Đồng Tại Thiên cho rằng Chu đại bang chủ chỉ là tùy tiện nói vậy mà thôi, nào ngờ bang chủ đại nhân đang nói rồi đột nhiên giống như ngộ ra, hắn nhấc tay vỗ đùi, thay đổi quyết định, ở lại nơi này chờ Đoạn Vân Du đưa tới cửa, ai khuyên cũng nhấc tay ra hiệu ngừng, không cho cò kè mặc cả.Một đám thành viên tân Hạt Tử bang không tán thành cũng không phản đối, bởi vì đây quả thực cũng là một biện pháp, chỉ là bọn họ cảm thấy đánh đánh giết giết dù sao có nguy hiểm, không bằng đến Khối Lũy thành để tìm hiểu sẽ an toàn.Đồng Tại Thiên thực sự không nói nên lời, có phần chịu không nổi với đức tính nghĩ tới liền làm không chút cân nhắc thêm của vị bang chủ này.
Đoạn Vân Du không muốn cứng chọi cứng với bên này, cho nên phái hắn tới làm nội gian, bây giờ vị này quyết định ngồi đợi Đoạn Vân Du tới đây đối đầu, đây là chuyện gì chứ?Nhưng mà khuyên không được, gã làm nội gian cũng chỉ có thể duy trì trầm mặc, im lặng nghĩ cách.Lặng im ngồi khoanh chân đả tọa trong sa mạc, gã làm ra vẻ như đang nghỉ ngơi, nhưng kì thực trong lòng không thể yên bình.
Ngồi đợi đến thời điểm thay ca canh gác, gã hít sâu một hơi, đứng lên, khi xoay người rời đi thì liếc nhìn Dữu Khánh một cái.Gã vừa rời đi, Mục Ngạo Thiết đang nhắm mắt khoanh chân đả tọa cũng mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng gã rời đi, rồi cũng quay đầu nhìn tới Dữu Khánh.Lúc trước y và Đồng Tại Thiên cùng một ca trực, nhận chức trách giám thị Đồng Tại Thiên, lần này Dữu Khánh cố ý điều chỉnh tách hai người ra, nghĩa là không giám thị nữa.Y có hỏi Dữu Khánh, làm như vậy có tác dụng không?Nào ngờ Dữu Khánh trả lời không biết, có trái hay không có trái cứ trồng trước đã rồi tính tiếp.Đêm nay bầu trời vẫn có ánh trăng soi sáng, nhưng thỉnh thoảng lại có những đám mây lớn trôi qua, cảnh này khiến người ta có loại cảm giác nhưng phía xa xa cất giấu thứ gì đó.Thần miếu không còn nữa, không còn nơi để lên cao nhìn ra xa, mấy người đi canh gác đều tản ra tìm những cồn cát tương đối cao để quan sát xung quanh, cảnh giác đề phòng.Đồng Tại Thiên cũng làm như thế, gã tựa tại mặt phía sau cồn cát, nhưng tâm tư không ở phía trước mà thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía sau, về khu vực đội ngũ tập kết.Lúc này nhiệt độ mặt cát đã giảm xuống thấp, nhiệt độ không khí cũng hạ xuống theo, hạt cát lạnh lẽo chạm vào bàn tay, gã cắm một tay vào trong hạt cát, thân thể ngăn cản tầm mắt những người tụ tập phía sau, sau khi xác nhận chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, gã mới chậm rãi kéo bàn tay giấu trong cát lên, từ từ xòe nắm tay ra, ánh sáng huỳnh quang xuyên qua kẽ hở bàn tay chiếu sáng ra ngoài, gã lại dùng tay kia che chắn, phát ra tín hiệu về phía bóng tối lờ mờ phía trước.Cách mỗi đoạn thời gian gã lại phát ra một lần tín hiệu.Không đợi quá lâu, một bóng người lặng lẽ lén lút đến gần, lẻn đến phía bên kia cồn cát rồi chậm rãi bò đến trước mặt gã, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"Đây là người được Đoạn Vân Du phái tới giám thị bên này, đồng thời có nhiệm vụ liên lạc với Đồng Tại Thiên.Đồng Tại Thiên cất Huỳnh thạch đi, quay đầu lại nhìn nhìn phía sau rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Ta muốn gặp Bang chủ, nhưng hiện tại không thể rời khỏi nơi đây, mời bang chủ giá lâm nơi đây một chút, nói là ta có thông tin quan trọng cần báo cáo."
Người đến nói: "Có chuyện gì ta có thể chuyển cho bang chủ."
Đồng Tại Thiên: "Việc này ta cần báo cáo trực tiếp, nhanh đi."
