Bán Tiên ( Dịch )

Chương 793 - Chương 793: Muốn Lúc Nào Có Lúc Đó

Chương 793: Muốn lúc nào có lúc đó

Nói đến đây, dường như sợ Liên Ngư không hiểu rõ điều này có ý gì, cô ta lại đặc biệt bồi thêm một câu nhắc nhở, "Trước khi cải tổ, Hạt Tử bang chính là bị Phi Ưng bang tiêu diệt."

Hơi chút suy tư, Liên Ngư đứng thẳng dậy, "Ý của ngươi là, việc Hạt Tử bang lúc trước bị tiêu diệt, có khả năng liên quan với tên nội gian này "Hổ Nữ, "Nghi ngờ có khả năng này, đang điều tra xác nhận xem tên nội gian đó có phải là cựu thành viên Hạt Tử bang hay không."

Liên Ngư cũng chỉ suy nghĩ về việc này vài lần, sau đó xoay chuyển dòng suy nghĩ, lại thì thầm lẩm bẩm, "Cảm thấy hứng thú với 'Sự kiện Đồng Tước võ' sao?"Nàng ta quay đầu lại hỏi Hổ Nữ, "Hình như tư cách để dự thi Sự kiện Đồng Tước võ cũng không cần quá nhiều người a?"Hổ Nữ đáp "Hạt Tử bang hiện tại chỉ có mười bốn người, kể cả người có thể là nội gian kia.”Liên Ngư, "Chắc hẳn không khó để tuyển thêm một số người nữa."

Hổ Nữ, "Bây giờ mới tuyển thêm chút người góp cho đủ số, có thể có thực lực tham gia cạnh tranh Sự kiện Đồng Tước võ sao? Biết không thể làm mà vẫn làm, ý là như thế nào? Còn có, tên giả mạo Thiêu Sơn lang kia vẫn một mực theo đuôi tại phía sau Hạt Tử bang."

Liên Ngư suy nghĩ một chút, nở nụ cười khoe hàm răng trắng, "Ngay cả Thiêu Sơn lang cũng dám giả mạo, còn ngấp nghé 'Sự kiện Đồng Tước võ’.

Xem ra tên Trương Chi Thần này còn giấu giếm mưu đồ gì đó ở phía sau không muốn cho ai biết.

Người này, e rằng chúng không thể tuyển dùng được rồi.

Tuy nhiên, vẫn nên bố trí người theo dõi chặt chẽ vào, để xem hắn rốt cuộc muốn làm gì."

"Vâng."

Hổ Nữ đáp, rồi sau đó do dự nói: "Lão bản nương, dựa vào tai mắt của chúng ta, rất khó khăn để nắm bắt được toàn bộ động tĩnh của mục tiêu.

Tên Trương Chi Thần này dám giả mạo cả Thiêu Sơn lang, sợ rằng mưu đồ không nhỏ.

Hay là, chúng ta báo cho Thành chủ để Thành chủ xử lý."

Vừa nghe nói tới Thành chủ, Liên Ngư lập tức thay đổi sắc mặt, ngoảnh đầu xoay người, lại nhìn chăm chú những dòng nước chảy róc rách bên ngoài Bách Trượng đình, mặt không biểu cảm nói: "Người ta đã nói rồi, hắn là hắn, ta là ta, không nên ghép vào một khối thì không nên cưỡng ép, không muốn ở lại thì có thể rời đi.

Người ta đã xác định rõ ràng quan hệ rồi, chúng ta có cần phải làm mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người ta sao?"Hổ Nữ cất tiếng cười khổ, lắc đầu, không nói gì nữa.Dưới chân núi ngoài thành, nơi cửa hàng "Đương Tự Tại", bên ngoài mưa to tầm tả, Nam Trúc thảnh thơi ở bên trong, vẻ mặt cười như tặc kiểm kê một đống ngân phiếu trên tay.Gã vừa mới làm xong một vụ buôn bán lớn, một lần bán ra hai mươi thanh vũ khí.Có được khách hàng lớn này là nhờ gã lớn tiếng quảng cáo."

