Bán Tiên ( Dịch )

Chương 790 - Chương 790: Thần Căm Quỷ Ghét

Chương 790: Thần căm quỷ ghét

Nhìn người khác hành động giống như kẻ ngốc, làm điệu làm bộ diễn kịch ở trước mặt mình, cảm giác đó thật sự rất buồn cười.Tuy nhiên, sự việc đã qua rồi, Dữu Khánh rất nhanh liền kiềm chế lại dáng vẻ vui mừng hết sức của mình, nóng lòng ôm lấy bản bút ký xa xưa kia, đọc kỹ.Dưới ánh mặt trời gay gắt, trong chiếc lán dài phủ vải che nắng, Dữu Khánh ngồi trên một tấm bản đá, hai bên và phía sau tụ tập những người không trong ca trực.

Mọi người cùng vươn đầu tới "Ké chút ánh sáng", muốn nhìn xem trong bản bút ký xa xưa này đến cùng là ghi chép cái gì.Ngay cả là Đồng Tại Thiên cũng nhịn không được vươn dài cổ tới nhìn, muốn biết trong vật mà Đoạn bang chủ giấu riêng này có bí mật gì.Nhưng mà Dữu Khánh rất ích kỷ, hắn trực tiếp đuổi đám người ra, để một mình hắn ngồi chậm rãi nhìn xem.Hắn làm như vậy, đám bang chúng liền thấy có chút không vui, có người cất lời chất vấn ngay tại chỗ: "Bang chủ, ngươi là định độc chiếm sao?"Dữu Khánh vốn định nói, đây là do lão tử dùng kế mà lấy được, có liên quan cái rắm gì với các ngươi, nhưng mà nội gian ở ngay bên cạnh, tạm thời còn chưa thể vạch trần ra, hắn đành cưỡng ép ổn định mọi người, "Việc này liên quan đến cơ mật, vì để đề phòng bị lộ bí mật, người biết được càng ít càng tốt."

"Bang chủ, ngươi nói như vậy thực không phù hợp a.

Bây giờ chỉ có một mình ngươi biết được manh mối trong thần miếu, cho dù chúng ta xem bản bút ký này thì cũng đâu thể để lộ bí mật được chứ?" Mạt Lỵ trực tiếp thể hiện sự bất mãn của mình.

Cuối cùng cô ta còn nhắc nhở một câu vào trọng điểm, "Cung Tự Đình là do ta và Cao Trường Đài bắt về, bản bút ký này là dùng Cung Tự Đình để đổi lấy, nói như thế nào, hai chúng ta cũng phải có một phần trong đó đi?"Cao Trường Đài lập tức gật gật đầu phụ họa, "Đúng vậy."

Dữu Khánh cười nhạt, muốn nói cho cô ta biết, ngươi thật sự cho rằng Cung Tự Đình quan trọng đến như vậy sao? Cho dù không có Cung Tự Đình, Đoạn Vân Du cũng sẽ dùng cách khác cầm bút ký đưa tới cho lão tử.Nhưng mà, vẫn là những lời cũ, bây giờ còn chưa thể nói trắng ra, hắn lập tức chơi trò ngang ngược, "Gì vậy? Muốn nội chiến có phải không? Mọi người dù sao đã ở chung với nhau một hồi, không cần thiết phải tự giết lẫn nhau.

Nếu là như vậy, kết thúc từ bây giờ đi, Hạt Tử bang giải tán ngay tại đây, mọi người thích đi đâu thì cứ đi."

Nói xong, hắn trực tiếp cầm sách cổ nhét vào trong người, động tác như muốn nói lão tử chính là muốn độc chiếm đó, các ngươi có thể làm gì.

