Hai người có phần không nghĩ tới, phía bên Hạt Tử bang bịa chuyện tìm sâm Kỳ Lân, vừa vặn đâm trúng bí mật mà bên này đang thực hiện, có phải quá mức trùng hợp hay không chứ?Nếu không phải là có nội tuyến, hơn nữa cảm thấy phía bên Hạt Tử bang không có khả năng thật sự tiết lộ loại bí mật này để chiêu mộ người, bằng không hai người thật sự hoài nghi phải chăng phía bên Hạt Tử bang cũng biết được bí mật này hay không.Hữu hộ pháp An Thiên Ấn và Đồng Tại Thiên đều đã nhận thấy vẻ mặt hai vị này có chút không thích hợp.Nhưng hiện tại không phải lúc quan tâm tới chuyện này, An Thiên Ấn nhắc nhở: "Bang chủ, đám người Hạt Tử bang đó có thể tập kích chúng ta bất cứ khi nào."
Tả hộ pháp Cung Tự Đình nói: "Đã có đề phòng bọn chúng, chỉ kéo tới một đám đám ô hợp, không cần phải sợ hãi."
Sau một chút trầm ngâm suy nghĩ, Đoạn Vân Du nói với Đồng Tại Thiên: "Ngươi còn phải trở về Hạt Tử bang."
Tất cả mấy người đều sửng sốt, Đồng Tại Thiên không hiểu, hỏi: "Vì sao?"Đoạn Vân Du nhẹ nhàng ho khan hai tiếng rồi mới nói: "Mụ đàn bà Từ Phượng Cập kia rất thức thời, đã biết rõ không địch lại mà vẫn liều chết đến đánh, đó không phải là phong cách của cô ta.
Cô ta chắc chắn biết rõ, dẫn tới đám người này cũng cắn không được chúng ta, chẳng khác gì chạy tới đây chịu chết vô ích.
Các ngươi cảm thấy cô ta là loại người chịu chết một cách vô ích sao?"Mấy người thoáng nhìn nhau một cái, hữu hộ pháp An Thiên Ấn hỏi: "Ý của Bang chủ là, lần đánh lén này có vấn đề?"Đoạn Vân Du: "Có khả năng cô ta có chuẩn bị hậu chiêu.
Ta không sợ cô ta tới liều mạng, chỉ sợ cô ta bỏ chạy.
Phải có người nhìn chằm chằm vào cô ta, như vậy chúng ta mới có thể tìm được cô ta bất cứ lúc nào, không thể để cho cô ta dễ dàng trốn đi, dù sao cũng là thù giết chồng, không trảm thảo trừ căn, e rằng lưu lại hậu hoạn.
Cô ta không có năng lực và uy tín như Tào lão đại, vốn là không kiểm soát được Hạt Tử bang, lần này nếu như tiếp tục thất bại, ắt sẽ mất hết nhân tâm, khả năng bỏ trốn rất lớn.
Đến lúc đó, bên cạnh cô ta không còn ai giúp đỡ, vừa lúc nhân cơ hội đó xử lý cho xong."
Đồng Tại Thiên lập tức hiểu rõ ý của y, chắp tay đáp: "Được, để ta quay về nhìn chằm chằm cô ta."
Đoạn Vân Du mỉm cười gật đầu."
Ta tiễn ngươi đi."
Hữu hộ pháp An Thiên Ấn đưa tay mời.Hai người lại song song nhảy xuống bức tường nghiêng, rời đi.Đi ra phía trước cổng, Đồng Tại Thiên nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn đám người lui tới bận rộn đào móc kia, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, không biết bên này rốt cuộc đang tìm bảo bối gì.Khoảng chừng một năm trước, gã được Đoạn Vân Du bày mưu đặt kế sắp xếp cài vào Hạt Tử bang, mục đích là vì xúi giục Hạt Tử bang đào móc tòa thần miếu này.Lúc ban đầu, Đoạn Vân Du là định dùng thủ đoạn mềm dẻo để đạt được mục đích, bởi vì thủ đoạn đánh đánh giết giết sẽ gây ra tử thương cho phe mình, như vậy sẽ không được người phía dưới ủng hộ.
