của Bách Lý Tâm bay ra, vù một tiếng bay vọt tới, đem Hoàn Ngọc Sơn đang rơi xuống đánh bay ra ngoài, đóng đinh tại trên thân thần thụ.
Phía dưới là đống lửa do Hoàn Ngọc Sơn sai người của mình đốt cháy, lúc này lửa đã lan lên trên đại thụ, cũng thiêu đốt lão ta.Tần Phó Quân lệ tuôn như suối, vừa bi thương vừa không hiểu rõ, không rõ vì sao Tông môn phải làm như vậy, vì sao phải để cho mọi người chạy vào chịu chết.Dữu Khánh cũng buông cô ta ra, để cho cô ta tùy ý rũ xuống tựa trên mặt đất, tạm thời đã không cần phải dùng cô ta để kiềm chế người nào nữa, ở nơi đây còn có thể dùng cô ta để kiềm chế người nào chứ?Nhưng hắn vẫn không dám cởi bỏ cấm chế trên người cô ta.Mấy sư huynh đệ bọn hắn cũng không dám chạy, mấu chốt là chạy không thoát, tu vi chênh lệch quá lớn, ngay tại phía dưới mí mắt của người ta, những rễ cây xung quanh cũng rất rắn chắc, không có ngoại lực để nhờ cậy, cũng không có hoàn cảnh để lợi dụng, làm sao có thể chạy thoát được, cưỡng ép bỏ chạy là tìm chết.Cũng may mà Hướng Lan Huyên không xem mấy người bọn hắn là ưu tiên trước mắt, nang lắc mình đến trước mặt ong chúa.Khiến người bất ngờ là Hướng Chân, gã ta nâng kiếm trong tay đứng chắn trước mặt ong chúa, không chút nào e sợ mà đối diện với Hướng Lan Huyên, cho thấy sẽ liều mình bảo vệ ong chúa.Sư huynh đệ mấy người nhìn thấy cảnh này thì đều không nói nên lời, Nam Trúc cất tiếng lẩm bẩm, "Nhận được lợi ích từ ong chúa hay sao?"Hướng Lan Huyên quan sát Hướng Chân từ trên xuống dưới một hồi, rồi hỏi: "Ngươi dám ngăn cản ta?"Hướng Chân không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết có việc nên làm, có việc không nên làm.Ong chúa cười vui vẻ, vui vì mình không có nhìn lầm người, sau đó quay sang nhìn về phía Dữu Khánh, hỏi: "Ria mép, ngươi nhìn nàng ta mà xem, bộ dạng này là đang trọng thương, bị ngươi khống chế hay sao chứ? Thiếu một chút đã nghĩ các ngươi là cùng một tốp.
Ngươi đùa giỡn ta cũng thôi đi, vậy mà còn tự đùa với bản thân mình.
Bản vương chưa từng thấy người như thế."
Trong giọng nói chứa đầy sự châm biếm, y thực sự đã phục hắn rồi, vậy mà dám cưỡng ép một nhân vật nguy hiểm như thế tùy ý xách trên tay giống như món đồ chơi.Với kẻ nguy hiểm như vậy mà dám không thi pháp kiểm tra xem thương thế như thế nào? Để cho người ta bình phục lại từ lúc nào rồi vẫn không biết.
Vậy mà lúc trước còn đỉnh đạc bóp cổ nữ nhân này bảo y kiểm tra.
Sự tự tin và thẳng thắn như vậy rõ ràng đã lừa gạt được y, chơi trò gì vậy chứ!Nghe lời nói này, Dữu Khánh cũng rất lúng túng, hắn không phải chưa có kiểm tra tình trạng chấn thương của Hướng Lan Huyên, đã bị thương đến như vậy, hắn nào biết được người ta có thể khôi phục nhanh như thế.Hướng Lan Huyên nhìn thấy rõ ràng sự bối rối của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên một nét cười vui vẻ.Ong chúa quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: "Có phải ngươi đã ăn mật ong hay không?"Nghe được lời này, Hướng Chân bừng tỉnh hiểu ra, gã ta là người đầu tiên kịp phản ứng lại, bởi vì lúc trước gã ta cũng mang theo tổn thương tiến vào trong tiên phủ này, sau khi ăn mật ong nơi này, chỉ trong một đêm tổn thương đã được bình phục, mà ong chúa cũng có nói, mật ong nơi này là thứ tốt để chữa thương.Hướng Lan Huyên hơi lộ ra vẻ suy tư, lúc trước nàng ta đột nhiên phát hiện thấy chỉ qua một đêm, tổn thương của mình đã khỏi hẳn, nàng cũng có hoài nghi là nhờ tác dụng của mật ong, chỉ là vẫn không dám xác định, lúc này tự nhiên liền hiểu rõ.Có một số việc nàng ta cũng không muốn nói nhiều thêm, hỏi ngược lại: "Đại vương không cảm thấy rằng cần phải nói điều gì với ta sao?"Ong chúa nói: "Ngươi vẫn nên nhanh chóng tổ chức nhân thủ cứu hỏa trước đi."
Hướng Lan Huyên kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang sai khiến ta sao? Ngươi cảm thấy ngươi còn có tư cách sai khiến ta sao?"Ong chúa bình tĩnh nói: "Cây này đã sinh trưởng mấy trăm vạn năm, đã trở thành Linh căn của một giới này, nếu hủy hoại Linh căn của một giới, ngươi có biết sẽ xảy ra hậu quả gì không? Khí tương Thiên địa sẽ biến dị, sẽ kinh động đến Tiên giới, một khi dẫn đến người của Tiên giới đến đây điều tra, vậy thì không phải là chuyện ta sai khiến các ngươi hay không nữa rồi, cái gì mà Côn Linh sơn, cái gì mà Đại Nghiệp ty, đều chỉ là con kiến hôi.