Bán vũ khí rẻ nhất Thiên Tích sơn đây!" Gã cứ liên tục hô to như vậy một hồi, kết quả đúng là đã gọi được một nhóm người tới đây trong cơn mưa to.

Nhóm người này từ trong thành đi ra, cố ý đến chỗ gã nhìn xem.

Sau khi đánh giá chất lượng các loại đao kiếm, đám người mua một lần hai mươi món, rồi không biết đi đâu, dù sao chính là ném tiền lại liền biến mất trong màn mưa to ngoài thành.Đang rất hạnh phúc đếm ngân phiếu, bên ngoài đột nhiên lóe lên một bóng người, gã ngẩng đầu lên nhìn, nhận thấy không phải là ai khác, chính là Bách Lý Tâm, vui vẻ hỏi: "Về rồi à?"Bách Lý Tâm gật gật đầu, nàng không ở lại trong thành quá lâu, sau khi tìm thấy Dữu Khánh thì làm như không quen biết, khi đi sát qua bên cạnh thì nhỏ giọng báo cho hắn biết Phi Ưng bang đã theo tới.Không phải nàng cho rằng Phi Ưng bang dám làm xằng bậy tại Khối Lũy thành, chỉ là để đúng lúc nhắc nhở cho Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết biết một tiếng, giúp bọn hắn thuận lợi đưa ra quyết định, tránh xảy ra sơ suất.Lúc này, nàng nhìn thấy ngân phiếu trên tay Nam Trúc, lại quay đầu nhìn xem dòng chữ "Bán vũ khí rẻ nhất Thiên Tích sơn" treo trên tường, đại khái đã biết được xấp ngân phiếu này từ đâu mà có…Không nói thêm gì nhiều, nàng nhìn nhìn xung quanh rồi lắc mình trốn vào bên trong.Nam Trúc cũng chỉ tùy tiện khách sáo hai câu, tạm thời không có lòng dạ suy nghĩ tới Bách Lý Tâm đang nằm trước mặt, đám người kia mua đồ thậm chí còn không thèm đếm rõ số tiền, ném tiền lại liền bỏ đi, có vẻ thần thần bí bí.Sau đó, gã đếm lui đếm tới mấy lần, xác nhận chính xác là sáu mươi vạn lượng, không sai, gã mới lấy sổ ra, suy suy nghĩ nghĩ một hồi rồi viết vào trong sổ, bán ra hai mươi thanh binh khí, nhập sổ hai mươi vạn lượng.Sau đó, từ trong sáu mươi vạn lượng ngân phiếu, gã đếm đếm, rút ra hai mươi vạn bỏ xuống, số ngân phiếu còn lại toàn bộ nhét vào trong túi riêng của mình, cuối cùng gấp sổ lại, kẹp hai mươi vạn lượng ngân phiếu đó vào trong, cất đi, để đó về sau báo cáo kết quả kinh doanh với lão Cửu và lão Thập Ngũ.Nào ngờ vừa mới đứng dậy, ngẩng đầu lên thì phát hiện thấy Bách Lý Tâm đang an vị ở trên kệ một bên lối đi nhỏ, chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động của gã, vẻ mặt đầy nghi ngờ.Gã lập tức cảm thấy phiền muộn, không nghĩ tới nữ nhân này lại làm ra việc nhìn trộm chuyện riêng tư của mình.Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ lại, trong lòng gã lại trào dâng niềm vui, phải chăng đây là biểu hiện của sự chú ý và quan tâm.Hai người nhìn nhau một hồi, tròng mắt Nam Trúc xoay tròn chuyển động, trong lúc gã đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào thì Bách Lý Tâm phá vỡ sự im lặng, "Ngươi đang làm giả sổ sách!""Nhìn xem ngươi nói cái gì?" Nam Trúc hơi chút bối rối, sau đó rất nhanh liền nghiêm trang nói: "Ta làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi, ra ngoài làm việc không cần dùng tới tiền sao? Chưa nói tới việc gì khác, chỉ tính tới một chuyến vào thành của ngươi, đó chính là một vạn lượng, ai bỏ tiền ra? Ngươi cảm thấy hai người bọn hắn có thể bỏ ra khoản tiền đó cho ngươi sao? Sau này, khi ngươi ra khỏi cửa mà không có tiền tiêu, nếu ngay cả ta cũng không có tiền, ngươi sẽ mở miệng hỏi hai người bọn hắn sao?"Bách Lý Tâm lập tức trầm mặc, bất kể lý lẽ của đối phương có miễn cưỡng hay không, trên thực tế, nàng quả thực rất thiếu tiền, quả thực cũng chỉ có tên mập mạp này mới đưa tiền cho mình tiêu.Nam Trúc quan sát vẻ mặt nàng một hồi rồi tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, "Nếu như không phải vì ngươi, ta cũng sẽ không làm như vậy.