Nhưng mà Hạt Tử bang không chịu nghe lời xúi giục của gã, bởi vì Hạt Tử bang đã từng đào móc tòa thần miếu này, hoàn toàn không phát hiện thấy bất kỳ thứ gì đáng giá, cho nên sẽ không tiếp tục làm việc tốn công vô ích.Đảo mắt một năm trôi qua, sự việc không thành, cuối cùng lại lấy được tư cách thành viên kỳ cựu của Hạt Tử bang.Đừng coi thường thời gian một năm, tại Thiên Tích sơn này, trong hoàn cảnh thành viên bang phái ra ra vào vào như nước chảy, có thể ở lại một bang phái một năm, tuyệt đối có tư cách trở thành thành viên kỳ cựu của bang phái.Bởi vì nhìn thấy gã giày vò tại Hạt Tử cả một năm mà không có hiệu quả gì, Đoạn Vân Du bất đắc dĩ mới chế tạo ra trận tập kích này, làm chim cưu chiếm tồ thước, tự mình tới đào móc.Dưới ánh trăng trong sa mạc, một đám người ẩn nấp phía sau một cái cồn cát, len lén quan sát đến động tĩnh tại thần miếu, nhìn thấy người vào người ra, không ngừng vận chuyển cát ở trong thần miếu ra ngoài.Từ đống cát chồng chất bên ngoài, có thể thấy được bọn họ đã dọn dẹp được không ít.Từ Phượng Cập và Tào Định Côn ở gần bên nhau thỉnh thoảng quay nhìn nhau, trong mắt có vẻ nghi hoặc, không biết Phi Ưng bang rốt cuộc đang đào cái gì, đó vốn là sào huyệt của bọn họ, chính bọn họ đã từng đào móc, điều tra qua, không có tìm được kết quả gì.
Phi Ưng bang làm vậy có ích lời gì chứ?Nhưng có một điểm có thể khẳng định, vụ tập kích của Phi Ưng bang rõ ràng đã được chủ mưu từ lâu, tuyệt đối không phải là vô duyên vô cớ lấy tính mạng bang chúng đi làm chuyện vô dụng.
Điều này chứng tỏ bên trong thần miếu này xác thực có thể tồn tại bảo vật gì đó mà bọn họ không biết.Tính chất bang phái tại Thiên Tích sơn rất rõ ràng, một bang phái sẽ không dễ dàng không để ý chết sống đi tổ chức tấn công một bang phái khác, chưa kể còn là từ một khu vực cách xa chạy đến đây tập kích.
Điều đó chứng tỏ bảo bối mà người ta khát vọng rất có khả năng không phải là bảo bối bình thường, không chừng còn là loại trọng bảo chỉ cần chiếm được liền đủ để hưởng thụ cả đời.Nghĩ đến việc có thể có trọng bảo ngay tại phía dưới mí mắt bọn họ nhiều năm mà vẫn không biết, trong lòng hai người quả thực không dễ chịu.Nhìn tình hình hiện trường, Dữu Khánh không hiểu được đến đây để làm gì, nhưng cảm thấy phía bên mình dường như có dấu hiệu mưu đồ gây rối, nếu không, trong đêm tối như vậy tập thể xuất động ẩn phục rình xem để làm gì?Quan sát một hồi, hơi cảm bất an, hắn như loài bò sát, trườn đến bên cạnh Tào Định Côn.Tào Định Côn nghiêng đầu nhìn hắn, hơi cau mày, cảm thấy tên này có phần nhiều chuyện, liền hỏi: "Lại có chuyện gì?"Dữu Khánh hỏi: "Tam đương gia, chúng ta định đánh lén người ta sao?"Nghe hắn hỏi như vậy, Tào Định Côn có phần không biết nên trả lời như thế nào, nếu nói không phải, chút nữa phải làm sao?Gã định nói các ngươi đợi chút nữa tự nhiên sẽ biết, nào ngờ Nhị đương gia Từ Phượng Cập ở một bên nhìn nhìn bọn họ một chút, rồi đột nhiên từ trên cồn cát trượt xuống, rơi tại trong hố cát, ngoắc tay ra hiệu cho mọi người cùng xuống dưới.Vì vậy, năm sáu mươi người dồn dập xoay người trượt xuống, tụ tập tại xung quanh Từ Phượng Cập.Từ Phượng Cập mở miệng hỏi: "Mọi người đều đã nhìn thấy tình huống rồi chứ?"Nhìn thấy tự nhiên là đã nhìn thấy, nhưng nhìn không hiểu, Dữu Khánh hỏi: "Nhị đương gia, chúng ta định làm gì?"Từ Phượng Cập hỏi: "Các ngươi vì sao gia nhập vào Hạt Tử bang ta, không phải Tam đương gia đã nói cho các ngươi rồi sao?""Sâm Kỳ Lân?" Dữu Khánh biểu thị hoài nghi, "Trong sa mạc này làm sao có thể có sâm Kỳ Lân?"Từ Phượng Cập: "Vậy ngươi cho rằng người ở trong ngôi đền tan hoang đó đang đào cái gì, đêm hôm đào cát chơi đùa hay sao? Cũng không phải nói nơi này có sâm Kỳ Lân, mà trong thần miếu này có thứ có thể tìm được sâm Kỳ Lân."