Tiếp theo, Dữu Khánh xoay người phất tay ra hiệu với Mục Ngạo Thiết, cất tiếng gọi, "Lão Cửu, nơi này không lưu chúng ta, sẽ có nơi khác lưu, chúng ta đi!"Khi hắn nói ra những lời này, toàn bộ đám bang chúng Hạt Tử bang tại đây đều há hốc mồm, chuyện quái quỷ gì vậy?Có người nhịn không được đảo mắt nhìn nhìn ra bên ngoài, phía bên đó, dưới ánh nắng gay gắt, còn có bốn sư huynh đệ đang chịu đựng nhiệt độ cao của sa mạc để canh gác cho Hạt Tử bang a, ở nơi đây thì thừa dịp mọi người không đề phòng đem Hạt Tử bang giải tán?Đồng Tại Thiên càng là kinh ngạc, sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn to.

Lúc trước gã đã cảm thấy bang phái này thành lập vô cùng cẩu thả, từ tên gọi của bang phái là có thể nhận ra được, bây giờ sự việc càng cẩu thả hơn đã xảy ra, dù sao cũng là một bang phái, làm sao có thể một lời không hợp nói giải tán liền giải tán.

Lúc này mới thành lập được mấy ngày chứ, vậy gã hao tổn tâm cơ cài vào trong này làm nội gian phải làm sao bây giờ?Đoạn bang chủ mới phí tâm tư đưa bản sách cổ này cho ngươi, ngươi liền giải tán bang phái và bỏ chạy, đây là chuyện gì chứ? Về sau biết được ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, Đoạn bang chủ không thổ huyết là không chịu nổi nha.Hắn nhìn Dữu Khánh với ánh mắt khó thể tin nổi, phát hiện thấy người thanh niên này quả thực quá tùy hứng.Gã không thể ngồi xem chuyện như vậy xảy ra, sau khi hơi chút hoàn hồn, gã lập tức lắc mình chặn tại trước mặt Dữu Khánh, liên tục chắp tay cúi đầu nói: "Bang chủ bang chủ, bớt giận, bang chủ bớt giận, chỉ là mấy câu khóe miệng mà thôi, không đến mức phải giải tán bang phái.

Tất cả đều người mình, có chuyện gì mà không thể thương lượng chứ?"Gã quay đầu lại nháy nháy mắt với đám bang chúng, hỏi to: "Các ngươi nói xem có đúng hay không?"Đúng cái gì mà đúng? Ý nghĩ thực sự của các thành viên Hạt Tử bang lúc này chính là, muốn ngay mặt ân cần hỏi thăm tổ tông 18 đời của vị bang chủ này, bọn họ thậm chí còn muốn một đao đâm chết, quá đáng ghét quá đáng hận đi.Tuy nhiên, mặt ngoài thì bọn họ đều vâng vâng dạ dạ, có vẻ tất cả đều đã xuống nước, cúi đầu khuất phục, dồn dập xưng phải.Không còn cách nào khác, không mềm mỏng cũng không được, bỏ công mấy ngày liền hì hục đào cát như cháu chắt, nhưng sau khi cực cực khổ khổ đào ra xong thì chỉ có một mình vị bang chủ này xem hiểu manh mối về bảo vật, cứ giải thể như vậy chẳng phải đã uổng phí một phen bận rộn sao? Mấu chốt là động thủ cũng không đánh thắng được người ta, liên thủ với nhau cũng chưa chắc làm được, không có cách nào bức ép người ta nhổ ra.Phạm Cửu cũng nhanh chóng tiến tới chắp tay nói: "Bang chủ, hiểu lầm mà thôi, không có nội chiến.

Mọi người tới Thiên Tích sơn này chẳng phải đều là để kiếm tiền sao? Nhìn thấy lợi ích liền muốn được chia một phần là điều có thể lý giải.

Mọi người chỉ là muốn lý luận một chút, nếu như bang chủ cảm thấy nội dung của cuốn sách cổ này cẩn được bảo mật, việc này cũng có gì sai, vậy thì tạm thời không công khai ra là được."

