Sau khi thu liễm biểu hiện trên mặt, gã xoay người lại, hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này còn có việc gì sao?"Với tuổi của gã, gọi Dữu Khánh một tiếng "Tiểu huynh đệ", thực sự cũng không quá đáng, thoạt nhìn tại nơi này, Dữu Khánh là người trẻ tuổi nhất, nếu là người không biết rõ tình hình, quả thực không nhận ra được Dữu Khánh là lão đại của đám người này.Dữu Khánh nói to: "Bọn ta cảm tạ hảo ý của các hạ, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của tiên sinh."
Đồng Tại Thiên mỉm cười nói: "Vô danh tiểu bối, không đáng nhắc tới."
Dữu Khánh chắp tay nói: "Bất kể là tên thật hay giả, lần sau nếu như có may mắn gặp lại, dù sao cũng phải có một cái tên để xưng hô, cũng không uổng một lần quen biết."
Đồng Tại Thiên trầm mặc một hồi, lớn tiếng trả lời: "Đồng Tại Thiên là ta."
"Nguyên lai là Đồng tiên sinh."
Dữu Khánh lại chắp tay để bày tỏ tôn kính, sau khi buông tay, hắn hỏi: "Không biết Đồng tiên sinh là định đi đâu?"Đồng Tại Thiên lại im lặng một hồi rồi trầm ngâm nói ra: "Hồi đó, ta hai tay trống trơn đến đây vẫn có thể đặt chân, huống hồ bây giờ đã lăn lộn nhiều năm như vậy, ta cũng không tin không còn Hạt Tử bang thì ta không thể tiếp tục đặt chân tại Thiên Tích sơn này."
Gã làm như thể mình không hề hối hận với việc giết chết Từ Phượng Cập, rồi còn không quên nhắc nhở đám người trước mắt, "Còn với các ngươi, ta cũng chỉ có thể giúp được các ngươi một chút như vậy, về sau, các ngươi tự lo cho mình đi."
Dữu Khánh: "Nếu tiên sinh vẫn tiếp tục xông pha tại Thiên Tích sơn này, cớ gì bỏ gần tìm xa, cùng chúng ta tìm kiếm tương lai không phải tốt hơn sao?"Lời đã nói đến nước này, đám người của Tân Hạt Tử bang đều đã nhận ra được, bang chủ đang muốn kéo người này nhập bọn.Mọi người rất có hảo cảm với người có lòng hiệp nghĩa trước mắt, cho nên không người nào phản đối.Đồng Tại Thiên làm như chưa hề nghĩ tới việc này, biểu hiện rất bất ngờ và ngạc nhiên, hỏi: "Cùng với các ngươi sao? Các ngươi vừa mới đến, mơ mơ màng màng đã bị người ta lừa, ngay bản thân các ngươi còn đứng chưa vững, ta tham gia với các ngươi làm gì?"Dữu Khánh không có vòng vo, thẳng thắn nói: "Tào Định Côn không phải bỏ chạy, mà là bị chúng ta xử lý.
Nếu đã không thể tin cậy vào người của bang phái khác, chính chúng ta liền thành lập một bang phái."
Hắn đưa ngón tay chỉ tới những người xung quanh.Đồng Tại Thiên kinh ngạc, lần này là kinh ngạc thật sự, Đoạn Vân Du ở phía xa quan sát hành động của nhóm người bên này, cho rằng manh mối về bảo vật đã làm cho bọn hắn đoàn kết lại, nếu không, bọn hắn sẽ không tụ tập làm việc với nhau, không nghĩ tới là trực tiếp thành lập một bang phái.Phạm Cửu lên tiếng: "Đồng huynh, tại Thiên Tích sơn này, có ai mà không phải bắt đầu từ đầu? Hạt Tử bang trước đây thua ở trong tay Phi Ưng bang, mà Phi Ưng bang lại bị chúng ta đánh bỏ chạy, thử hỏi người khác có thể làm, vì sao chúng ta lại không làm được?"Gã nhấc tay chỉ về phía Dữu Khánh, "Đánh bại Bang chủ Phi Ưng bang, chấn nhiếp đẩy lui Phi Ưng bang chính là vị Chu huynh đệ này, bây giờ đã được bọn ta cùng tôn làm bang chủ."
Mạt Lỵ cũng lên tiếng nói thêm vào: "Đồng huynh, ngươi cũng biết bọn ta mới đến, đang cần có một người dày dạn kinh nghiệm.
Với kinh nghiệm của Đồng huynh, và thực lực của bang chủ chấn nhiếp người khác, lo gì không có tiền đồ."
"Đúng vậy, bang chủ đã mời, Đồng huynh cùng gia nhập đi."
"Đồng huynh, đừng có lang thang khắp nơi nữa, gia nhập vào chúng ta đi."
Một đám thành viên tân Hạt Tử bang có không ít người dồn dập cất lời mời, mọi người quả thực cũng cần một người có kinh nghiệm và tin cậy, bây giờ gặp được người có sẵn, tự nhiên rất hoan nghênh chào đón.Đồng Tại Thiên do dự, cân nhắc một hồi, sau đó bước trở lại, đi tới trước mặt mọi người chắp tay nói: "Chư vị nhiệt tình như thế, nếu Đồng mỗ tiếp tục từ chối, đó chính là kiêu căng rồi.
Đồng mỗ bằng lòng gia nhập quý phái cùng mưu việc lớn.
Mong chư vị thu lưu!""Nói quá lời, về sau chính là người mình."
