Tại cửa vào phòng bang chủ Tinh Nguyệt bang, phụ nhân tên là Tạ Nhi cầm chiếc lược trong tay, mở cửa ra một nửa, đứng nghe một gã bang đồ của Tinh Nguyệt bang nói nhỏ một lúc rồi khẽ gật đầu.
Bang đồ nói xong lui ra, Tạ Nhi đóng cửa phòng lại, đi qua phòng sảnh phòng thẳng ra ngoài sân thượng.Trên sân thượng, bang chủ Cô Dương ngồi dựa trên một chiếc ghế, lặng lẽ nhìn chằm chằm bầu trời sao đầy lấp lánh, mái tóc xõa ra phất phơ theo gió đêm, thỉnh thoảng có thể thấy được những sợi tóc bạc lác đác dưới ánh trăng.Tạ Nhi đi tới phía sau, vén tóc bà ta lên chậm rãi chải tóc, đồng thời bẩm báo: "Lương Bàn đã trở về phòng mình."
Cô Dương hừ một tiếng, mỉm cười nói: "Tên Lương Bàn này làm ầm ĩ thật đúng thời gian."
Tạ Nhi hơi khựng lại động tác chải tóc trên tay, kinh ngạc hỏi: "Bang chủ, ý của ngài là tên Lương Bàn này có vấn đề?"Cô Dương cười ha hả, "Có vấn đề hay không, ta không biết, chỉ là trò ầm ĩ này đến thật đúng lúc, không đến sớm, không đến muộn, lại xuất hiện ngay trước khi 'Sự kiện Đồng Tước võ' bắt đầu.
Đứng trước lợi ích lớn như vậy, có xuất hiện chuyện ngạc nhiên kỳ quái gì đó cũng không phải chuyện lạ."
Tạ Nhi hoài nghi, "Lương gia muốn nhúng tay vào Đồng Tước hồ sao?"Cô Dương lần nữa cười ha hả, "Không biết có phải có người đang hát xướng hay không, nhưng kẻ kêu to nhất thường không phải là nhân vật chính.
Nói đi cũng phải nói lại, Lương gia còn có thể trừ tà, có một con cháu Lương gia đặt tại nơi này cũng tốt.
Mọi người không biết vị Lương đại thiếu định làm gì, sẽ không dám tùy tiện sử dụng tới các loại thủ đoạn đã chuẩn bị ra bên ngoài.
Tại trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều vô dụng, sự việc trái lại trở nên đơn giản hơn, ngươi không thấy mấy nhà kia đều không có phản ứng gì sao, tất cả đều ở một bên quan sát."
Tạ Nhi trầm ngâm tiếp tục chải đầu cho bà ta...Với thân hình hơi mập mạp, nước da ngăm đen, bang chủ Kim Thiền bang chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng.Thủ hạ tâm phúc Chiết Ngọc Sơn đứng tại cửa vào thì thầm to nhỏ một hồi với người trong bang, sau đó bước nhanh trở vào, cất tiếng bẩm báo, "Bang chủ, Lương Bàn đã trở về phòng."
Trầm Kim Thiền gật đầu, tiếp tục bước tới bước lui, lẩm bẩm thì thầm một mình, "Nền tảng của Lương Bàn lộ rõ ra đó, đơn giản là có bối cảnh Lương gia, thực sự khiến người ta không mò ra sâu cạn chính là hai tên Hạt Tử bang kia, vậy mà lại dám đánh con cháu của Lương gia Ảo Vọng.
Rốt cuộc không biết có lai lịch như thế nào."
Chiết Ngọc Sơn nói: "Tên Trương Tùy kia hẳn là ngủ lại trong phòng ngủ của Liên Ngư rồi.
Cô nam quả nữ với nhau, quỷ mới biết rõ đã xảy ra chuyện gì, còn chuyện Lương Bàn muốn Liên Ngư phải khuất phục rất rõ ràng, nguyên nhân xảy ra sự việc đó đến tám chín phần mười là có liên quan đến việc tranh giành tình nhân, chắc hẳn không quan hệ nhiều lắm đến lai lịch gì gì đó."
Trầm Kim Thiền dừng bước, nghiêng đầu liếc gã, hỏi: "Ngươi sẽ không thật sự cho rằng hai tên đó có thể xuất hiện tại trong bữa tiệc của Liên Ngư là nhờ rút thăm đi?""Ách..."
Chiết Ngọc Sơn ngẩn người sửng sốt, mặc dù hiểu rằng trong lời nói của bang chủ có ám chỉ, nhưng gã vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Liên Ngư quả thực thỉnh thoảng có làm chuyện rút thăm tương tự.
Theo những gì điều tra được, có vẻ như không có mục đích gì đặc biệt."
Trầm Kim Thiền hơi lắc đầu, lại tiếp tục cất bước đi tới đi lui, "Có lẽ khiến cho mọi người không nhìn ra được mục đích chính là mục đích.