Rồi gã quay đầu lại hỏi đám người: "Các ngươi nói đúng hay không?"Đám thành viên Hạt Tử bang trái lại cũng co được dãn được, liên tục nói đúng.Nhìn thấy bọn họ như vậy, Dữu Khánh xoay người lại, hỏi mọi người, "Đều đã biết rõ mình sai rồi sao?"Tên này lại còn đạp lên mặt mũi mình sao? Một đám người tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế lại cảm xúc bất mãn trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo, lần nữa hô phải.Lúc này Dữu Khánh mới cười lạnh nói: "Không phải là ta muốn đối đầu với các ngươi, thực ra ta không muốn làm bang chủ gì gì đó, chỉ là vì các ngươi cứ muốn ta làm bang chủ.

Ta không giống các ngươi, ta là người có bản lĩnh, cho dù rời khỏi các ngươi, đi đến đâu đều có thể sống tốt.

Dựa vào bản lĩnh của ta, muốn kéo một bang phái nào đó nổi lên tại Thiên Tích sơn này có gì khó khăn sao?"Lời này nghe thế nào cũng có chút muốn nện cho hắn một trận.

Mục Ngạo Thiết lạnh nhạt liếc mắt nhìn, có cảm giác như trở về lại quãng thời gian truyền thừa đại vị Linh Lung quan, sư huynh đệ vì tranh nhau chức Chưởng môn náo loạn rối bời, khi đó, bộ dạng lão Thập Ngũ chính là cái kiểu thần căm quỷ ghét này.Khen mình xong rồi, Dữu Khánh lại chỉ trỏ đám người trước mặt, "Còn các ngươi thì sao chứ? Ta là thực không muốn nói nha, các ngươi chỉ là một đám ô hợp, rời khỏi ta, các ngươi còn có thề làm được gì?"Toàn bộ Hạt Tử bang cảm thấy như bị người ta chỉ vào mặt nhục nhã, không ít người cúi đầu kìm nén cơn tức, giận run người.Đồng Tại Thiên sững sờ nhìn hắn, trong lòng lắc đầu, người đứng đầu một bang mà lại nhục nhã thủ hạ của mình không kiêng nể gì cả như vậy, quả thực khác thường.

Mọi người đều cho ngươi bậc thang để xuống nước, vậy mà vẫn không bỏ qua, đây chẳng phải là ép bức người phía dưới cùng mình lục đục nội bộ sao? Đó đâu phải là phong phạm của một vị bang chủ, làm sao có thể phục chúng, không sợ bị người đâm một đao sau lưng ư? So với Đoạn bang chủ, phong phạm thật sự kém xa, trẻ tuổi a.Gã cảm thấy may mắn vì mình chỉ tới đây nằm vùng, nếu không mình làm sao có thể kiên trì làm việc cho loại người như vậy?"Khụ khụ."

Phạm Cửu bỗng nhiên ho lên một tiếng, vẻ mặt bối rối cất lời biện giải, "Bang chủ, chúng ta cũng không có vô dụng như ngươi đã nói a.

Đại chiến đêm hôm đó, chúng ta rơi vào tình cảnh phải đối đầu với số lượng địch nhân đông gấp mấy lần, mỗi người chúng ta đều là người sống sót trong tình trạng bị vây công như vậy."

Dữu Khánh không phủ nhận một điểm này, mỗi người có thể sống sót được trong tình trạng bị vây công như vậy quả thực đều là đã trải qua sàng lọc, nhưng hắn vẫn lập tức phun một tràng, "Đừng có dát vàng lên mặt mình, nếu không có ta, tất cả các ngươi đã chết sạch trong đêm hôm đó!"Phạm Cửu lập tức bị hắn mắng cho không thốt nên lời, nếu ngươi cứ muốn nói như vậy, ta còn có thể nói gì bây giờ? Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn."

Các ngươi có biết cái gì gọi là ân cứu mạng? Có biết cái gì gọi là tri ân báo đáp hay không? Ta không trông chờ vào việc các ngươi tri ân báo đáp, nhưng cũng không thể lấy oán trả ơn nha? Chỉ vừa mới bắt đầu, mới có một quyển sách cũ mà thôi, các ngươi liền muốn trở mặt với ta, làm sao có thể tiếp tục đồng hành được chứ? Một đám tiểu nhân..."