Sở dĩ ta làm như vậy, thật sự là vì tiện cho ngươi.

Ta thực sự chịu không nổi với sự keo kiệt của hai tên đó.

Ngươi yên tâm đi, nơi địa phương quỷ quái này, rất khó gặp lại người đã mua đồ.

Chỉ cần ngươi, ta không nói ra, hai bọn hắn không thể biết được chúng ta đã bán với giá nào."

Bách Lý Tâm khẽ thở dài, không biết nên nói cái gì, chỉ là cảm thấy vị này làm giả sổ sách ăn gian tiền có phần quá hung dữ, trực tiếp một mình chiếm riêng trước hai phần ba, một phần ba còn lại về sau e rằng sẽ tiếp tục chia đều cùng hai vị khác.Cống Sơn đường, nằm tại nơi cao nhất dưới tảng đá khổng lồ ở đỉnh của Khối Lũy thành, đây là một trung tâm xử lý các sự vụ đối ngoại của Khối Lũy thành.Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và Phạm Cửu từ bên trong đi ra, vẻ mặt người sau có chút thấp thỏm bất an, gã phát hiện thấy quả nhiên không sai, bang chủ vẫn còn suy nghĩ về "Sự kiện Đồng Tước võ".Vừa rồi, ngay tại trước mặt gã, Dữu Khánh hỏi thăm chi tiết về việc đăng kí tham gia "Sự kiện Đồng Tước võ" với nhân viên của Khối Lũy thành.Thực ra cũng không có yêu cầu gì phức tạp, chỉ cần là bang phái hoạt động tại trong Thiên Tích sơn đều có thể đăng kí tham gia, Khối Lũy thành không quan tâm bang phái đăng kí có danh tiếng tốt hay xấu, càng không quan tâm thực lực của bang phái như thế nào, thực lực ra sao không phải người nào muốn nói là nói, Khối Lũy thành sẽ kiểm tra.Chỉ là có một chút yêu cầu nhỏ, số lượng thành viên bang phái ít nhất phải từ năm mươi người trở lên, số lượng thành viên quá ít là vô dụng, quản không nổi một vùng thủy vực lớn như vậy.Một điều kiện nữa chính là phí đăng kí là mười triệu lượng, khi đã nộp tiền đăng kí, bất kể có thành công hay không, sẽ không hoàn trả lại.Khi đăng kí, bang phái tham gia còn phải kí một bản thỏa thuận, nếu như cạnh tranh thành công, trong vòng ba năm bang phái không được giải tán và các thành viên bang phái cũng không được rời khỏi bang phái.

Sau khi đủ ba năm, các ngươi muốn thế nào cũng được.