Không quan tâm lần trước, cô ta mở tiệc là để chiêu đãi ai? Tình cờ bắt thăm trúng một vị bang chủ Hạt Tử bang, vì vậy sau đó Hạt Tử bang này cũng đăng ký tham gia 'Sự kiện Đồng Tước võ', ngươi cảm thấy như vậy bình thường sao?Ngươi cũng nói tên to con đó có thể đã quan hệ với Liên Ngư, nhưng Liên Ngư là người nào? Kinh doanh khách sạn này nhiều năm, nhân vật dạng nào mà chưa gặp qua?Chuyện cho tới bây giờ, quay đầu suy nghĩ lại, nữ nhân đó, danh gì a lợi gì a, ở trong lòng đã phân biệt rõ ràng, sống đến bây giờ, trong lòng cũng đã hiểu rõ mình mong muốn cái gì.
Loại nữ nhân như vậy làm sao có thể dễ dàng vừa gặp đã yêu, vừa gặp một nam nhân lần đầu tiên đã muốn nhào tới, lại còn ngay trước mắt bao nhiêu người.
Ngươi có thể tin được sao?"Nghe nói như vậy, Chiết Ngọc Sơn cũng cảm thấy kinh ngạc và rất nghi hoặc.Trầm Kim Thiền dừng bước lại, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không nói chuyện gì khác, chỉ với việc vừa gặp đã yêu, lại còn có thể ngủ lại trong phòng của Liên Ngư, nếu nói chỉ một nam nhân tình cờ bắt thăm trúng liền có được đãi ngộ như vậy, ta chắc chắn không tin.
Liên Ngư có thể bắt trúng bọn họ, tám chín phần mười là bởi vì phía sau hai tên này có gì đó."
Lúc này Chiết Ngọc Sơn cũng gật đầu tán đồng, "Bang chủ nói như thế, quả thực hợp lý, dám mập mờ với Liên Ngư, không sợ Nhiếp Nhật Phục tính sổ, đánh Lương Bàn cũng không chút lo lắng, không hề có ý định chạy trốn, việc này không phải chỉ gan lớn là có thể giải thích được."
Trầm Kim Thiền chợt xùy một tiếng giống như tự giễu, "Theo lý thuyết, nếu ngay cả Nhiếp Nhật Phục và Lương gia đều không sợ, lấy Đồng Tước hồ còn là chuyện khó sao? Những hành động vòng vòng vo vo hiện tại nhìn hoa cả mắt.
Lần này, ta thật sự không thể đoán được tình hình sâu cạn như thế nào, làm cho bối rối không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vận may của chúng ta thực sự cũng không được tốt, vậy mà không thể sắp xếp được một tai mắt nào vào Hạt Tử bang, nếu không, đã có thể dò xét được sâu cạn của bên đó."
Chiết Ngọc Sơn: "Mấy nhà khác rất có khả năng đã cài được người vào trong đó.
Chúng ta có thể nghĩ cách tìm hiểu thông tin từ phía bọn họ."
Trầm Kim Thiền hừ lạnh nói: "Ngươi nghĩ rằng ta chạm mặt bọn họ thì chưa từng hỏi qua sao? Kẻ nào cũng giả bộ thuần khiết, lại còn giả vờ dò hỏi thông tin từ chỗ ta.
Không một tên nào tốt, con mẹ nó, tất cả đều là cáo già."
Chiết Ngọc Sơn rất đồng ý với nhận xét này, gã biết rõ tình hình Hạt Tử bang tuyển chọn người lúc đó, trong đó chắc chắn có gian tế của bang phái khác trà trộn vào.Trầm Kim Thiền mắng xong lại không quên dặn dò một câu, "Cho nên cũng phải theo dõi sát sao tình hình của mấy nhà đó cho ta.
Chúng ta không thể cứ lao tới trước như con ruồi không đầu."
"Bang chủ yên tâm."
Chiết Ngọc Sơn khẳng định.Sau khi bị thương, Lương Bàn tắm rửa, thay một bộ y phục sạch sẽ, đi ra sân thượng một mình uống rượu giải sầu, tâm tình rõ ràng không tốt, ánh mắt mờ mịt trong cảnh đêm.Nốc cạn một chén, trong lúc đang rót một chén rượu khác, gã chợt dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn nhìn vào trong phòng, giống như nghe được động tĩnh gì đó.Lại có khách không mời mà đến hay sao?Gã bỏ chén rượu xuống, thận trọng cảnh giác quay trở vào trong phòng, kiểm tra khắp nơi, không phát hiện thấy người nào, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện thấy trên sàn nhà chỗ cửa vào có một tờ giấy, hẳn là được nhét vào qua khe cửa.Gã tiến đến nhặt lên nhìn, thấy trên giấy có chữ viết, chỉ thoáng liếc nhìn qua một cái, gã nhanh chóng mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, nhưng làm sao còn có thể nhìn thấy bóng người nào.Nhìn chằm chằm bên ngoài quan sát một chút, gã lại lùi vào trong phòng, đóng cửa lại, xem lại kỹ nội dung trên giấy, chỉ nhìn thấy bên trên chỉ có hai hàng chữ: Cống Sơn đường bất công, mỗ có thể giúp Lương huynh báo thù, một chiếc kiệu đỉnh vàng, mỗ đợi ngoài khách sạn.Lương Bàn ở trong phòng đi tới đi lui, lắc lắc đầu nhìn chằm chằm nội dung trên giấy, suy nghĩ rất lâu, không biết là ai gửi thư, và có ý định làm gì.Suy đi nghĩ lại, đơn giản chỉ có hai khả năng, một là muốn bám vào Lương gia, hai là mưu đồ gây rối.Suy nghĩ một hồi, gã cũng muốn nhìn xem là kẻ nào đang có ý đồ với mình.Sau khi đã có ý định, gã lập tức đi tới sân thượng phía bên Bách Trượng đình, vươn đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy một chiếc kiệu khiêng đỉnh vàng đang chờ phía dưới.Trở vào trong phòng, cầm lấy chiết phiến của mình, nó vốn rơi tại trong phòng Liên Ngư, là Liên Ngư sai người trả lại.Ra khỏi cửa, đi thang dây xuống dưới tầng trệt, băng qua đại sảnh, đi thẳng ra khách sạn, ánh mắt đảo qua, khóa chặt chiếc kiệu khiêng đỉnh vàng đang chờ phía ngoài mấy chục trượng.