Nếu như ngươi cảm thấy các ngươi chịu đựng được hậu quả đó, vậy thì có thể để cho lửa tiếp tục cháy."
Mọi người nghe vậy thì đồng loạt ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn về phía cây thần thụ khổng lồ này, trong lòng lại nhiều thêm một lần chấn động, đây dĩ nhiên là Linh căn của một giới?Mặc dù làm không hiểu Linh căn của một giới chính là cái gì, nhưng chỉ nghe qua liền biết không phải là chuyện đùa.Mọi người cũng không biết lời này là thật hay giả, tuy nhiên không ai dám mạo hiểm.
Hướng Lan Huyên lập tức quay sang quát to với đám người Dữu Khánh: "Còn sững sờ ra đó làm gì, bất kể là thật hay giả, đi dập lửa đi đã rồi nói tiếp."
"Vâng vâng vâng."
"Được, được."
Sư huynh đệ mấy người như được đại xá, cúi đầu khom lưng nhận lời, xoay người rơi đi chỗ khác, sau đó trong mắt lấp lóe, trao đổi ánh mắt với nhau, có ý tứ gì thì mọi người ngầm hiểu tất cả.
Nam Trúc còn kéo kéo tay Bách Lý Tâm, ra hiệu đi nhanh một chút.Cơ hội chạy trốn được chủ động đưa lên tới cửa, bọn họ làm sao có thể bỏ qua.Dữu Khánh vừa xoay đầu, nhìn thấy Tần Phó Quân tựa trên mặt đất, tức thì cảm thấy khó xử, có nên cùng mang đi luôn hay không chứ?Vấn đề là không dễ đưa đi, nếu thật sự đưa theo thì cần phải cởi bỏ cấm chế trên người Tần Phó Quân, nhưng nếu cởi bỏ cấm chế rồi, nữ nhân này có thể nghe lời sao?Còn nếu không cởi bỏ, vừa cứu hỏa vừa khiêng một người thì là chuyện gì chứ? Chỉ cần nhìn là biết có vấn đề.Nam Trúc quay đầu lại, nhìn thấy hắn còn đang chần chần chừ chừ, gã nhanh chóng giựt tay áo hắn.
Nhưng Hướng Lan Huyên cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy động tác động viên nhau của đám gia hỏa này thì lập tức nói: "Đi người nhiều như vậy làm gì, muốn chạy trốn sao? Lưu lại một tên làm con tin!" Nàng ta nhấc tay chỉ tới, không có gì bất ngờ, không chút khách khí trực tiếp chỉ vào Dữu Khánh.Sư huynh đệ mấy người tức thì cứng người tại chỗ, nhưng mình chỉ là trứng chọi đá, đành phải lưu Dữu Khánh lại.Dữu Khánh thở phào nhẹ nhõm, cũng được, ít nhất thì không cần phải lựa chọn nữa, nhưng hắn vẫn ra hiệu bằng ánh mắt cho đám người Nam Trúc, ý nói có thể chạy được thì hãy chạy đi, đừng lo cho hắn.Ba người Nam Trúc bất đắc dĩ, xám xịt chạy đi dập lửa, vọt tới chỗ lửa bốc lên, không ngừng thi pháp đánh ra cưỡng ép dập lửa.Quan sát quá trình dập lửa một hồi, ước chừng sẽ không có vấn đề gì, Hướng Lan Huyên quay lại hỏi Ong chúa, "Đại vương, nói đi, làm sao để mở ra cổng vào tiên phủ?"Ong chúa hỏi ngược lại: "Nếu Bản vương có thể mở cổng ra, ngươi cảm thấy bên ngoài còn đến lượt các ngươi phô trương thanh thế sao?"Nghe lời giải thích này, Hướng Lan Huyên không thể không chìm vào suy tư.Nhưng Dữu Khánh thì âm thầm không đồng ý, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, trên người các Thủ sơn thú tọa trấn tiên phủ hẳn là có cấm chế, cho dù cổng có mở ra cũng chưa chắc đã có thể đi ra ngoài.Nào ngờ ong chúa lại quay đầu nhìn chăm chú vào hắn, trực tiếp đẩy đề tài này đến trên người hắn, "Về vấn đề này nên hỏi hắn mới phải.
Bản vương cũng rất muốn biết, làm sao mở ra được phong ấn của cổng vào.”Nghe vậy, ánh mắt Hướng Lan Huyên và Hướng Chân đều nhất tề đổ dồn vào Dữu Khánh.Dữu Khánh trừng mắt nhìn bọn họ: "Các ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng không biết làm sao để mở ra."
Với lời này, ngay cả quỷ cũng không thể tin được, Hướng Lan Huyên xì một tiếng, "Vậy ngươi vào bằng cách nào?"Dữu Khánh giang hai tay ra, vẻ mặt vô tội, nói: "Khi các ngươi tiến vào không có nhìn thấy một cái cầu dây leo sao? Là Đằng yêu ở bên ngoài mở ra.
Nó mở ra, ta đi vào.
Chỉ có vậy thôi.
Còn làm sao để mở cổng ra thì ta thật sự không biết."