Ánh đèn lung linh, gió đêm nhẹ nhàng, cảnh đêm đẹp đẽ say đắm lòng người cũng không thể cản được tiệc tối kết thúc.Một đám bang chủ cảm tạ chủ nhân đã khoản đãi, khách sáo chào tạm biệt rời đi, nhưng ánh mắt nhìn sư huynh đệ hai người Dữu Khánh đều có chút quái lạ.Sau khi tan cuộc, Dữu Khánh muốn làm sâu sắc hơn giao tình với mọi người, trên đường đi hắn chủ động bắt chuyện, nhưng khi đã rời bàn tiệc, đám bang chủ hoàn toàn không muốn để ý tới hắn, đều không thèm nhìn tới hắn, có cảm giác giữ khoảng cách xa hắn một ít.Mặc dù mọi người đều có thể nhận ra được Liên Ngư có ý với Mục Ngạo Thiết, nhưng không người nào cho sư huynh đệ hai người thể diện vì mối quan hệ đó.Được quý nhân nhìn trúng không phải lúc nào cũng là may mắn, có khi còn là tai họa.Nam nhân được tình nhân của Nhiếp Nhật Phục nhìn trúng, sẽ có kết cục tốt tại Thiên Tích sơn, nhất là tại Khối Lũy thành này sao?Huống hồ còn đắc tội con cháu của Lương gia Ảo Vọng.Bọn họ đều cảm thấy hai tên này đã cách cái chết không bao xa, sợ quan hệ quá gần sẽ bị liên lụy.
Tại trước mặt Liên Ngư, bọn họ còn có thể khách sáo nâng chén cùng bọn hắn, đó hoàn toàn là vì giữ thể diện cho Liên Ngư.Liên Ngư tiễn khách xong vẫn không có rời đi, nàng ta ngồi lại chỗ cũ tự rót tự uống, sóng mắt mơ màng, dáng vẻ ngà ngà có chút men say.Người đã đến tu vi như bọn họ, có muốn trải nghiệm men say này hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của bọn họ.Hổ Nữ phất tay đuổi đám nhân viên định tới dọn dẹp, đi tới bên cạnh Liên Ngư, nhấc tay hỗ trợ rót rượu, có chút lo lắng nói: "Lão bản nương, ngôn ngữ và cử chỉ của ngài với tên Trương Tùy kia có phần hơi quá mức, e rằng sẽ khiến người ta hiểu lầm."
Liên Ngư cười khúc khích, "Hiểu lầm mới tốt, chỉ sợ không có hiểu lầm mà thôi."
"Việc này..."
Hổ Nữ hơi kinh ngạc, không thể không nhắc nhở, "Nếu là việc này truyền tới tai Thành chủ, hậu quả sợ rằng không thể tưởng tượng nổi."
"Hắn thực sự quan tâm đến ta sao?" Ánh mắt mơ mơ màng màng, Liên Ngư lẩm bẩm tự nói, vẻ mặt dường như có phần u oán, một lúc lâu sau mới chuyển thành một tiếng thở dài, "Tên Lương Bàn này có bối cảnh quá mức cường đại.
Lương gia Ảo Vọng, đó là loại mà ngay cả mấy Động chủ của Thiên Lưu sơn cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Lương Bàn tuy là con cháu chi phụ của Lương gia, nhưng cũng không phải là Thành chủ có thể dễ dàng đắc tội.
Nếu hắn thật sự cứ muốn quấn lấy ta không bỏ, ta sợ rằng sẽ phải thân bất do kỷ, Thành chủ làm sao có thể chịu nổi? Nhưng với tên Trương Tùy kia, có muốn thân cận với hắn hay không, đều do chính ta kiểm soát."
Hổ Nữ thoáng sửng sốt một chút, rồi lập tức bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng đã hiểu rõ được ý đồ của chủ nhân, tỏ ra thích tên Trương Tùy kia chính là muốn làm cho Lương Bàn nhìn thấy, để cho Lương Bàn nghĩ rằng chủ nhân thích là loại người to lớn vạm vỡ như vậy, mà không phải loại Tiểu bạch kiểm vóc người nhỏ gầy như Lương Bàn, là muốn mượn dùng Trương Tùy để khiến cho Lương Bàn thức thời mà rút lui.Cô ta suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu, nói ra: "Với việc này, Trương Tùy xem như đã đắc tội Lương Bàn.
Có thể nhận thấy, Lương Bàn có vẻ đã ghi hận tên Trương Tùy kia."
Khóe miệng Liên Ngư hiện lên một tia giễu cợt, "Có quan trọng không? Tự tìm mà thôi."