Người đến khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa, nhẹ nhàng trượt xuống cồn cát, theo khe lõm giữa các cồn cát, mượn nhờ địa hình che chắn để trốn trốn tránh tránh rời đi, rất nhanh liền biến mất.Đoạn Vân Du không có để cho gã đợi quá lâu, không bao lâu sau đã đi tới, nhưng vẫn là người đã đến trước đây lén lút tiến tới bên cạnh Đồng Tại Thiên dò xét tình hình, sau đó, khi đã xác định không có điều gì khác thường gã mới rút lui báo cho Đoạn Vân Du xuất hiện.Đoạn Vân Du nhô ra khỏi cồn cát phía trước, nhanh chóng lẻn đến trước mặt Đồng Tại Thiên, hai người nằm dọc hai bên đỉnh cồn cát, chạm mặt nhau.Đoạn Vân Du đảo mắt nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì mà phải cần chính ta đến đây?"Gặp mặt kiểu này kỳ thực rất nguy hiểm đối với y, rất dễ dàng bị mai phục.Đồng Tại Thiên nhỏ giọng trả lời: "Bang chủ thứ lỗi, bên này xảy ra chút vấn đề, ta cũng không còn cách nào khác, hơn nữa, bây giờ rất khó để tách khỏi bọn họ, đành phải làm hạ sách này."
Đoạn Vân Du: "Được rồi, cũng đã tới rồi, nói đi, có chuyện gì vậy?"Đồng Tại Thiên trước tiên báo cáo tình hình đào móc, "Bên này đã đào lên lại, cũng đã tìm được manh mối liên quan.
Tên Chu Khánh đó in khắc lại một số hình ảnh điêu khắc trên đá.
Ta đã cố ý quan sát để ghi nhớ lại, nhưng còn chưa hiểu được gì thì hắn đã cất đi rồi, còn bảo người phá hủy những phù điêu đó và san lấp lại chiếc hố đã đào ra."
Vừa nghe nói là thật sự tìm được manh mối, trong mắt Đoạn Vân Du không nhịn được lóe lên vẻ phấn chấn."
Vấn đề hiện tại là, Chu Khánh nhìn chằm chằm vào một quyển bút ký xa xưa nào đó trong tay Bang chủ ngài.
Trong tay ngài thật sự có thứ này sao?" Trong mắt Đồng Tại Thiên bộ lộ vẻ hiếu kỳ, vị bang chủ trước mắt này nói cho gã biết về chuyện manh mối sâm Kỳ Lân, nhưng không có đề cập tới bút ký gì đó.Sắc mặt Đoạn Vân Du hơi trầm xuống, "Xem ra vị Tả hộ pháp đó của chúng ta giải thích rất rõ ràng a."
Đồng Tại Thiên: "Vì để giữ mạng sống hắn cũng không còn cách nào khác, chắc cũng không cung khai quá nhiều, nếu không ta đã không trà trộn vào được."
Đoạn Vân Du không rõ, "Chuyện này liên quan gì tới bút ký?"Đồng Tại Thiên: "Hắn đại khái nắm được sâm Kỳ Lân sẽ xuất hiện tại trong hoàn cảnh, môi trường như thế nào, nhưng một số hoàn cảnh địa hình cần tổng hợp quá nhiều yếu tố, hắn không biết nơi nào tại Thiên Tích sơn có thể phù hợp, hắn cần có một số thông tin để tham khảo.
Hắn cảm thấy bút ký trong tay Bang chủ có thể giúp đỡ hắn.
Hắn thậm chí còn nghĩ đến bản đồ Thiên Tích sơn trong tay Nhiếp Nhật Phục, nhưng mà hắn không dám làm việc lỗ mãng.Vì vậy, hắn mới chuyển chủ ý lên người Bang chủ, hắn cho rằng Bang chủ sẽ không từ bỏ manh mối trong thần miếu, tất nhiên sẽ tìm tới lần nữa.Hắn đã đưa ra quyết định, muốn làm theo hướng này, sẽ một mực ở lại nơi đây chờ Bang chủ xuất hiện, nói rằng sẽ không để cho Bang chủ chạy thoát lần nữa, phải bắt cho bằng được Bang chủ, cướp lấy bản bút ký trong tay Bang chủ."
Đoạn Vân Du: "Đầu óc hắn có bệnh sao? Cho dù ta có mong nhớ đến thần miếu này, ta cũng sẽ điều tra rõ ràng tình hình trước khi tới đây, hắn ở lại nơi này, ta làm sao có thể dễ dàng đưa lên tới cửa?""Ai!" Đồng Tại Thiên than thở: "Hắn còn trẻ, còn chưa có định tính.
Ngài không thấy được đâu, hoàn toàn chỉ là chợt nghĩ tới liền quyết định thực hiện, ỷ vào việc mình có năng lực đánh nhau, ở trong bang nói ra liền không cho phản đối.
