Đây chính là Thạch Tâm cư, dám ngăn cản người của Cống Sơn đường, hơn nữa còn là Chưởng môn nhân của Cống Sơn đường, người đi đường tụ tập xem náo nhiệt thì thầm to nhỏ bàn tán với nhau.Các nhân viên chắn tại cửa khách sạn bỗng nhiên tránh ra, Hổ Nữ từ trong đi ra, liếc mắt nhìn Lương Bàn giấu mình tại trong chiếc áo choàng, cô ta đi xuống đây tự nhiên là vì nghe được người dưới bẩm báo, biết là do vị này làm ra.Tạm không quan tâm tới Lương Bàn như thế nào, cô ta trước tiên đi xuống bậc cấp khom người chào Kỳ Nguyệt Lang, "Các nhân viên vô lễ, mong chưởng môn nhân chớ trách.
Lão bản nương cho mời Kỳ chưởng môn."
Cô ta đưa tay mời.Kỳ Nguyệt Lang gật gật đầu, đi theo cô ta.Những nhân viên khác của Cống Sơn đường cũng muốn đi theo vào, nhưng lại đột nhiên bị Hổ Nữ xoay người lại lạnh lùng trừng mắt đưa tay ngăn cản, cho thấy không để cho bọn họ đi vào, vẫn là câu nói kia, Thạch Tâm cư không phải là nơi ai muốn tra xét là có thể tra xét.Kỳ Nguyệt Lang dừng bước quay đầu lại, hơi cau mày.Hổ Nữ lập tức lại thay đổi vẻ mặt khác, dáng vẻ nhận lỗi, nói: "Kỳ chưởng môn, nơi ở của lão bản nương, một đám nam nhân ra ra vào vào không hay lắm."
Kỳ Nguyệt Lang hơi chút trầm mặc, rồi gật đầu ra hiệu với thủ hạ, vì vậy một đám người liền thối lui.Lương Bàn cũng đi vào theo, gã là khách của khách sạn, đám nhân viên không thể ngăn cản gã, bọn họ bắt đầu sơ tán đám người vây kín bên ngoài, ít nhất cũng khiến đám người rời xa cửa khách sạn một chút, vây kín trước cửa như vậy khách sạn không thể làm ăn.Ngụy Ước thật sự sợ tên Lương Bàn này làm xằng làm bậy, nên cũng nhanh chóng đi theo.Dữu Khánh ở bên trong, đứng tại một bên đại sảnh thờ ơ quan sát, bình tĩnh nhìn xem diễn biến tình hình.Ở bên trong đại sảnh, một vị khách trọ tên là Thường Cam đang quan sát khắp nơi, ánh mắt chợt ngừng lại bên ngoài khách sạn, giống như nhìn vào một người khoác áo choàng đen, vừa rồi, trong khoảnh khắc người khoác áo choàng đen kia ngẩng đầu lên, gã ta nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương, và đối phương cũng nhìn thấy được gã, sau đó vành nón lại nhanh chóng hạ thấp xuống.Thường Cam lập tức đi ra khách sạn, sau đó người khoác áo choàng đen cũng xoay người rời đi, mỗi người đi một hướng.Không bao lâu sau, hai người chạm mặt nhau tại một ngóc ngách, người khoác áo choàng không phải ai khác, chính là bang chủ Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang, còn Thường Cam là người phụ trách tổ ba người mà y phái tới Thạch Tâm cư theo dõi tình hình sư huynh đệ Dữu Khánh.Nơi đây không thích hợp gặp mặt lâu, Thường Cam nhanh chóng báo cáo tình hình, "Lúc trước Trương Tùy và Lương Bàn cùng tiến vào trong phòng của Liên Ngư, sau đó không lâu hình như có động tĩnh đánh nhau, rồi Lương Bàn đi ra với thân thể dính máu.
