Bán Tiên ( Dịch )

Chương 817 - Chương 817: Trời Sụp Có Ta Chống (2)

Chương 817: Trời sụp có ta chống (2)

Lương Bàn nhận ra được nàng đang sợ hãi Lương gia, trên thực tế cũng đúng là như vậy, trên đời này có rất ít người không sợ Lương gia, ít nhất, không phải người đẳng cấp như Liên Ngư có thể không e sợ.

Gã khinh thường liếc mắt nhìn Mục Ngạo Thiết đang giận dữ mà không dám nói gì, lại thuận thế tiến đến gần Liên Ngư hai bước, đưa chiết phiến ra, dùng kiểu đùa giỡn nâng cằm Liên Ngư lên, "Ta không cần ngươi phải lo lắng cho danh tiếng của Lương gia, ta chỉ hỏi ngươi bây giờ có theo ta không?"Gã quả thực đã dùng tới cách không nói lý lẽ để cưỡng ép nàng ta, nếu không phải xét thấy tu vi thực lực của mình không phải là đối thủ của Liên Ngư, gã đã dùng bạo lực với Liên Ngư rồi."

Lương công tử còn xin tự trọng."

Liên Ngư xoay đầu tránh đi, lui ra phía sau hai bước, tránh khỏi động tác đùa bỡn của đối phương.Nào ngờ ngay khoảnh khắc nàng vừa quay đầu, khóe mắt chợt liếc thấy cái gì đó lóe qua, rồi nhận ra được là có người xuất thủ.Rầm! Một âm thanh chấn động vang lên, ngay sau đó là tiếng Lương Bàn rên to đau đớn "A".Vội vàng quay đầu lại nhìn, Lương Bàn không kịp trở tay, không ngờ tới có người dám đánh mình, không nghĩ tới tại đây lại có người dám động thủ với mình.Gã bay ra sau, bị Mục Ngạo Thiết, người mà gã cho rằng "Giận dữ mà không dám nói gì", đạp cho một cước bay ra ngoài.Mục Ngạo Thiết đâu phải là giận dữ mà không dám nói gì, y chỉ là không giỏi trong việc dùng lời nói để tranh luận những chuyện này với người khác.

Ngay từ đầy, y đã nhìn Lương Bàn không vừa mắt rồi, đã xác định được Lương Bàn không phải tới đây nói chuyện nghiêm túc, mà là tới đây khoe mẽ để quấy rầy Liên Ngư, y đã muốn đánh Lương Bàn từ lúc nãy, chỉ vì nơi đây không phải nhà của mình, cho nên y không tiện làm chủ mà thôi.Bây giờ y đột nhiên xuất thủ, thực sự là bởi vì không thể nhịn được nữa, dám đùa bỡn Liên Ngư ngay tại trước mặt mình, y làm sao có thể ngồi xem cho được?Cho dù không có lá thư của Thanh Nha, tận mắt nhìn thấy tình hình trước mắt, y vẫn sẽ đánh không bỏ qua, về phần có gây ra rắc rối hay không, với kiểu cách huyết khí phương cương của mình y cũng không quan tâm tới, huống hồ y còn xem qua nội dung hồi âm của Thanh Nha, đã biết được nền tảng của Lương Bàn, làm sao có thể nhịn được?Rầm, một bức tường đá bị người đụng vỡ, đổ sập tán loạn.Liên Ngư và Hổ Nữ còn chưa kịp phản ứng, Mục Ngạo Thiết tung một cước đá gã bay đi vẫn còn chưa dừng, lại lóe lên lướt đi, đuổi đến vung một quyền đánh cho Lương Bàn đang giãy giụa bò lên phải đổ gục lại xuống sàn, sau đó là một loạt quyền đấm cước đá đánh cho gã tơi bời.Liên Ngư và Hổ Nữ trợn mắt há mồm đứng nhìn, không nghĩ tới Lương Bàn lại yếu ớt, kém cỏi như thế, bị đánh cho không hề có sức hoàn thủ, giống như là không chịu bỏ công tu luyện."

