Được rồi, Dữu Khánh liên tục cúi đầu khom lưng với cô ta, như thể hắn đã làm ra chuyện gì đó đuối lý, ỉu xìu rời đi, mấy bước lại quay đầu, thỉnh thoảng gãi gãi ót, mặt đầy vẻ không hiểu.Hắn thật sự nghĩ mãi không thông, cho dù có cô nam quả nữ trong một phòng, hắn cũng không tin Mục Ngạo Thiết có thể lên giường với Liên Ngư nhanh như vậy.Mặc dù hắn luôn luôn cho rằng Mục Ngạo Thiết là loại người ngoài cứng trong mềm, thích làm ra vẻ lãnh khốc trước mặt nữ nhân, thích khoe khoang thân thể cơ bắp, nhưng hắn lại cảm thấy tại trong hành động thực tế Mục Ngạo Thiết là một người mềm yếu, với tính cách của Mục Ngạo Thiết hẳn sẽ không làm ra chuyện vội vã cởi quần áo phụ nữ.Bọn họ mới quen biết nhau được mấy ngày chứ? Thật khó thể tin nổi!Nhưng hắn quả thực đã nghe được động tĩnh trong phòng.Trong đầu không khỏi hiện lên vóc dáng quyến rũ tuyệt diệu của Liên Ngư, vậy mà đã bị lão Cửu hái rồi? Hắn không khỏi lắc đầu cảm khái, lúc trước vẫn luôn lo lắng lão Cửu không thi triển ra được mỹ nam kế, bây giờ phát hiện thấy mình đã xem thường lão Cửu, đâu phải là thi triển không được, còn làm đến mức độ gạo nấu thành cơm.Khi đã về đến trong phòng, tâm tình của Dữu Khánh vẫn khó thể bình tĩnh lại, hắn muốn khoanh chân đả tọa tu luyện nhưng không thể tĩnh tâm, không ngừng đi tới đi lui, quá mức bất ngờ, không ngờ tình hình lại phát triển nhanh như vậy, hắn không thể không xem xét xem có sinh ra hậu quả gì bất lợi hay không.Quanh đi quẩn lại, nghĩ tới nghĩ lui, thấm thoắt chân trời đã lộ ra màu trắng bạc.Nhưng dưới chân núi Khối Lũy thành vẫn còn chìm trong bóng tối.
Nam Trúc chắp tay sau lưng đi tới đi lui trước cửa vào cửa hàng "Đương Tự Tại".Khi nhìn thấy cách không xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, gã lập tức bước vào trong cửa hàng chờ đợi.Chỉ chốc lát sau, Bách Lý Tâm khoác áo choàng đen đi tới, thoáng quan sát xung quanh rồi rất nhanh tiến vào trong cửa hàng.Nam Trúc nhanh chóng đóng cửa lại, Bách Lý Tâm lấy ra một phong thư đưa cho gã.Nam Trúc vừa mở thư ra, vừa nhỏ giọng oán trách, "Hai tên này không biết trốn ở trong Khối Lũy thành làm cái gì, hàng đã bán hết rồi cũng không nghĩ biện pháp kiềm về một ít."
Gần đây gã dường như đã tìm được công việc mà mình làm tốt nhất, dựa vào miệng lưỡi xuất sắc của mình, đống vũ khí mà Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đưa tới kia đã được gã bán sạch.
Với gã mà nói, gã thực sự đã kiếm được một khoản lợi nhuận rất lớn, một ngày không có thứ gì để bán, gã cảm thấy như đã lãng phí thời gian.Trong thư có thư, mặt ngoài là một phong thư gửi tời từ U Giác Phụ, bên trong là một phong thư từ Ảo Vọng gửi đến U Giác Phụ.Không còn cách nào khác, Dữu Khánh không nói cho Thanh Nha biết địa chỉ để gửi trực tiếp, không muốn để cho Thanh Nha biết được, vì vậy Thanh Nha trả lời thư đến địa chỉ đã biết.Sau khi xem xong cả hai bức thư, Nam Trúc hừ hừ nói, "Lại trêu chọc tới Lương gia Ảo Vọng rồi sao? Hai tên khốn đó cứ luôn làm ra việc vô dụng.
Bách Lý, một chút nữa gặp được bọn hắn, nhớ thúc giục bọn hắn bổ sung hàng hóa, để cho bọn hắn bớt làm ra chuyện vô vị."
Bách Lý Tâm ừ một tiếng.Nam Trúc cầm phong thư của Thanh Nha đã được gấp lại, giao cho nàng.Bách Lý Tâm cầm lấy phong thư, đang định ra cửa thì chợt nghiêng người tránh vào lại, chỉ thấy bên ngoài có mấy bóng người đi qua, vừa đi vừa chỉ về phía trên cao Khối Lũy thành, cất tiếng lải nhải."
Phần thẳng tắp chót vót như vách núi phía trên đó, nghe nói chính là khách sạn 'Thạch Tâm cư', giá ở đắt nhất Khối Lũy thành ."