Không biết được đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, vừa rồi khi người của Cống Sơn đường và Lương Bàn muốn xông vào khách sạn nhưng bị chặn lại thì nghe được họ nói là tới bắt Trương Tùy.
Điều này cho thấy, hẳn là Lương Bàn bị Trương Tùy đánh."
Đoạn Vân Du: "Lương Bàn cũng có tình ý đối với lão bản nương kia, nói không chừng, hai người là động thủ tranh giành tình nhân.
Tình hình Chu Khánh và Trương Tùy như thế nào?"Thường Cam hơi giật mình, lập tức nhận thấy được việc bang chủ xuất hiện tại bên ngoài khách sạn không phải là ngẫu nhiên, mà là nhận được tin Lương Bàn xảy ra chuyện mới chạy đến đây nhìn xem tình hình.
Lúc này gã nhớ lại lần trước khi báo cáo tình hình thì bang chủ bảo gã không cần lo cho Lương Bàn, nói là tự mình có suy tính, bây giờ nhận ra rằng bang chủ chắc đã phái người khác chuyên theo dõi Lương Bàn.Gã nghĩ về việc bên mình có ba người ở trong khách sạn, thêm một người khác được phái tới nữa, chi phí ở trong khách sạn một ngày không phải con số nhỏ, từ đó có thể thấy được rằng bang chủ không tiếc dốc vốn liếng cho hành động lần này.Suy nghĩ xoay chuyển, gã ta vội vàng trả lời, "Hiện nay, Trương Tùy núp lại trong phòng không ra ngoài.
Chu Khánh đang tại đại sảnh khách sạn quan sát tình hình."
Đoạn Vân Du nhíu mày, "Tên Trương Tùy đó có chút vô nghĩa, đi ra làm đại sự vậy mà lại vì một nữ nhân mà đánh con cháu của Lương gia Ảo Vọng.
Lúc trước có người thường nói bọn hắn hành động tùy hứng, lần này ta xem như đã kiến thức được rồi.
Hi vọng lão bản nương đó có thể giải quyết êm xuôi sự việc, nếu không, việc này có phần phiền phức."
Y phải đích thân chạy tới bên ngoài khách sạn để xem xét, thực sự là vì có phần nổi giận, y phí nhiều tâm lực như vậy để bố cục, kết quả "Quân cờ" ở trong cục lại cùng con cháu của Lương gia Ảo Vọng đấu với nhau, phải uống mấy thùng nước tiểu mới có thể làm ra được chuyện không hiểu nổi như thế, không hề biết phân biệt nặng nhẹ chút nào, Lương gia há là dễ chọc vậy sao?Lương gia mà nhúng tay vào, "Quân cờ" lập tức xong đời, thế cục mà y hao hết tâm lực bố trí ra cũng tiêu đời, thử hỏi y làm sao có thể không nổi giận.Thường Cam cũng thở dài, "Hiện nay, chỉ có thể nhìn xem vị lão bản nương kia có muốn bảo vệ bọn hắn hay không, nếu không, cho dù bọn hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Lương Bàn đã nhờ người của Trấn Sơn bang bao vây trước sau khách sạn rồi, với thân phận và bối cảnh của hắn, muốn tìm thêm năm sáu bảy tám nhóm người hỗ trợ cũng không có vấn đề."
Đoạn Vân Du giấu khuôn mặt âm trầm dưới chiếc mũ trùm của áo choàng, hơi lắc đầu, "Lão bản nương có muốn bảo vệ, cũng chỉ có thể bảo vệ nhất thời, mặt mũi của Lương gia Ảo Vọng đâu có thể dễ bị đánh như vậy, mãi mãi không ra khách sạn, không ra khỏi Khối Lũy thành sao? Chỉ cần Lương Bàn nuốt không nổi cơn tức này, không chỉ có lão bản nương không bảo vệ được mà ngay cả là Nhiếp Nhật Phục cũng không thể.
Vị lão bản nương kia tốt nhất là có thể làm cho Lương Bàn bớt giận đối với tên Trương Tùy đó..."