Một đám người cũ mặt không biểu cảm đứng ở đó, tạo cảm giác rằng họ đã quen nhìn cảnh tượng này, trên thực tế nhưng là mỗi ngườiđều đang nhìn Từ Phượng Cập trợn mắt nói dối, nhìn cô ta ứng đối nói dối rất tự nhiên.Trước lúc tời đây, Từ Phượng Cập đã nói rất rõ ràng với bọn họ, không cần bọn họ làm gì cả, cũng không cần bọn họ phải tham gia vào bất kỳ chuyện gì nguy hiểm, chỉ cần phối hợp diễn một vở kịch, coi như là niệm tại tình cảm Đại đương gia lúc sinh tiền dẫn theo mọi người kiếm được không ít tiền, giúp Đại đương gia báo chút thù, hoặc cho rằng tìm lại chút mặt mũi cho thất bại lúc trước cũng được.Người đồng ý đều đi theo tới đây rồi, người không đồng ý thì không có tới, cho nên bọn họ cũng sẽ không vạch trần.Trong mắt một đám tân nhân thì có vẻ nóng lòng muốn thử, nhưng lo lắng có điểm không thích hợp, lẫn nhau ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.Lời đã nói đến nước này, mọi người đều đã đoán được là có ý gì, sợ rằng là tới cướp đoạt.Thứ có thể tìm được sâm Kỳ Lân? Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, tim cũng đập thình thịch, nhưng lòng vẫn còn nghi vấn, hơi chút suy nghĩ, hắn hỏi: "Nhị đương gia, chúng ta là định đi đoạt sao?"Vừa mới gia nhập vào, lập tức liền tham gia cướp đoạt, hắn cảm thấy có chút là lạ, nhưng với tình hình tại Thiên Tích sơn này, việc này hình như cũng không quái lạ.Từ Phượng Cập hỏi ngược lại với vẻ trào phúng: "Thế nào, ngươi còn muốn người ta khách khách khí khí chắp tay đưa cho ngươi hay sao? Mọi người đều là tới Thiên Tích sơn kiếm tiền, trước lúc tới đây hẳn phải biết rõ mình là tới mạo hiểm, còn như không muốn mạo hiểm, bình an phát tài, nơi chỗ ta là không có.
Nếu các ngươi có con đường đó, không ngại nói cho ta biết một tiếng, ta và các ngươi cùng làm."
Lời này đưa tới một đám thành viên cũ phối hợp diễn xuất hùa theo, dưới sự dẫn dắt của Tào Định Côn, liên tục vang lên một tràng cười chế giễu.Dữu Khánh: "Nhị đương gia, ta không phải có ý này, ta là muốn hỏi, thực lực đối phương như thế nào, chúng ta có nắm chắc đắc thủ không?"Tào Định Côn hơi nhíu mày, gã cảm thấy phải chăng mình đã rước tới một tên chuyên bới móc gây chuyện, sớm biết vậy không nhận hắn cho rồi.Nhưng hơi chút nghĩ lại, với loại chuyện như vậy, cho dù vị này không nhiều chuyện, e rằng những người khác cũng sẽ hỏi rõ ràng, chỉ là, những người khác không tích cực như hắn mà thôi.Cho dù là như thế, nhưng không biết vì sao, lời nói và việc làm của tên này khiến cho gã mơ hồ cảm thấy bất an, có cảm giác hắn là một kẻ không sợ lạ, không phải mình đụng phải một tên lõi đời đi?Từ Phượng Cập hừ lạnh nói: "Nếu không có chút nào nắm chắc, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ chạy tới đây mạo hiểm sao? Trong thần miếu là người của một bang phái nhỏ, nhân số hiện tại đại khái chỉ khoảng hơn hai mươi, xét về thực lực là không bằng chúng ta.
Thực ra trong số người của đối phương còn có cả người của chúng ta.
Nói thật cho các ngươi biết, gây giờ Đại đương gia đang nằm vùng trong đó.
Một khi động thủ, chúng ta chính là nội ứng ngoại hợp, chắc chắn làm một lần thành công."
Nghe được trong đó còn có nội ứng bên mình, một đám tân nhân lập tức an tâm hơn không ít.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng liếc nhìn nhau, cảm thấy phần thắng quả thực rất cao.Từ Phượng Cập lại nói: "Lời cảnh cáo nói trước, vẫn là quy tắc cũ, làm nhiều được nhiều.