Không biết là trẻ trâu từ đâu toát ra."
Đoạn Vân Du: "Không có khả năng đưa bút ký cho hắn.
Ngươi nghĩ cách xúi giục hắn đi tìm manh mối đi.
Nói cho hắn biết, hắn có thể đến Khối Lũy thành để tìm hiểu hoàn cảnh, địa hình.
Làm như vậy, ngươi cũng dễ dàng biết được hắn muốn tìm loại hoàn cảnh, địa hình như thế nào.
Rồi đúng lúc báo cho ta biết."
Đồng Tại Thiên thở vắn than dài: "Nếu thật sự đi đến Khối Lũy thành để tìm hiểu, sợ rằng chuyện này không liên quan gì với ta, sẽ không để cho ta biết rõ hắn muốn tìm loại địa hình, hoàn cảnh như thế nào."
Đoạn Vân Du cau mày, "Chuyện gì vậy, ngươi cảm thấy mình đã bị bại lộ rồi sao?""Bại lộ thì không, tên Chu Khánh đó lúc ban đầu là cân nhắc đến việc đi Khối Lũy thành để tìm hiểu thông tin, nhưng hắn trực tiếp loại trừ ta ra ngoài, hắn công khai ngay trước mặt mọi người, nói rằng bởi vì ta gia nhập vào sau, một số thông tin không tiện để cho rò rỉ ra ngoài..."
Đồng Tại Thiên nhớ lại mấy câu lí do của Dữu Khánh, nói ra cho y nghe.
Sau khi nói xong, gã nhịn không được lại cất tiếng than thở, "Đám gia hỏa này, cho đến bây giờ vẫn không để cho ta biết được bọn họ là đang tìm kiếm sâm Kỳ Lân, ta thì phải làm bộ như không biết, rất sợ mình lỡ lời nói lộ ra sơ hở."
Nói xong, gã nhịn không được lắc đầu cười khổ.Đoạn Vân Du có phần không biết nói gì, cau mày suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi có cơ hội ám sát được hắn hay không? Chúng ta nội ứng ngoại hợp, làm thịt hắn, rồi lấy đi những tấm hình mà hắn đã in khắc."
Đồng Tại Thiên sửng sốt nói: "Bang chủ, không chỉ mình ta xem không hiểu những hình ảnh đó, khi ta và đám thành viên Hạt Tử bang đó trao đổi với nhau thì mọi người đều rất mơ hồ, đều không hiểu được những hình ảnh đó có ý nghĩa gì.
Hiện tại chỉ có duy nhất Chu Khánh giải mã và nắm giữ được bí mật của những bức điêu khắc đó.
Nếu giết chết hắn rồi, ngài có xác định có thể đào ra được manh mối chúng ta muốn hay không?"Đoạn Vân Du kinh ngạc hỏi: "Ngoại trừ hắn ra, tất cả những người khác đều không biết được sao?"Đồng Tại Thiên: "Không sai.
Bên này ít người, lúc trước chỉ có một mình hắn làm bang chủ là có nhàn rỗi đi quan sát những hình ảnh điêu khắc đó, những người khác đều phải không ngừng làm việc, hoàn toàn không có thời gian để nhìn xem, bây giờ chỉ có một mình hắn biết được.
Cạy miệng người khác cũng vô ích."
Nếu là như vậy, còn làm sao ám sát được? Đoạn Vân Du nghẹn lời.
Một lúc lâu sau, y dường như hạ quyết tâm gì đó, hít sâu một hơi sau, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Cung Tự Đình còn sống chứ?"Đồng Tại Thiên không biết vì sao y lại chuyển đề tài đến việc này, trả lời như thực tế: "Vẫn còn sống, nhưng hai chân không còn, bị thương không nhẹ, cho dù có thể sống tiếp, cũng là sống tạm."
Đoạn Vân Du mặt không biểu cảm nói: "Thực ra, hắn là thúc thúc ruột của ta."
Đồng Tại Thiên sửng sốt, cái quái gì vậy? Là thúc thúc ruột của ngươi mà còn bảo ta có thể giết chết diệt khẩu sao?Giết chết diệt khẩu cũng không sao, mấu chốt là, nếu đã đưa ra quyết định tàn khốc như vậy, đó là chuyện tai tiếng sẽ bị gièm pha, há có thể tuyên dương ra ngoài?Nhất là gã không có hỏi tới, cần gì phải chủ động nói cho gã biết? Gã lập tức kinh nghi hỏi: "Bang chủ, ta đã nghe lầm rồi sao, hay là ngài đang nói giỡn?""Về sau, nếu có thể, ngươi nói ra mối quan hệ này cho Cung Tự Đình nghe, nhờ hắn phối hợp, tránh xảy ra chuyện xấu..."