Nói đến đây, y nhịn không được thốt ra một câu mắng, "Mẹ nó, một khi không dàn xếp được ổn thỏa, e rằng chúng ta còn phải nghĩ cách đổ vỏ cho bọn hắn."
Căn phòng của Liên Ngư tạm thời bỏ trống, xảy ra chuyện như vậy, vách tường bị phá hư, ngoài việc phải dọn dẹp, còn phải cần thợ xây thực hiện sửa chữa căn phòng.Trong khách sạn đương nhiên không thiếu phòng dành cho lão bản nương, Kỳ Nguyệt Lang gặp được Liên Ngư tại một căn phòng.Vừa gặp mặt, Kỳ Nguyệt Lang mới lịch sự hành lễ chào, Liên Ngư đã hùng hổ dọa người đặt câu hỏi, "Ngươi hưng sư động chúng như vậy là có ý gì?"Kỳ Nguyệt Lang khách khí đáp: "Lão bản nương thứ lỗi, Lương Bàn dù sao cũng là con cháu của Lương gia Ảo Vọng, hắn nói mình bị người đánh, nếu như không xử lý, e rằng gây ra hậu hoạn."
Liên Ngư đi qua đi lại trước mặt y, "Cho nên ngươi ngay cả chào hỏi cũng không làm, chưa biết rõ sự việc ra sao, liền tại trước mắt bao người trực tiếp dẫn người chặn kín trước cửa khách sạn của ta.
Ngươi nói xem, bao nhiêu quý khách bỏ nhiều tiền vào đây ở nhìn việc này như thế nào? Khiến đám người ở bên ngoài nhìn thấy tận mắt việc này nghĩ thế nào? Việc này có khác gì đến đập chiêu bài khách sạn của ta?"Kỳ Nguyệt Lang hơi khom người, có ý bồi tội, "Cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Nếu thật sự có người hành hung, mang kẻ hành hung đi là được rồi, không có liên quan gì đến khách sạn."
Liên Ngư dừng bước, hỏi y, "Đây là ý của Nhiếp Nhật Phục sao?"Kỳ Nguyệt Lang lại hơi khom người, "Thành chủ đang bế quan tu luyện, vì vậy, tốt hơn hết là không quấy rầy ông ấy nếu không cần thiết."
Liên Ngư nhấc tay vén vén mái tóc dài buông xõa của mình, cười ha hả, "Đúng là có người đánh hắn, hơn nữa còn là đánh ngay trước mặt ta.
Ngươi có biết vị sao tên Lương Bàn đó bị đòn không? Hổ Nữ, ngươi nói cho hắn biết."
"Vâng."
Hổ Nữ đáp lời, rồi kể lại đại khái một đoạn sự việc xảy ra, chính là quá trình Lương Bàn hành động vô lễ với Liên Ngư.Kỳ Nguyệt Lang nghe kể, mày nhíu chặt, khi Lương Bàn báo án thì tự nhiên là không có đề cập đến hành động không đúng của mình, điều này làm cho y cảm thấy sự việc có chút khó xử.Nhìn thấy y như vậy, Liên Ngư hừ một tiếng, "Có người phi lễ ta, cũng có người đã cứu ta, bây giờ ác nhân đi kiện cáo trước, ngươi trở về nói cho Nhiếp Nhật Phục biết, để tự hắn nhìn mà làm.
Ta dõi mắt mong chờ."
Kỳ Nguyệt Lang lần nữa hơi khom người, không có nói nhiều, mượn cửa sổ nơi này, trực tiếp phi thân ra ngoài Khối Lũy thành, bay lên trên.Không còn cách nào khác, mặc dù Lương Bàn không được cho vào phòng, nhưng gã vẫn chờ tại bên ngoài, nếu nhìn thấy khẳng định sẽ ầm ĩ đòi giải thích.
Y không thể làm chủ được việc này, phải gặp mặt thành chủ mới được.