Tia sáng trên mặt đất giống như một cột sáng nối thẳng vào lòng đất, bao phủ đình viện, bao phủ cây Tiên đào bừng bừng sức sống kia, cảnh tượng này có một vẻ đẹp khác lạ.Mấy tháng trước, cây tiên đào đã được hái hết quả rồi, ngay trong ngày ra hoa kết trái liền được hái hết.Cây đào có lớn lên hay không, người ngoài nhìn thấy có vẻ khác lạ có thể cho rằng đó là do vấn đề thị giác của mình, nhưng nếu tiếp tục để cho quả đào treo trên cây thì quả thực không thể nào giải thích được, quá chướng mắt, vì vậy, tất cả đều được mọi người hái xuống ăn.
Trái đào tươi mới mùi vị rất ngon.Bên cạnh cây đào đặt một cái ghế nằm, Mục Ngạo Thiết nằm ở đó, khi thì mở to mắt nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, khi thì nhắm mắt lại, ra sức lắc đầu, ngoảnh hết bên này đến bên kia, cố gắng hoạt động đốt sống cổ.Họa vô đơn chí, sau khi Nam Trúc phát tác vấn đề đốt sống cổ, bị hành hạ mãi mới bình phục lại được, mấy ngày trước đó đến lượt y bị phát tác, cũng phải nếm trải cơn đau đớn giày vò.Bây giờ đã gần như bình thường trở lại, thoải mái nằm tại nơi này tiếp tục phục hồi.Nếu như có thể không cần phải lo cơm áo gạo tiền, vĩnh viễn sinh sống với cuộc sống thoải mái như thế thì thật quá tốt, toàn bộ Diệu Thanh Đường, ngoại trừ Tiểu Hắc ra, mọi người đại khái đều hi vọng được như vậy.Nhưng mà, hi vọng không bao giờ có thể đại biểu cho hiện thực, ít nhất thì quy tắc của U Giác Phụ không cho phép điều đó.
Người ta không miễn phí cung cấp sự bảo hộ, và cũng sẽ không để cho ngươi được ở đây thoải mái mà không phải làm gì, các thương hộ kinh doanh tại nơi đây cần phải có thành tích, nếu không thì phải rời đi, nhường chỗ lại cho người khác.Ở trong chòi nghỉ gần đó, đám người Dữu Khánh đang thảo luận về việc mở lại hoạt động kinh doanh "Tham quan tiên đào thụ".Đóng cửa mấy tháng, có lẽ đã đủ để làm lẫn lộn ấn tượng của người ngoài về kích thước của cây tiên đào.
Quan trọng nhất là không khai trương cũng không được, ngoại trừ kinh doanh tham quan Tiên đào thụ ra, Diệu Thanh Đường không còn khoản thu nhập nào khác.Chưa tính đến việc tiêu hao tài nguyên tu luyện, khoản chi tiêu cho một nhóm người đông như thế này tại U Giác Phụ là không ít, chi phí sinh hoạt tại U Giác Phụ rất tốn kém.Không giống với vùng núi hẻo lánh chỗ Linh Lung quan kia, tự trồng tự ăn, tự đốn củi vẫn có thể sống sót, đốt củi đốt lửa nơi này chẳng khác gì đốt tiến đốt bạc, trên mặt đất thậm chí còn chẳng có một bóng cây, mỗi một thanh củi đều cần phải trèo đèo lội suối đưa từ rất xa đến đây, không rẻ được.Trong tay bọn họ dường như có mấy thứ bảo bối đáng giá, nhưng lại không dễ trực tiếp lấy ra bán, bọn hắn cần phải tiếp tục tục suy nghĩ cách thức làm như thế nào để thay đổi tình hình hiện tại.Quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là biện pháp "Tham quan tiên đào thụ" do Cao lão Nhị nghĩ ra lúc trước trở thành hoạt động kinh doanh lâu dài thực sự của Diệu Thanh Đường.Vốn cho rằng chỉ lừa được tiền của mấy người lúc ban đầu khi nó còn mới mẻ, nào ngờ vậy mà vẫn luôn có người sẵn sàng trả tiền để xem Tiên đào thụ trông như thế nào, tuy rằng kinh doanh việc này không đắt đỏ lắm, lúc tốt lúc xấu, nhưng tính trung bình mỗi ngày đều sẽ có mấy khách hàng như vậy, cần phải biết rằng phí vào xem cũng không thấp, đây là điều mà ngay từ đầu không ai ngờ được.Trước đây còn lo lắng Diệu Thanh Đường không có việc kinh doanh gì ổn định, làm sao có thể trụ được lâu dài với quy tắc của U Giác Phụ, bây giờ vấn đề này dường như đã được giải quyết bằng một cây đào như vậy.Mọi việc cứ tiếp diễn như thế này, cửa hàng không thể làm ăn phát tài, nhưng cũng không khiến người chết đói, có vẻ sẽ không sập tiệm, nghèo mà ổn định.Bây giờ, "Diệu Thanh Đường" không còn gọi là Diệu Thanh Đường nữa, đã sửa lại tên, có người không muốn bị bên này làm ảnh hưởng, hơn nữa bên này cũng đã nhận lấy khoản tiền có ẩn ý kia, chiêu này bài liền không tiện dùng tiếp nữa.Bất kể điều gì từng đã xảy ra với "Diệu Thanh Đường", từ nay nó đã trở thành quá khứ.Bảng hiệu được thay đổi, đổi tên thành "Đào Hoa cư" .Việc chọn cái tên này không thoát khỏi có liên quan với cây đào kia.