Phạm Cửu tiến lên vỗ vỗ vai gã, cười nói.Đồng Tại Thiên lại quay sang hành lễ với Dữu Khánh, "Đồng Tại Thiên bái kiến bang chủ!"Dữu Khánh cũng rất cao hứng, hai tay nhấc nhấc, ra hiệu miễn lễ.Đám người tụ tập lại với nhau, náo nhiệt sôi nổi, có thể thấy việc Đồng Tại Thiên lấy mạng người đề trải đường lúc trước đã chiếm được thiện cảm mọi người như thế nào.Xem đến lúc này, Cung Tự Đình tại cửa vào dường như đã hiểu ra được gì đó, mí mắt giựt giựt, suy nghĩ về nhiệm vụ của Đồng Tại Thiên tại Hạt Tử bang trước đây liền biết rõ.Trong lúc nói chuyện sôi nổi, Đồng Tại Thiên cất lời hỏi, "Đúng rồi, còn không biết bang phái chúng ta tên là gì?"Vừa nghe gã hỏi như vậy, hiện trường náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người quay mặt nhìn nhau.Đồng Tại Thiên sửng sốt, cho rằng vừa rồi mình đã nói sai lời nào đó, gã suy nghĩ lại một chút ngôn từ mình đã dùng mới nãy, gã cảm thấy không có vấn đề gì a.Mục Ngạo Thiết vốn vẫn luôn bình tĩnh ở một bên, nỗ lực biểu hiện ra mình là một người sắt đá chính trực, y đột ngột toát ra một câu, "Vẫn gọi là Hạt Tử bang."
Hạt Tử bang? Đồng Tại Thiên ngạc nhiên nhìn xung quanh, nếu không có hai chữ "Vẫn gọi", gã còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, gã lại quay vòng nhìn phản ứng bối rối và cam chịu của mọi người, cùng với bộ dạng đạm mạc vô tình của Dữu Khánh, không biết có phải mình đã phạm vào điều gì kiêng kị hay không, trong lòng có chút chột dạ, cười bối rối, rồi nhanh chóng sửa lời: "Tên gì không quan trọng, tên gì thật sự không quan trọng, quan trọng là hành vi thế nào."
Dữu Khánh ừ một tiếng, gật đầu nói: "Lời này của Đồng tiên sinh thật sự rất chín chắn, quả nhiên có trài nghiệm hơn hẳn mọi người."
Hắn chen một câu phản bác lại lời phản đối của mọi người lúc trước, sau đó xoay người lại, phất phất tay ra hiệu cho mọi người, "Đừng có ngây người ra đó nữa, mọi người đều biết việc gì là quan trọng, nhanh chóng làm việc đi."
Sau đó hắn lại chỉ về phía Phạm Cửu, ra hiệu gã sẽ dẫn Đồng Tại Thiên đi sắp xếp công việc, cũng là muốn để cho Phạm Cửu tự mình giải thích tình huống cho rõ ràng.Một nhóm người phân tán đi, người phải canh gác thì đi canh gác, người phải làm việc thì đi làm việc.Khi đi qua cửa thần điện, Đồng Tại Thiên và Cung Tự Đình tàn tật ngồi tại chỗ nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.Đều gì phải tới cuối cùng sẽ tới, phải đối diện cuối cùng cũng phải đối diện.Đồng Tại Thiên không bày ra vẻ mình là người lão làng, rất tích cực chủ động tham gia làm việc, tại một lần khiêng cát ra ngoài, phát hiện thấy trước sau không có người ở gần, trong lúc quay trở vào, khi đi ngang qua cửa vào, gã cuối cùng dừng lại bên cạnh Cung Tự Đình.Cho dù hành động này của mình khiến cho Dữu Khánh đang quan sát phù điêu trên tường quay đầu nhìn đến, gã vẫn mỉm cười với Dữu Khánh, đồng thời còn nhỏ giọng nói với Cung Tự Đình một câu, "Bang chủ để cho ta tới cứu ngươi."
Gã nhất định phải nói lời này cho Cung Tự Đình nghe, cần phải ổn định Cung Tự Đình, sợ Cung Tự Đình suy nghĩ khác, tránh để Cung Tự Đình bán đứng mình.Không còn cách nào, hiện tại gã không thể tự nhiên đột ngột giết chết Cung Tự Đình.Cung Tự Đình hắc một tiếng, khịt mũi đáp nhẹ một câu, "Bang chủ không hổ là bang chủ, thủ pháp cao minh như thế.
Chỉ cần thoáng nhìn qua, ta liền biết là kiệt tác của hắn."
Thấy Dữu Khánh nhìn chằm chằm tới đây không bỏ qua, hơn nữa còn có những người khác thỉnh thoảng ra vào, hai người không nói thêm gì nhiều, sau khi giải thích rõ ràng vấn đề và trấn an phù hợp, Đồng Tại Thiên liền rời khỏi cửa vào.Chỉ là, khi gã đi ngang qua cách Dữu Khánh không xa, đang khom người nhìn xem hình điêu khắc trên vách, Dữu Khánh chợt đứng thẳng dậy, gọi, "Đồng tiên sinh."
Đồng Tại Thiên sửng sốt dừng bước, ngay lập tức đi đến, hỏi: "Bang chủ có gì phân phó?"Dữu Khánh hất hất cằm về phía Cung Tự Đình nơi cửa vào, như cười như không hỏi: "Đồng tiên sinh có vẻ rất quen thuộc với Tả hộ pháp gì đó a?"Đồng Tại Thiên vẻ mặt tức giận, hừ lạnh nói: "Không thể nói là rất quen thuộc, chỉ có thể nói là cừu nhân gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.
Lúc trước, khi hắn theo Phi Ưng bang tập kích Hạt Tử bang thì đã giết chết không ít lão đệ huynh của ta.
Thấy hắn rơi vào kết quả như vậy, không tranh thủ châm biếm, chế nhạo hắn mấy câu, làm sao xả được cơn giận chứ? Ta hận không thể chính tay đâm chết tặc nhân này!"