Điều này cũng cho thấy, một lần "Sự kiện Đồng Tước võ" chỉ có thể quản lý Đồng Tước hồ ba năm, ba năm sau lại sẽ tranh đoạt lại lần nữa.Sau khi tranh đoạt thành công, mỗi ngày phải cung cấp miễn phí số lượng thủy sản tươi sống nhất định cho Khối Lũy thành.

Và, giá bán thủy sản của hồ ra bên ngoài không thể thấp hơn tiêu chuẩn mà Khối Lũy thành đặt ra, đề phòng đánh bắt bừa bãi vì số lượng.Nói chung, nếu như làm trái thỏa thuận, Khối Lũy thành sẽ thực hiện trừng phạt, là loại trừng phạt sẽ mất mạng.Đối mặt với những yêu cầu này, vẻ mặt của Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết khi đi ra cửa không quá dễ coi.Những điều kiện khác còn chấp nhận được, chỉ riêng chi phí đăng kí cần tới mười triệu lượng, không khỏi cũng quá mức đi, trọng điểm là bất kể thành công hay thất bại đều sẽ không trả lại cho ngươi, đối với hai người mà nói, quả thực kinh khủng.Nhưng người của Khối Lũy thành nói cũng có lý, chỉ cần có số lượng người đông đúc tụ tập một chỗ thì phải có quy củ, không thể kẻ lung tung nào muốn đến thử vận may đều được, quá trình quá cồng kềnh bề bộn cũng không giám thị nổi, nếu một bang phái ngay cả mười triệu lượng cũng không bỏ ra nổi, còn dám nói có thực lực kiểm soát Đồng Tước hồ sao?Vì vậy, rất hiển nhiên, bất kể là yêu cầu về số lượng thành viên bang phái tối thiểu, hay là hạn mức chi phí đăng kí báo danh, đều cho thấy, các điều kiện nhìn như không có gì phức tạp này thực ra ngay từ đầu đã tiến hành một trận sàng lọc và loại bỏ.Sau khi ba người đi tới một nơi yên lặng, Phạm Cửu gọi bọn hắn lại dò hỏi, "Bang chủ, thật sự sẽ đăng kí tham gia sự kiện Đồng Tước võ sao?”Dữu Khánh bình tĩnh nói "Có gì phải sợ, nếu thực sự không được thì có thể bỏ cuộc giữa chừng."

Nghe nói như thế, Phạm Cửu ngẩn người ra, ngẫm nghĩ lại một chút, hình như là không có vấn đề gì, nếu nguy hiểm thì bỏ cuộc a, nhưng gã vẫn khó khăn nói: "Bang chủ, nếu như muốn đăng kí tham gia, ta cũng không phản đối, nhưng có một điểm, khi đăng kí thì không thể dùng tên của ta đảm nhiệm bang chủ để báo danh."

Lúc trước bảo gã giả mạo làm bang chủ, lúc không có việc gì gã còn có thể chấp nhận, bởi vì không quan trọng, nhưng đây là lấy danh bang chủ để tham gia "Sự kiện Đồng Tước võ", làm sao được? Lỡ xảy ra chuyện gì, Hạt Tử bang bị khiển trách thì người đứng mũi chịu sào chính là bang chủ, gã là sẽ không gánh trách nhiệm này.Dữu Khánh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Phạm tiên sinh không cần suy nghĩ nhiều, nếu quả thật có tham gia, khi báo danh ta sẽ viết ta là bang chủ, khi phô trương đối ngoại thì nói ngươi là bang chủ.

Vậy được chứ?"Sở dĩ có yêu cầu kỳ quái như thế, chính là để đề phòng Nam Trúc biết rõ hắn và lão Cửu chiếm riêng tiền tài.Phạm Cửu nghẹn nghẹn trong họng, gã thực sự không hiểu, khi đăng kí thì đã viết rõ cho Khối Lũy thành biết ngươi là bang chủ, đã bộc lộ ra rồi, còn cần phải che giấu sao?Gã không nghĩ ra, nhưng vẫn có thể chấp nhận, đành cười khổ gật đầu đồng ý.Sau đó sư huynh đệ hai người còn có một số chuyện muốn trao đổi riêng với nhau, nên sau khi trấn an Phạm Cửu mấy câu xong, bọn hắn liền đuổi gã đi.Đã không còn người khác, sư huynh đệ hai người chui vào một góc vắng lặng, thì thầm trao đổi với nhau."