Hổ Nữ suy nghĩ cũng phải, chỉ cần có thể khiến cho Lương Bàn hết hy vọng, sự chết sống của Trương Tùy xác thực không quan trọng, cũng quả thực là tự tìm, không có thực lực vậy mà dám có ý đồ với lão bản nương, thật sự không biết là nghĩ như thế nào.Liên Ngư uống cạn một chén, sau đó nói tiếp: "Ta thấy tên Chu Khánh kia dường như đã có ý rút lui, theo dõi kỹ vào, đừng để cho bọn hắn bỏ chạy."
Hổ Nữ ngạc nhiên, "Bỏ chạy? Mục đích chưa đạt được đã bỏ chạy?"Liên Ngư: "Ta cũng không hiểu, chỉ là cảm nhận từ lời nói và hành động của hắn.
Phong cách hành sự của hai tên này có chút khó đoán, ngươi thấy bộ dạng bọn hắn trở mặt với Lương Bàn giống như là muốn tiếp cận ta sao? Nếu không phải là ngươi nghe trộm được nội dung bọn hắn nói chuyện, ta sẽ thật sự cho rằng là do ta suy nghĩ nhiều.Chợt cương chợt mềm, cảm giác không giống như là người có mưu tính lâu dài, giống như còn chưa cố định tính cách, cò thể làm ra bất cứ điều gì, không thể không đề phòng nhiều một chút.Tại chỗ ta, không phải tùy bọn hắn muốn chơi kiểu nào thì chơi, cũng không phải do bọn hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."
Hổ Nữ gật đầu, thể hiện đã hiểu rồi.Bang chủ Ngụy Ước của Trấn Sơn bang trở về phòng, vừa mới đóng cửa lại không bao lâu liền có tiếng gõ cửa vang lên, mở cửa ra nhìn, phát hiện thấy là Lương Bàn với sắc mặt âm trầm.Lập tức mời người vào phòng, đóng cửa lại, sau đó xoay người nắm cánh tay Lương Bàn kéo vào phía trong phòng, trầm giọng hỏi: "Ngươi điên rồi sao? Chủ động tìm tới cửa, sợ người khác không biết chúng ta có quan hệ với nhau sao?"Lương Bàn hất cánh tay y ra, "Đã quen biết nhau tại trong bữa tiệc rồi, gặp mặt nói chuyện một chút cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Hơn nữa, nữ nhân đó đã tỏ rõ ưa thích tên to con kia, ngươi ta qua lại còn cần phải che giấu nữa sao? Theo ta thấy, dứt khoát trực tiếp đi, đừng có dùng Mỹ nam kế gì nữa, ta trực tiếp dùng thân phận con cháu Lương gia, ép nữ nhân này đi làm là được."
Trên mặt Ngụy Ước làm gì còn có chút tươi cười nào, trừng to mắt nói: "Ngươi điên rồi sao? Nếu không thể làm cho nàng ta tình nguyện trực tiếp lấy đề thi tới, ta có thể sử dụng được sao? Chỉ cần Nhiếp Nhật Phục có phát hiện, về sau cho dù ta chấp chưởng Đồng Tước hồ, hắn cũng có thể đoán được là ta và ngươi cấu kết với nhau, khi đó, hắn làm sao có thể khoan dung cho ta? Đừng để đến lúc đó tiền không kiếm được, còn mất tính mạng."
Lương Bàn cau mày: "Vậy thì dứt khoát dùng thân phận Lương gia ép Nhiếp Nhật Phục trực tiếp giao Đồng Tước hồ cho ngươi, đỡ mất công vòng vòng vo vo."