Là vì để tên của bảng hiệu có thể gây ấn tượng một chút, hi vọng có thể thu hút được càng nhiều người chưa thấy qua việc đời trả tiền vào xem.Trong lúc mấy người đang bàn tới chuyện hôm nay dọn dẹp để ngày mai khai trương, Mục Ngạo Thiết đang nằm trên ghế chợt mở to mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt dõi theo thông báo đom đóm bay qua trên không trung, rồi khẩn trương vẫy vẫy tay, "Mau nhìn kìa."
Mấy người ở trong chòi nghỉ nghe tiếng gọi thì đi tới, cùng dõi theo ánh mắt Mục Ngạo Thiết nhìn lên không trung, nhưng không nhìn ra được cái gì, Nam Trúc chắp hai tay ở trước bụng hỏi, "Lão Cửu, nhìn cái gì vậy?"Mục Ngạo Thiết chỉ chỉ về phía không trung xa xa, xua xua tay, "Bây giờ nhìn không thấy nữa, chờ nó bay trở lại đi."
Mấy người không biết y đã phát hiện ra cái gì, làm như có chuyện lạ gì đó.Nam Trúc làm sao có thể nhịn được miệng, lập tức cất tiếng lải nhải: "Ngươi học được kiểu nói chuyện lấp lửng này từ khi nào vậy? Đừng có đánh đố, chuyện gì nói mau."
Mục Ngạo Thiết: "Tam túc ô, có người đang bán ra Tam túc ô!"Vừa nghe được những lời này, vẻ mặt mọi người đều chấn động, mỗi người mở to mắt nhìn chằm chằm không trung, cẩn thận quan sát khắp nơi.Trải qua Cao lão Nhị tìm hiểu, bọn họ đại khái đã có lý giải về cái gọi là "Tam Túc ô".Nói nó hiếm thì cũng hiếm, bởi vì rất hiếm thấy.
Nói nó không hiếm thì cũng không hiếm, bởi vì tại U Giác Phụ thỉnh thoảng sẽ có bán.Nhưng cái trò này chỉ có thể dùng để lừa gạt những người không hiểu nghề, bởi vì "Tam Túc ô" bị bắt sẽ giận dữ và không nghe lời người thuần dưỡng, cuối cùng sẽ tuyệt thực mà chết.
Cho nên nó chính là một cái hố, người nào mua người đó rơi vào trong hố.Ngoài những gì Cao lão Nhị tìm hiểu được, bọn hắn cũng tìm được một ít thông tin có liên quan đến "Tam Túc ô" từ trong sách cổ.Lông đen, ba cái chân vàng kim, nghe nói không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên cất tiếng, âm thanh giống như tiếng trời, đến tột cùng như thế nào là tiếng trời thì không người nào nói rõ được, cũng không biết có ai đã thực sự nghe được hay chưa.
Chỉ bởi vì điều này mà không ít người đều muốn bắt về để nghe thử xem tiếng của nó như thế nào.