Nếu như tìm được sâm Kỳ Lân, trận cướp đoạt này được tính vào 10% công sức trong đó, người tham dự, người xuất lực đều được chia, mọi người cảm thấy như thế nào?"Nghe được lời này, trong lúc đám tân nhân đang nhẩm tính xem 10% lợi nhuận của sâm Kỳ Lân phân chia ra thì mình có thể nhận được khoảng bao nhiêu, chợt có thành viên cũ bất mãn nói: "Nhị đương gia, công việc này cần phải đánh đánh giết giết, chỉ lấy ra 10% phân chia cho mọi người, có phải hơi ít một chút hay không chứ?"Từ Phượng Cập lập tức phối hợp diễn kịch với gã: "Manh mối là do Đại đương gia tìm được, thế cục cũng đã nằm trong kiểm soát, Đại đương gia còn dẫn người làm nội ứng ở trong đó, chuyện đã nắm chắc rồi, căn bản không cần mọi người phải làm gì nhiều.
Chỉ là một trận tấn công dệt hoa trên gấm liền có thể được chia 10% lợi nhuận, ước tính mỗi người ít nhất cũng lấy được hơn chục triệu, còn ít nữa sao? Quá trình tìm sâm sau đó còn không biết cần mọi người xuất lực như thế nào, cũng nên để lại một chút dự phòng."
Lại có người cũ nói: "Nhị đương gia, nói như vậy cũng không sai, nhưng lỡ như sau đó không cần phải xuất lực nhiều, lỡ như thứ cướp được lúc này liền quyết định được việc sở hữu sâm Kỳ Lân thì sao chứ? 10% là quá ít, ít nhất cũng phải 20%."
Vì vậy, hiện trường bắt đầu tập trung tranh luận về việc phân chia lợi nhuận, cho dù đều đang kiềm chế hạ giọng tranh luận, nhưng vẫn gây ra một tràng rầm rĩ.Nói chung, hầu hết thành viên cũ đều hi vọng hành động lần này được phân chia với tỉ lệ nhiều một chút, Từ Phượng Cập thì không chắc chắn.Một đám tân nhân mới đến ở một bên theo dõi, xem như đã là lĩnh giáo được tình hình làm việc của bang phái nơi đây là như thế nào.Cuối cùng, Từ Phượng Cập nhấc tay ra hiệu dừng tranh luận: "Thôi, đừng có tranh luận nữa.
Nếu quả thật giống như lời các ngươi nói, trong trường hợp hành động lần này là mấu chốt quan trọng nhất trong việc tìm được sâm Kỳ Lân, vậy thì sau đó sẽ tiếp tục tăng tỉ lệ phân chia tương ứng cũng không muộn.
Hiện tại chính là 10%.
Công việc này quá nhẹ nhàng, tạm thời cũng chỉ có thể chiếm 10%.
Tài vật trên thân đối thủ bị hạ, theo quy tắc cũ, thuộc về người đánh gục.
Cứ như vậy đi.
Ai sẵn sàng tham gia thì giơ tay, cảm thấy tỉ lệ thấp không muốn tham gia, cũng không miễn cưỡng."
Chính cô ta nhấc tay trước tiên, sau đó là Tào Định Côn.Một đám tân nhân rục rịch muốn giơ tay, tuy rằng tranh cãi ầm ĩ có vẻ hỗn loạn, nhưng kiểu cò kè mặc cả này lại khiến cho bọn họ hoàn toàn yên tâm.Tuy nhiên, bọn họ vẫn giữ thái độ chờ xem trước đã.Cho dù vừa rồi tranh cãi rất dữ, nhưng đám thành viên cũ sau một chút do dự vẫn lần lượt giơ tay đồng ý tham gia.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, người trước nhíu mi ra hiệu một cái, chỉ tùy tiện làm một chút liền có thể lấy được mười triệu, cảm thấy không nên bỏ qua, lúc này hắn là người đầu tiên trong đám tân nhân giơ tay lên.Tào Định Côn nhìn đến, trong ánh mắt hiện ra vẻ nhẹ nhõm, phát hiện thấy lúc trước mình có phần suy nghĩ nhiều.Mục Ngạo Thiết cũng giơ tay lên theo.Quả nhiên, sau khi trong đám tân nhân có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt giơ tay lên.Kết quả cuối cùng là, tất cả thành viên tới đây đều giơ tay, đều đồng ý tham gia trận cướp đoạt này.