Dữu Khánh vừa bật lên chế độ mắng chửi người, liến thấy rất có phong phạm lắm lời của Nam Trúc, lải nhải không ngừng, quả thực là mắng đám bang chúng giống như mắng cháu mình.Tại trong mắt người ngoài có lẽ đáng ghét, nhưng đối với hắn, đây là hành động cố ý.Hắn cũng không phải lần đầu tiên làm bang chủ, vốn là chí tôn một phái, là người có kinh nghiệm về phương diện này.

Hắn từng trải qua tranh chấp bên trong môn phái, biết rất rõ tầm quan trọng của việc thiết lập quyền nói chuyện.

Căn cứ kinh nghiệm của hắn tại Linh Lung quan, giành quyền nói chuyện là không thể thương lượng, nói lí lẽ là vô dụng, phải không nói lý lẽ mới được, cứ làm là được rồi, không phải người đè ta, chính là ta đè ngươi, nếu không, hậu hoạn vô cùng.Chờ đến khi người ta muốn nói lý lẽ với hắn, thì hắn đã thắng rồi.Sư huynh đệ bọn hắn đều là người Linh Lung quan, nhưng cũng từng trải qua tranh chấp như vậy, huống chi đây là hơn mười người với lòng dạ khác nhau.Hiện tại hắn muốn cho đám người này biết rõ, không dễ chọc tới hắn, về sau mọi người muốn thương lượng chuyện gì đó với hắn thì trước tiên phải biết được cách cụp đuôi trước mặt hắn.Về phần có oán hận hắn hay không, hắn không quan tâm, hắn không có bản lĩnh mới sẽ bị người ta oán hận, nếu không, có gì phải oán hận, hắn cũng không nhục nhã nhắm vào một người nào đó cụ thề, hắn làm nhục chính là cả một đám người!Nói trắng ra là, từ khi Hạt Tử bang này thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên, vị bang chủ là hắn đây lập ra quy củ.Toàn bộ đám người Hạt Tử bang tại đây, lúc đầu bị hắn trách mắng, mọi người cảm thấy rất uất ức, rất tức giận, về sau, nghe riết rồi, trong lòng mọi người chỉ còn thở vắn than dài, có người nghĩ vẩn nghĩ vơ, có người hết nhìn đông tới nhìn tây, thậm chí có người còn há miệng ngáp ngủ.Thật vất vả chờ đến thời điểm đổi ca canh gác, có bốn người nhanh chóng mượn cơ hội này xách dẹp bỏ chạy.Bốn người đổi ca trực trở về, vừa về tới nơi liền nhìn thấy bang chủ đang la mắng mọi người như mắng cháu mắng chắt, vả lại, mọi người bị mắng không dám hé răng, bọn họ sửng sốt, không biết có chuyện gì xảy ra, đều thành thành thật thật ở một bên lắng nghe.Chờ đến khi bang chủ đại nhân kết thúc lần phát biểu đầu tiên của mình, một đám người nhanh chóng tán đi, nhanh chóng rời xa bang chủ đại nhân một chút.

Nếu như không phải ánh nắng mặt trời bên ngoài quá gay gắt, có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ chạy ra ngoài.Đi tới một góc lều, Mạt Lỵ nhịn không được nhỏ giọng thì thầm với Phạm Cửu một câu, "Tuổi còn trẻ, thật giống một mụ đàn bà đanh đá."