Nhưng mà "Tam Túc ô" tính cách cao ngạo, rất khó làm cho nó mở miệng cất tiếng kêu.Mỗi khi nhìn thấy nó xuất hiện thì đều chỉ là đơn lẻ, chưa ai nhìn thấy chúng thành đôi, tốc độ bay rất nhanh, tới vô ảnh, đi vô tung, không biết tổ tại nơi nào, cách thức chúng sinh sôi nẩy nở vẫn còn là một điều bí ẩn.Trong sách cổ xưng nó là "Tam Túc ô", không có cách gọi nào là "Thanh điểu" như Ngô Hắc đã nói.Nhìn hình ảnh được lưu truyền trong sách cổ, nó rất giống với hình ảnh điêu khắc trên tấm thẻ bài của Nam Trúc."
Tới rồi."
Vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đám thông báo đom đóm di chuyển, Mục Ngạo Thiết chợt cất tiếng gọi, tay cũng giơ lên chỉ cho mọi người.Mấy người nhìn theo hướng tay chỉ, dần dần, nhìn thấy được thông báo mà y nói tới: Một trăm vạn lượng bán ra một con chim "Tam Túc ô"quý hiếm.Lời ít mà ý nhiều.Nhìn theo dòng thông báo đom đóm bay đi, mọi người quay mặt nhìn nhau, phát hiện ra rằng tại U Giác Phụ này đúng là thỉnh thoảng sẽ có người buôn bán Tam Túc ô.Nếu là trước đây, mọi người sẽ không quan tâm tới điều này, với loại chim được gọi là quý hiếm nhưng vô dụng này, chỉ có những nhà có tiền có thế mới bỏ ra số tiền lớn mua nó về để nhìn ngắm, những người này hoàn toàn không đặt nặng tiền bạc, bây giờ bọn họ quan tâm đến là bởi vì tấm thẻ bài kia."
Xem ra cũng không phải là quá mức hiếm có."
Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép, lẩm bẩm, "Tới vô ảnh, đi vô tung, từ đâu tới?"Cao lão Nhị không biết vì sao chợt thấy tinh thần phấn chấn, xung phong: "Để ta đi dò xét tình huống người bán."
Không ai phản đối, Dữu Khánh cũng có ý như thế.
Cao lão Nhị làm chưởng quỹ, vốn loanh quanh luẩn quẩn lâu dài tại U Giác Phụ, đi hỏi thăm này nọ là chuyện rất bình thường.
Còn nếu mấy người bọn hắn đi hỏi điều gì thì rất dễ dàng bị người ta chú ý.Cảm giác lúc nào cũng bị người theo dõi chăm chú đó, bọn hắn có thể nói đã nếm trải rất nhiều lần, vì vậy, cho dù ở tại U Giác Phụ, bọn hắn cũng không dám tùy tiện lộ diện.Mục Ngạo Thiết không thể nằm yên được nữa, y cũng đứng lên.Ngô Hắc quay trở lại trong chòi nghỉ, ngồi xuống, im lặng quan sát mấy người một phen, sau đó khẽ thở dài, khẽ lắc đầu.Ông ta biết rõ mấy tên này e rằng lại sinh ra ý nghĩ gì đó, rõ ràng là rất nguy hiểm, mỗi lần đều là tìm được đường sống trong chỗ chết, vậy mà vẫn cứ đâm đầu vào để cho đầu rơi máu chảy sao?Ông ta cũng có thể hiểu được tâm tình của bọn hắn, nhìn thấy bộ dạng chịu đựng đau đớn của bọn hắn là có thể biết được.Hiện tại chỉ là vấn đề một đốt sống cổ, ai biết được ngày mai sẽ là vấn đề gì? Nỗi lo lắng bất an có lẽ một mực lẩn quẩn trong lòng bọn hắn.Biết rằng Cao lão Nhị đi tìm hiểu tin tức sẽ không nhanh chóng trở về, sau một lúc tản bộ trong đại viện, mỗi người liền trở về phòng của mình.Một đám người vừa mới yên ổn được nửa giờ, bỗng nhiên tiếng hét của Tiểu Hắc vang lên, "Động rồi, động rồi, mau đến xem."
Mọi người liền lần lượt lộ diện ra khỏi tiểu viện của mình.
Tiểu Đông và tiểu Tây cũng nhô đầu lên sau tường viện của mình, ngay cả Bách Lý Tâm cũng bị kinh động, đi ra nhìn xem.Tiểu Hắc cõng đại bổng trên lưng, đang đứng ở dưới cây đào, đưa tay chỉ lên cành cây, vui mừng kêu lên, không biết là có ý gì.Mọi người lần lượt đi tới bên cạnh cậu ta, ngước mắt nhìn lên cây, nhưng không nhận ra có điều gì khác thường, Nam Trúc xoa xoa đầu Tiểu Hắc, hỏi: "Chuyện gì vậy?"Tiểu Hắc liên tục chỉ vào một cành cây, nói: "Nó động đậy, cây đào này động đậy, vừa rồi ta nhìn thấy nó động đậy."