Cứu mạng!" Lương Bàn cất lên tiếng hét thê thảm.Keng, một thanh kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm sáng loáng đặt tại trên cổ Lương Bàn, Mục Ngạo Thiết lạnh lùng nói: "Hét thêm một tiếng nữa xem!"Mặt mũi bầm dập, miệng mũi chảy máu, Lương Bàn tức thì đầy kinh hãi ngậm chặt miệng lại, cắn răng chịu đựng Mục Ngạo Thiết hết cước này đến cước khác rầm rầm đá mạnh.Tình táo trở lại, Liên Ngư nhìn thấy Mục Ngạo Thiết rút kiếm, kinh hãi, rất sợ y trong lúc kích động ra tay giết chết Lương Bàn, nhanh chóng lắc mình đến, đưa tay chụp lấy Mục Ngạo Thiết, cưỡng ép thi pháp đem kéo y ra, "Được rồi, dừng tay, được rồi."

Thấy Mục Ngạo Thiết đã bị Liên Ngư khống chế, Lương Bàn đang co mình tại góc tường lập tức vừa lăn vừa bò đứng lên, bộ quần áo trắng dính đầy máu, thậm chí còn không nhặt cây chiết phiến nằm lăn lóc trên mặt sàn lên, giữ lấy xương sườn của mình và chạy trốn trong hoảng sợ.Cú đá đầu tiên, Mục Ngạo Thiết không có khách khí, đá gãy xương sườn của gã.Trên thực tế, Mục Ngạo Thiết vẫn có phần kiềm chế, nếu không, giết chết gã rất dễ dàng, thực lực của tên tiểu bạch kiểm đó quả thực chẳng ra gì, nhưng có một số việc đã được Thanh Nha nói rất rõ ràng trong thư, cho dù gã là một nhân vật ngoài rìa của Lương gia, nhưng cũng không thể giết chết hay gây tàn phế, bởi vì dù sao đánh chó cũng phải nể mặt chủ nhân.Sau khi chạy ra khỏi cửa, Lương Bàn với gương mặt đầy máu me mới quay đầu lại gào lên, "Các ngươi chờ đó cho ta!"Một tiếng gào này có thể nói là khiến cho Liên Ngư ở trong phòng sởn tóc gáy, triệt để khơi dậy nỗi sợ hãi của nàng đối với Lương gia Ảo Vọng, như thể đã dự cảm thấy một trận tinh phong huyết vũ đang đến, dường như dự cảm thấy Khối Lũy thành này sắp đổi chủ.Thấy gã ta còn dám mạnh miệng, Mục Ngạo Thiết xách kiếm định đuổi theo, nhưng bị Liên Ngư giữ chặt lại, và quát lên với y, "Ngươi điên rồi sao?"Mục Ngạo Thiết dừng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt lo lăg1 của nàng.Ở ngoài cửa, một đám nhân viên khách sạn cũng chạy tới, nơi này ngay cả bức tường đá dày đặc cũng bị đụng sập, động tĩnh lớn như vậy, cùng với bộ dạng chạy trốn chật vật của Lương Bàn, khẳng định là đã xảy ra chuyện, một đám nhân viên tự nhiên là phải chạy đến xử lý.Liên Ngư quay đầu lại quát lớn với bọn họ: "Quay về làm việc đi, không có chuyện của các ngươi!"Một đám nhân viên quay mặt nhìn nhau, cảnh tượng đã đến mức như vậy, thật sự không có việc gì sao?Hổ Nữ nhanh chóng bước tới, liên tục phất tay xua đuổi, đuổi một đám người ra ngoài, cũng đi ra ngoài dặn dò.Trong phòng không còn người khác, Liên Ngư nhìn đá vụn nằm rải rác và những vết máu vương vãi trên mặt sàn, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Mục Ngạo Thiết, đẩy y ra, đau đớn buồn phiền nói: "Nếu cần động thủ, ta không biết tự mình làm sao? Cần phải đến phiên ngươi ra mặt sao? Ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi đã chọc phải phiền toái cực lớn, Thạch Tâm cư, và toàn bộ Khối Lũy thành đều phải bị sự kích động của ngươi làm liên lụy."