Ngụy Ước hai tay chống nạnh, "Ta nói nha, ngươi là đang nói để xả cơn tức, hay thật sự không biết rõ mình được mấy cân mấy lượng, hay là sao? Thân phận con cháu Lương gia của ngươi dùng để lừa gạt người không biết tình hình còn được, nếu thật sự liên quan đến lợi ích to lớn như Đồng Tước hồ, khiến cho Lương gia quan tâm tới, làm cho Lương gia biết ngươi đang lợi dụng danh vọng của Lương gia để mưu lợi, chưa nói Lương gia sẽ có phản ứng gì khác hay không, một khi thu hút người nào đó trong Lương gia có hứng thú tới đây, ngươi gánh được hay là ta gánh được chứ?"Y vươn một ngón tay tới, chọc chọc vào lồng ngực của Lương Bàn, "Ta lặp lại cho ngươi nhớ rõ, trong mắt người ngoài, giữa chúng ta cần phải không có bất kỳ mối quan hệ gì, có như vậy, sau khi nắm giữ được Đồng Tước hồ, ta mới có thể yên ổn hưởng lợi từ nó, và ngươi mới có thể thuận lợi được chia lợi ích, ngươi còn không hiểu rõ sao?"Lần này, y sở dĩ dám cạnh tranh Đồng Tước hồ với các bang phái khác, chính là bởi vì trong tay có con bài tẩy Lương Bàn này.Hoặc nói là, sở dĩ y dám quyết liệt tách ra khỏi Sơn Hải bang để tự lập, cũng là bởi vì trong tay có lá bài tẩy Lương Bàn này để sử dụng.Hai người là tình cờ gặp được nhau tại một tửu lâu ở bên ngoài, lúc đó, Lương Bàn đúng lúc gặp chuyện không vui tại Lương gia, đi ra ngoài uống rượu giải sầu, trong bụng đầy bực tức, say sưa nói liên miên, để cho Ngụy Ước biết được lai lịch của gã.Y chủ động kết giao, phát hiện thấy gã chỉ là một con cháu chi phụ không được coi trọng tại Lương gia.
Lương Bàn nói rằng bởi vì mình bị người ghen ghét, đố kị, cho nên tại Lương gia bị gạt ra ngoài lề.Vì vậy, Ngụy Ước nảy sinh ra một ý tưởng, vì để cho ổn thỏa, y tìm hiểu sâu hơn, mới biết được Lương Bàn đã tô son trát phấn cho chính mình, nguyên nhân gã bị gạt ra ngoài lề, mặc dù có chút liên quan đến xuất thân chi phụ, nhưng quan trọng nhất vẫn là vì không nên thân.
Dựa vào vẻ ngoài liền có thể dễ dàng kiếm cơm ăn, ai còn sẵn lòng đi làm công việc khổ cực?Hơn nữa, thiên phú tu hành của gã không tốt, cũng không chịu chăm chỉ khổ tu.Với thân phận và địa vị của Lương gia, xuất hiện một nam nhân ăn cơm nhuyễn không phải là chuyện gì quang vinh, làm sao có thể trọng dụng loại người này, tự nhiên là gạt sang một bên.Nếu không phải vì thiếu sức lực, không đủ tự tin, lúc trước xung đột với hai sư huynh đệ Dữu Khánh, gã sao có thể nhịn được.Nhưng đối với Ngụy Ước mà nói, đây lại là điều rất thích hợp để lợi dụng, ai cũng không nghĩ đến con cháu Lương gia lại sử dụng Mỹ nam kế tiếp cận Liên Ngư chỉ vì đề thi của "Sự kiện Đồng Tước võ".Nghe nói có thể thu lợi, lại chỉ cần làm việc mà mình sở trường, Lương Bàn tự nhiên là ăn nhịp với y.Nhưng sau khi chạy đến nơi đây, quen biết Liên Ngư, kết quả lại nằm ngoài dự tính của hai người, với ngoại hình và lai lịch của gã, mềm mềm cứng cứng đủ cách với Liên Ngư lại chậm chạp không thấy hiệu quả, mãi vẫn không thu phục được Liên Ngư.Nhất là bây giờ còn xuất hiện một đối thủ cạnh tranh, dù vẻ ngoài không dễ nhìn bằng gã, nhưng vừa ra sân liền chiếm được trái tim Liên Ngư, điều này thực sự khiến gã tức giận quá chừng, có tổn hại đến tôn nghiêm ăn cơm nhuyễn của gã, vì vậy lúc này mới có chuyện tới đây bày tỏ bất mãn.Lương Bàn giang hai tay, nói: "Ngụy đại bang chủ của ta, ta hiểu rõ cũng vô dụng, mấu chốt là nữ nhân đó thích tên to con kia!" Nói đến việc này, giận không chỗ phát tiết, gã vẫy mở chiết phiến, liên tục phe phẩy quạt mát, "Ả tiện nhân đó còn giả bộ trung trinh liệt nữ gì với ta, thì ra là một dâm phụ thích vạm vỡ!"Ngụy Ước khuyên hắn, "Gấp làm gì, ngươi thật sự cho rằng nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục là ai cũng có thể đụng tới sao? Nếu không phải có bối cảnh Lương gia, ngươi quấn lấy Liên Ngư thử xem."
Rồi y nhấc tay vỗ vỗ ngực gã, "Đừng có sốt ruột, Nhiếp Nhật Phục tự nhiên sẽ xử lý hắn."