"Không sai, vì để nhìn xem bên trong như thế nào, ta đã vào ở một ngày, giá phòng rẻ nhất cũng phải mười vạn lượng một ngày!""Nghe đã lâu rồi, quả thực đắt tiền quá mức a!"Sau khi một đám người nói chuyện đã đi qua, hai người cũng bước ra khỏi cửa hàng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía "Thạch Tâm cư" ở phía trên, có vẻ rất kinh ngạc.Bách Lý Tâm cất lời hỏi, "Hai người bọn hắn đã ở nơi đó mấy ngày rồi a, một ngày ít nhất muốn phải vạn lượng sao?"Nam Trúc ngây người nhìn một hồi, rồi chợt xùy một tiếng, chế nhạo: "Người khác thì ta không biết, nhưng hai bọn hắn sao, mười vạn lượng một ngày, không có khả năng ở đó mấy ngày, bọn hắn không phải là người có thể hưởng được phúc như vậy, có lẽ là ở trọ tại nơi nào đó bên cạnh khách sạn này."
Bách Lý Tâm cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không có chậm trễ nhiều, nhanh chóng rời đi, thân hình biến mất trong bóng tối.Thùng thùng thùng!Mơ hồ có âm thanh gõ vang truyền đến, đang loanh quanh suy nghĩ ở trong phòng, Dữu Khánh hồi thần lại, bước nhanh đi ra sân thượng hướng Đông nhìn xuống dưới, nhìn thấy Nam Trúc treo ba chiếc đèn lồng tại ngoài cửa hàng, hắn lập tức biết được phía bên Ảo Vọng đã có hồi âm.Trong tình huống bình thường, hắn sẽ bảo Mục Ngạo Thiết đi lấy thư, với tình hình bây giờ, hắn còn không biết lúc nào Mục Ngạo Thiết mới trở về, hắn đành phải tự mình đi lấy, nhanh chóng rời khỏi khách sạn...Đang thủ tại ngoài cửa phòng, Hổ Nữ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt, không biết có phải bị ảo giác hay không, cô ta giống như nghe được động tĩnh lão bản nương đại chửi ầm lên, cô ta lập tức áp tới gần, nghe ngóng.Liên Ngư quả thực đang ồn ào, khiến cho Mục Ngạo Thiết cảm thấy không hiểu ra sao.Khi hai người đang trần truồng ôm nhau ngủ thì Liên Ngư chợt giống như giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng, nhằm vào Mục Ngạo Thiết xô đẩy đạp đuổi, gào lên như bệnh tâm thần "Cút cút cút" .Đang ngủ lại bị đá tỉnh dậy, Mục Ngạo Thiết cũng buồn bực, muốn nói nhưng rồi lại thôi, im lặng một hồi sau đó nhặt quần áo của mình lên, bước ra phòng ngủ, mặc quần áo vào, mở ra đi ra ngoài, vừa lúc đối mặt với Hổ Nữ ở ngoài cửa.Hổ Nữ nhìn y với vẻ mặt phức tạp, nhìn thấy trên gương mặt y còn có dấu son môi nhàn nhạt của lão bản nương, cuối cùng cô ta cũng chỉ hơi gật đầu chào hỏi, sau đó nghiêng người nhường đường.Mục Ngạo Thiết im lặng rời đi.Hai người, không người nào mở miệng nói chuyện.Hổ Nữ nhanh chóng đi vào, đóng cửa liền bước nhanh vào trong phòng ngủ của Liên Ngư.Liên Ngư tóc tai bù xù, trần truồng ôm chăn, cúi mình ôm đầu gối, bờ vai run rẩy, vùi đầu khóc.Hổ Nữ im lặng nhìn, cũng không biết nên làm gì bây giờ...Đứng ở ngoài cửa phòng, Mục Ngạo Thiết do dự một hồi lâu, tay nhấc lên mấy lần, nhưng mãi không dám đẩy mở cửa phòng, sự việc xảy ra quá đột ngột, bản thân y không khống chế được nhục dục của mình, y cũng không biết một hồi nữa gặp lão Thập Ngũ thì nên giải thích như thế nào về việc mình về muộn.Trước sau gì cũng phải đối diện, cuối cùng y bất chấp tất cả đẩy cửa tiến vào.Y nhanh chóng phát hiện thấy Dữu Khánh không tại trong phòng, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng người, không biết hắn đã đi đâu, nhìn ra bên ngoài sân thượng mới phát hiện thấy trời đã sáng lên rồi, không nghĩ tới mình triền miên một đêm với Liên Ngư, thời gian tốt đẹp lại luôn trôi qua nhanh như vậy.Y thả mình ngồi trên ghế, cúi người ôm đầu, trong lòng rối bời, suy nghĩ miên man, muốn suy nghĩ nghiêm chỉnh một chút nhưng trong đầu luôn luôn hiện lên hình bóng Liên Ngư.Lúc này, Dữu Khánh cũng gặp được Bách Lý Tâm tại địa điểm ước định.
Hai người không có trực tiếp chạm mặt, mỗi người đi một hướng.Rồi tại một chỗ ngoặt khuất tầm mắt, một người đưa tới, một người cầm đi, trong nháy mắt lướt ngang qua nhau này, phong thư đã được giao vào trong tay Dữu Khánh.Đương nhiên, Bách Lý Tâm cũng không quên lời dặn dò của Nam Trúc, rất nhanh nói một câu, "Lão Thất bán hết hàng rồi, hi vọng các ngươi bổ sung hàng hóa càng sớm càng tốt."
Bổ sung hàng? Dữu Khánh trong lòng đáp một câu, lão Cửu chơi đùa phát lớn rồi, trèo lên phú bà rồi, còn bổ con chim á.