Nàng đã mất đi vẻ ung dung và điềm tĩnh, phong thái biếng nhác và quyến rũ phong tình cũng không còn lại chút gì, đã hoàn toàn mất bình tĩnh, vung vẩy hai tay hét lên như bệnh tâm thần, "Ngươi có biết lai lịch của hắn không? Lương gia Ảo Vọng, đó là Lương gia Ảo Vọng a.

Ai cho ngươi lá gan như vậy, là bởi vì ta bồi ngươi một đêm sao? Ta đã có nam nhân, ngươi chỉ là để giải sầu, có hiểu hay không? Không đến lượt ngươi tới ghen tuông vì ta.

Bản thân ngươi không muốn sống thì thôi, ngươi có biết ngươi sẽ hại chết bao nhiêu người hay không?"Tại trước mặt nữ nhân, Mục Ngạo Thiết vẫn là bộ dạng ăn nói vụng về, vẫn không thốt tiếng nào, lẳng lặng nhìn nàng phát điên.Liên Ngư bùm bùm phát tiết một lúc lâu, sau đó chân trần đạp lên đá vụn, đi tới bên cạnh ghế phòng khách, hạ người ngồi xuống, hơi thở hổn hển dần dần ổn định lại, có vẻ đang từ từ bình tĩnh lại.Hổ Nữ cũng quay trở vào trong phòng, lo lắng nan giải, cảm thấy đã gây ra chuyện lớn, không xử lý ổn thỏa được rồi.Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn, Liên Ngư ngẩng đầu, nói với Mục Ngạo Thiết: "Đi đi, nhanh chóng rời khỏi Khối Lũy thành này đi.

Gọi vị bang chủ kia của ngươi, rồi nhanh chóng cùng nhau rời khỏi Thiên Tích sơn đi.

Hạt Tử bang gì gì đó chỉ là chuyện vô nghĩa.

Về phần các ngươi có thể thoát được Lương gia Ảo Vọng truy bắt hay không thì chỉ có thể trông chờ vào chính các ngươi mà thôi."

Hổ Nữ tức thì có chút nôn nóng, "Lão bản nương, không có hung thủ, chúng ta không có cách nào giải thích với Lương gia."

Liên Ngư nhìn cô ta chăm chú, "Để hắn đi đi!"Hổ Nữ cúi đầu không nói nữa.Liên Ngư lại quay sang Mục Ngạo Thiết hét lên như bệnh tâm thần, "Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau chạy đi?"Mục Ngạo Thiết bình tĩnh nói: "Ta đã nói rồi, trời sụp để ta chống, ngươi không cần lo lắng chuyện Lương gia Ảo Vọng, ta sẽ xử lý việc này, sẽ không liên lụy đến các ngươi."

Liên Ngư lại đột ngột đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt y, tức giận nói: "Ngươi lấy cái gì mà chống? Cho dù ngươi có một trăm cái mạng cũng chống không được!"Mục Ngạo Thiết hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Ngươi muốn để cho Thám Hoa lang viết thư pháp lưu niệm cho khách sạn của ngươi phải không? Nếu là vậy, để ta xử lý việc này."

Liên Ngư kinh ngạc, "Cái gì?"Mục Ngạo Thiết: "Ta có thể nhờ hắn viết thư pháp lưu niệm cho khách sạn của ngươi."

Quay đầu nhìn đống lộn xộn sau bức tường đá bị nện vỡ, "Đó xem như là lời xin lỗi vì sự lỗ mãng của ta."

Liên Ngư và Hổ Nữ nhất tề há hốc mồm ngẩn ra, không biết vị này có phải đang nói mớ hay không, nhưng lại có thể cảm nhận được đây là lời nói thật.Thấy hai người không phủ định việc nhờ Thám Hoa lang viết thư pháp lưu niệm cho khách sạn, keng, Mục Ngạo Thiết cho trường kiếm vào vỏ, xoay người lại, không nhanh không chậm rời đi, không có chút dấu hiệu hoảng sợ chạy trốn nào.

Bình Luận (0)
Comment