Phạm bốn mỉm cười vui vẻ, dựng thẳng ngón trỏ trước miệng, thầm ra hiệu im lặng, rồi lặng lẽ chỉ chỉ tới phía trước, ám chỉ đừng để cho người nào đó nghe được, nếu không lại phải nghe lải nhải.Mạt Lỵ im lặng lè lè đầu lưỡi, không có hé răng nữa, lắc lắc cái cổ hai bên, vừa rồi cúi đầu hơi bị lâu.Khi Dữu Khánh lần nữa lôi bản bút ký xa xưa ra lật xem, thì xung quanh rốt cuộc không còn người nào vây quanh nhìn ké nữa, cuối cùng hắn có thể thanh thản, yên tâm lật xem rồi.Sau khi xem hết toàn bộ bút ký, hắn nhíu mày, ngẩng đầu xoay ra sau, nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, khẽ lắc đầu với y.Nhìn thấy vậy, Mục Ngạo Thiết liền hiểu được ý của hắn, đó là không thể phát hiện được chút manh mối nào có liên quan tới Tam Túc ô ở trong cuốn bút ký này.

Y nhìn quanh chỉ thấy cồn cát, nhíu mày, cũng không biết phải đi đâu để tìm.Vấn đề lớn nhất của bọn hắn là không thể gióng trống khua chiêng đi tìm.Dữu Khánh lật ngược lại về phía trước bút ký, lật đến những nơi được ghi chép trong đó, lần nữa kiểm tra, nếu tạm thời không có manh mối về Tam Túc ô, hắn đành tìm kiếm xem có manh mối gì về sâm Kỳ Lân hay không.Căn cứ vào hình ảnh mô tả cuộc đời Kỳ lân ở trong thần miếu, từ một số nơi được mô tả trong bút ký, những lọc ra được hai nơi có khả năng lớn nhất.

Mà bởi vì không thể cùng một lúc đến cả hai nơi, hắn tất nhiên cần phải chọn trước một trong hai nơi đó, sau một hồi suy nghĩ, hắn cảm thấy nên ưu tiên "Ăn" lên hàng đầu.Sau khi quyết định sẽ bắt đầu với nơi thiên về ăn, hắn quay đầu lại họ một tiếng, "Đồng tiên sinh."

Đang nói chuyện phiếm với đám bang chúng, Đồng Tại Thiên nghe gọi thì quay đầu lại, sau đó nhanh chóng chạy tới, hỏi: "Bang chủ có gì dặn dò?"Dữu Khánh chỉ vào bản bút ký đang mở ra, không chút che giấu nói: "Bên trong này mô tả một cái hồ, nói rằng đây là một trong số rất ít nơi tại Thiên Tích sơn có lượng lớn tôm cá, hơn nữa trong hồ còn có cắm một cây cột to lớn, trên đỉnh cây cột có điêu khắc một con chim bị cụt cánh.

Ngươi có nghe nói tới nơi này không?"Mọi người nghe tiếng hắn hỏi thì dồn dập nhìn đến, cũng lần lượt tiến đến gần một chút.Đồng Tại Thiên thoáng sửng sốt, rồi hỏi: "Đang nói tới Đồng Tước hồ sao?"Dữu Khánh: "Ta làm sao biết được.

Trong bút ký này không có ghi địa danh.

Có khả năng tại thời điểm có ghi chép này thì các nơi tại Thiên Tích sơn còn chưa được đặt tên."

Đồng Tại Thiên hơi chần chừ: "Nơi có dấu hiệu nhận biết rõ ràng như vậy, ngoại trừ Đồng Tước hồ ra, hẳn là không có nơi thứ hai.

Đây cũng là một cái hồ nước lớn nhất trong phạm vi Thiên Tích sơn."

Dữu Khánh: "Có biết vị trí của nó không?"Đồng Tại Thiên: "Biết."

Dữu Khánh lập tức đứng dậy, nói với mọi người xung quanh: "Đi thôi.

Tất cả thu dọn một chút.

Đến Đồng Tước hồ nhìn xem."

Đồng Tại Thiên vội vàng đưa tay ngăn cản, "Bang chủ, nơi đó gần đây đã bị Khối Lũy thành kiểm soát, không thể tùy tiện tới đó du ngoạn, e rằng phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể mở ra."

Dữu Khánh lo lắng tên khốn này lại đang lừa mình, liền hỏi: "Vì sao?"Đồng Tại Thiên: "Vì chuyện Đồng Tước võ!"

Bình Luận (0)
Comment