Mười triệu lượng a, khả năng chiến thắng của chúng ta không lớn, nếu không thắng được sẽ mất sạch.

Lúc trước tại phía bên thần miếu, tổng cộng cũng chỉ kiếm được hơn mười triệu lượng, chúng ta không thể đảo mắt liền đập hết vào bên trong này a!" Mục Ngạo Thiết thể hiện sự lo lắng mãnh liệt."

Mẹ nó."

Dữu Khánh cũng sờ sờ chút ria mép của mình, cất tiếng chửi bậy, "Chúng ta rất khó khăn mới kiếm được kiếm chút tiền như vậy, đám gia hỏa này tại sao lại kiếm tiền dễ dàng như thế chứ? Chẳng làm gì cả, chỉ thu tiền đăng kí báo danh đã không biết thu được bao nhiêu là tiền."

Bảo hắn bỏ ra mười triệu lượng để làm một việc mà hắn không nắm chắc, hắn cũng sẽ đau lòng vô cùng.

Hắn nhận thấy kế hoạch tốt đẹp mình tưởng tượng ra lúc trước không vượt qua được cửa ải "Tiền bạc" này.

Không có tiền, thậm chí tư cách chơi đùa cũng không có, quả thực quá vô nghĩa.Mục Ngạo Thiết nói tiếp: "Hơn nữa, yêu cầu số lượng thành viên ít nhất năm mươi người, bên này chỉ có hơn mười người, tất cả đều không muốn tham gia, đi đâu tìm cho đủ năm mươi người bằng lòng theo chúng ta mạo hiểm tham gia "Sự kiện Đồng Tước võ" chứ?"Tay Dữu Khánh buông tha cho chút ria mép bên khóe miệng, khoát tay áo, "Không cần lo lắng về việc không đủ số lượng thành viên, muốn lúc nào có lúc đó."

Mục Ngạo Thiết, "Giống như Tào Định Côn lừa gạt chúng ta hả? Tùy tiện kéo theo một đám ô hợp đi tranh đoạt với những bang phái đỉnh cấp kai sao? Sẽ là hỗ trợ hay là cản trở?"Dữu Khánh xì một tiếng, "Không cần phải đi lừa gạt tân nhân gia nhập, Phi Ưng bang đã có sẵn rất nhiều nhân thủ hợp nhất từ lâu rồi."

Mục Ngạo Thiết ngay tại chỗ há hốc mồm, kéo một đám thành viên Phi Ưng bang làm thủ hạ sao? Một lúc lâu sau y mới kinh nghi hỏi: "Ngươi xác định có thể được?""Có gì mà không được, sau này cứ giao chuyện mời chào nhân thủ cho Đồng Tại Thiên là được.

Uy hiếp hắn, nếu tuyển không được người thì để cho hắn xéo đi.

Chỉ cần chúng ta thể hiện ra cho hắn biết nếu tham gia thì nhất định có thể tìm được sâm Kỳ Lân, có cơ hội để sắp xếp nhiều nhân thủ vào bên cạnh chúng ta tốt như vậy, Đoạn Vân Du làm sao bỏ qua cho được?Đều là người do hắn bố trí sắp xếp vào, không thể chạy tới gây cản trở, có khi còn dùng tốt hơn cả đám người Hạt Tử bang của chúng ta.

Có chuyện gì nguy hiểm cứ giao cho bọn họ xông tại phía trước, chết sạch cũng không sao.

Về sau, nếu thiếu người lại tìm mượn của đến Phi Ưng bang."

Bình Luận (0)
Comment