Đoạn Vân Du nhỏ giọng dặn dò một hồi, rồi rời đi.Đồng Tại Thiên bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng đã biết được y có ý gì, gã nhìn theo bóng lưng rời đi, nhịn không được lắc đầu cảm khái.Cho đến khi trời tờ mờ sáng, gã mới hoàn thành ca trực nửa đêm, đổi ca xong, khi trở về tới nơi, gã không tránh né gì, trực tiếp tìm tới Cung Tự Đình, muốn dùng lời nói "làm nhục" Cung Tự Đình một trận, nào ngờ Cung Tự Đình bị hao tổn nguyên khí quá nhiều, đến giờ này vẫn còn vùi đầu ngủ say.Gã dứt khoát vung chân đá một cước, trực tiếp đá cho Cung Tự Đình tỉnh dậy, trong lúc nói lời nhục mạ thì gã quay lưng về phía người khác, xòe bàn tay ra cho Cung Tự Đình nhìn thấy chữ viết trong lòng bàn tay.Sau khi nhìn thấy, Cung Tự Đình trong lòng có chút kích động, nhưng mặt ngoài lại biểu hiện rất trấn định, nằm gục xuống tiếp tục giấc ngủ của mình, xoay người đưa lưng về phía gã.Đồng Tại Thiên biết rằng lão ta đã hiểu được rồi, gã lại nhấc chân đá lên mông lão ta hai cái, rồi mới phất tay áo bỏ đi.Trời rạng sáng, mỗi người đều làm việc của mình, hầu hết đều không quan tâm khi nhìn thấy cảnh đó, dù sao thì Cung Tự Đình đã giết chết không ít bằng hữu của vị Đồng tiên sinh này, duy chỉ có Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết khi nhìn thấy hành động này thì trong ánh mắt lộ ra ẩn ý sâu xa.Hai người rời khỏi đám người, sau đó Mục Ngạo Thiết nhỏ giọng hỏi, "Lại nhằm vào Cung Tự Đình, chắc chắn không phải làm chuyện vô bổ, có ý gì chứ?"Dữu Khánh: "Không biết, xem ra sự việc đã có tiến triển, có vẻ phát triển nhanh hơn là ta tưởng tượng, có thể biến cố sẽ phát sinh từ trên người Cung Tự Đình, chú ý lão ta chặt chẽ một chút, ta muốn nhìn xem con ma ốm kia muốn giở trò quỷ gì.
Đúng rồi, trong cửa hàng của lão Thất không phải có một chút vải vóc sao? Mặt trời sắp mọc rồi, lấy về một chút để dựng lều, coi như là dùng tiền để mua, tính vào trong chi tiêu của bang phái."
Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, rời đi.Dữu Khánh đi lên trên một cái cồn cát, nhìn chân trời xa xa đang dần dần sáng lên.Khi mặt trời nhô lên, Mục Ngạo Thiết khiêng về mấy cuộn vải và một đống cành cây, rồi cùng với mọi người dựng lên một chiếc lều che nắng, nhưng không ngăn cản được nhiệt độ không khí dần dần tăng cao.Đương nhiên, che nắng không phải là mục đích chủ yếu, Dữu Khánh muốn làm ra bộ dạng sẽ dừng lại lâu dài.Cho đến giữa trưa, một thành viên canh gác chợt vội vàng lướt trở về, đồng thời hô lớn: "Tới rồi, Phi Ưng bang tới rồi."
Các thành viên Hạt Tử bang nhanh chóng dừng công việc trong tay lại, đứng lên, dồn dập rút vũ khí ra.Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, cười hắc hắc ra vẻ ta đây, "Ta nói không sai nha? Phi Ưng bang khẳng định sẽ không từ bỏ nơi đây."
Rất nhanh, trong tầm mắt mọi người xuất hiện hai gã nhân viên dò đường, rơi xuống trên cồn cát phía trước, nhìn xung quanh, hình thêu Phi ưng hiện rõ trước ngực.Dữu Khánh lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn thấy có hai con phi ưng đang bay lượn trên bầu trời.Rất nhanh, phía xa xa lại xuất hiện bóng người nhấp nhô lên xuống, lướt đến, một nhóm năm người, người dẫn đầu đi giữa không phải ai khác, chính là Đoạn Vân Du.Nhìn thấy là y tới, Dữu Khánh nở nụ cười.Đám bang chúng thì như lâm đại địch, bang chủ có đánh nhau giỏi thế nào cũng phải đánh từng người, đêm đó nhìn thấy số lượng thành viên Phi Ưng bang nhưng là không dưới trăm người.