Lương Bàn suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, tiếp đó gã lại cau mày nói: "Cũng sắp đến ngày diễn ra 'Sự kiện Đồng Tước võ' rồi, lúc nào Nhiếp Nhật Phục mới có thể xử lý cục đá chặn đường đó giúp chúng ta? Liên Ngư vốn đã khó giải quyết, nếu không có thời gian thì càng không thể."
Gã rất sốt ruột, chuyện Đồng Tước hồ cũng có quan hệ đến lợi ích của gã, gã đã thống nhất với Ngụy Ước, sau khi nắm được Đồng Tước hồ, lợi ích chia đều.Ngụy Ước chớp chớp mắt nhìn gã, nghĩ thầm thảo nào không được Lương gia yêu thích, tòa bộ đầu óc nằm cả trên bộ mặt, làm cho y thậm chí hoài nghi mình quyết định hợp tác với vị này có phải đã quá vội vàng rồi hay không.Tuy rằng trong lòng khinh bỉ, nhưng miệng vẫn nói lời trấn an, "Không vội, chúng ta cần chờ để cho Nhiếp Nhật Phục từ từ phát hiện hay sao?"Lúc này Lương Bàn mới phản ứng lại, đã hiểu rồi, tự nhiên là có thể tiết lộ cho Nhiếp Nhật Phục biết, gã không nhịn được cười hắc hắc mấy tiếng.Cũng không thể để cho gã ta ở lại đây lâu, nếu không sẽ khiến người ta hoài nghi, sau khi trấn an thêm một lúc, Ngụy Ước bảo gã nhanh chóng rời đi.Kẻ đáng ghét vừa đi, Ngụy Ước đóng cửa lại xoay người liền nở nụ cười nhạt, y đâu chỉ muốn dùng Lương Bàn để đối phó Liên Ngư, thân phận của Lương Bàn cũng có thể khiến cho những bang phái cạnh tranh khác e ngại, có thể phát huy tác dụng lớn tại thời khắc mấu chốt.Một khi không thể lấy được đề thi từ chỗ Liên Ngư, y tự nhiên sẽ thực hiện phương án thứ hai, chỉ là, y tạm thời sẽ không nói cho Lương Bàn biết điều này...Vừa trở về phòng, Dữu Khánh liền rất vội vàng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.Mục Ngạo Thiết vẫn đứng ở trong phòng im lặng bất động, phản ứng của hai sư huynh đệ tạo ra một sự tương phản rõ rệt.Thoát khỏi trạng thái thất thần, nhìn thấy lão Thập Ngũ đang thu dọn hành lý, y kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"Dữu Khánh quay đầu, thấy y vẫn còn đứng ngây người tại đó, hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi làm gì sao? Việc này không chơi tiếp được rồi, đương nhiên là bỏ chạy giữ người.
Ngươi còn không nhanh chóng thu dọn hành lý đi?"Mục Ngạo Thiết trầm mặc một hồi, trầm ngâm nói: "Sẽ không phải là không chơi tiếp được, ngươi phán đoán không sai, có khả năng nàng ta thật sự có ý với ta."
Thực sự là Liên Ngư bộc lộ ra quá rõ ràng, ngay cả y cũng nhận ra được.
Hiện tại y cảm thấy kế hoạch của lão Thập Ngũ quả thực khả thi.Dữu Khánh nhấc túi hành lý trên tay nện xuống giường, sải bước đi tới, phun cho y một tràng:"Nàng ta là ai? Nàng ta là tình nhân của Nhiếp Nhật Phục, nàng ta là nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục.
Chuyện giữa ngươi và nàng ta chỉ có thể diễn ra âm thầm, không thể để cho người ta nhận ra được.
Ngươi nhận ra được? Người khác không nhận ra hay sao? Nữ nhân đó điên rồi.
Lão tử có nằm mơ cũng không nghĩ đến, nàng ta có thể làm loại chuyện này một cách công khai như thế, Nhiếp Nhật Phục là người mù sao? Thừa dịp Nhiếp Nhật Phục còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng trốn đi.
Nếu muộn, chúng ta muốn chạy cũng chạy không thoát.
Hắn chắc chắn sẽ thiến ngươi!"Không thể không thừa nhận, tại thời khắc mấu chốt, khả năng phát hiện nguy cơ của hắn rất mạnh.Mục Ngạo Thiết vô thức cảm thấy đáy quần mình mát lạnh, kinh hãi, lúc này mới ý thức được đã lớn chuyện rồi, y cũng vội vàng luống cuống tay chân đi thu dọn.Hai người rất nhanh liền thu dọn xong hành lý, vác lên lưng, nhanh chóng ra cửa, hoảng sợ bỏ chạy giữ người.