Cây đào động đậy? Mọi người sửng sốt không nói nên lời, sau đó tiếp tục theo dõi cành cây nhỏ mà cậu ta chỉ, nhưng nào thấy có động tĩnh gì.Ngô Hắc cau mày hỏi: "Nói bậy nói bạ gì vậy chứ? Ta thấy ngươi là đang định gây loạn để trốn ra ngoài chơi phải không?"Tiểu Hắc trừng mắt nói: "A cha, ta không nói dối, nó thật sự động đậy."
Tiếp đó, cậu ta quay đầu lại lôi kéo cánh tay Nam Trúc, đung đưa nói, "Mập mạp thúc, ta thật sự nhìn thấy cây đào động đậy."
Thấy cậu ta không giống như đang nói láo, Nam Trúc lập tức hỏi: "Nó động đậy thế nào?"Tiểu Hắc gãi gãi đầu, sau đó đứng ra, thể hiện mình chính là cây đào, sau đó lại vươn một cánh tay ra làm cành cây, "Cành cây" bắt đầu chậm rãi lắc lư từ bên này sang bên kia, rồi lại chuyển động lên xuống, còn cong queo uốn éo nữa.Sau khi làm xong những động tác này, cậu ta mới thả ta xuống, nói: "Động đậy như vậy."
Nam Trúc a một tiếng, với biên độ dao động như thế, chắc hẳn không phải bị hoa mắt, gã mở pháp nhãn nhìn nhìn, sau đó lại lấy "Lam sắc yêu cơ" ra bôi lên mí mắt, bắt đầu đi xoay quanh cây đào để quan sát, có thể thấy gã có phần tin tưởng lời Tiểu Hắc nói.Trừ Bách Lý Tâm ra, mọi người đều hiểu ý của gã, tất cả mọi người đều nhìn thấy tình hình giọt chất lỏng tỏa ra lục quang kia làm cho cây tiên đào sinh ra biến dị, nói không chừng còn sẽ dẫn đến tình trạng khác.Từng người cũng bôi "Lam sắc yêu cơ" lên mí mắt.Một cái cây bình thường là không có khả năng động đậy, nếu như động đậy đó chính là đã thành tinh, hẳn sẽ sinh ra yêu khí.Nhưng một đám người nhìn tới nhìn lui, mãi vẫn không nhìn thấy chút yêu khí nào, tà khí ẩn chứa trong cây đào vẫn như trước.Nam Trúc đưa tay bẻ gãy một cành đào ra kiểm tra, vẫn không phát hiện thấy có bất kỳ điều gì khác thường, nhịn không được liếc liếc mắt nhìn Tiểu Hắc, nhưng cuối cùng vẫn tươi cười vui vẻ nói: "Được rồi, chúng ta đã biết rồi, nếu lần sau nó còn động đậy, nhớ kỹ báo cho chúng ta biết."
Tiểu Hắc dốc sức gật đầu, "Được, Mập mạp thúc nhớ mua đồ ăn cho ta."
Vì đồ ăn sao? Mấy người dở khóc dở cười, sau đó mọi người lần lượt giải tán.Sắc mặt Ngô Hắc dần dần trở nên âm trầm, tiến tới đưa tay nhéo lỗ tai Tiểu Hắc, trực tiếp kéo cậu ta về thư phòng, sau đó là một trận mắng mỏ vang lên, bắt cậu ta chép gì đó một trăm lần.Dữu Khánh lắc lắc đầu trở về trong phòng, nhìn thấy Đầu To ở trên thạch đôn bên cạnh, nhịn không được đến gần nhìn.Chỉ thấy Đầu To giang rộng hai cánh, lẳng lặng nằm tựa trên thạch đôn, nơi vết rạn bên ngoài thân có ánh sáng màu cam không ngừng lưu chuyển.Hắn không biết Đầu To xảy ra chuyện gì, sau khi trở về từ Côn Linh sơn thì nó cứ như vậy, thiếu một chút đốt cháy cả tòa nhà, hắn đành phải tìm một cái thạch đôn cho nó sử dụng.