Gã đi thẳng đến, không để ý đến anh mắt quan sát của hai gã khiêng kiệu, nghênh ngang ngồi lên, thuận thế nằm xuống.Hai gã khiêng kiệu nhìn nhau, lập tức nhấc kiệu lên, nhanh chóng rời đi.Không thể không nói, Lương Bàn quả thực đủ tự đại, không chút nào lo lắng có người nào mưu hại mình, gã không quan tâm người ta muốn khiêng mình đi đâu, nằm ở trên kiệu mềm thảnh thơi phe phẩy chiết phiến, có cảm giác không coi ai ra gì.Đi một lúc lâu, vòng vo một hồi, khi mà chính gã cũng không biết mình đã được đưa đến nơi nào thì sau khi rẽ qua một ngã rẽ phía trước, bên trên đột nhiên có người hô lên: "Dừng."
Hai gã khiêng kiệu ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy bên trong một hang đá trên cao có một người đàn ông đứng đó phất tay ra hiệu, hai tên kiệu phu lập tức dừng lại."
Mau lên đây."
Người đàn ông che mặt phất tay với Lương Bàn, giọng điệu có vẻ rất khẩn trương.Lương Bàn vừa mới lắc mình bay lên trên, liền thấy tại cửa hang động đối diện có một người nhảy xuống, là một người ăn mặc tương tự như gã, phi thân rơi vào trong kiệu, xòe chiết phiến ra che lấy gương mặt, được cỗ kiệu nhanh chóng khiêng đi.Lương Bàn quay đầu lại nhìn về phía người bên cạnh, người bịt mặt phất tay ra hiệu, "Mời."
Hai người lúc này đi vào trong hang.Về phần chiếc kiệu kia, cuối cùng bởi vì "Lương Bàn" ở trên kiệu cứ một mực che mặt nên liên tiếp gặp phải người áp sát vào, cuối cùng đã bị ép dừng lại.Ép dừng lại tự nhiên là muốn hỏi thăm tình hình, kết quả có thể tưởng tượng được, hai tên kiệu phu và Lương Bàn giả không thuộc bất kỳ một thế lực nào, chỉ là được người tạm thời thuê mướn, mỗi người mười vạn lượng bạc, rồi cứ đi vòng vòng trong Khối Lũy thành theo hướng dẫn mà thôi.Những nhân viên liên quan lập tức lao tới nơi Lương Bàn rời kiệu, nhưng đâu còn có thể tìm thấy bóng người."
Mất tích rồi?" Liên Ngư đang ngồi đọc sách trên ghế bật đứng lên, "Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"Cho dù như thế nào, nàng ta đều không muốn Lương Bàn xảy ra chuyện gì không hay, nếu thật sự rước người Lương gia tới đây, chỉ với sự dính líu giữa nàng và Lương Bàn gần đây là sẽ không thoát thân được.Là người báo cho biết tình hình, Hổ Nữ nói: "Rõ ràng là có kế hoạch tránh né, nếu không có Lương Bàn phối hợp là không thể làm được, chắc hẳn không có việc gì."
Liên Ngư cuộn cuốn sách lại, vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, "Xảy ra chuyện tại thời điểm này, sẽ không phải là sự trùng hợp, e rằng có liên quan tới việc Lương Bàn bị đánh.
Cũng không biết vị Lương đại công tử này muốn làm gì? Chỉ mong Trương Tùy nói chuyện giữ lời, thật sự có thể ngăn chặn được gã phát uy."
Hiện tại, nàng ta cực kỳ lo lắng Lương Bàn đang liên hệ với thế lực của Lương gia.
Nếu thực sự là như vậy, sợ rằng một trận cuồng phong bão táp sắp hàng lâm tới Khối Lũy thành này.Bên trong khách sạn Thạch Tâm cư, các bên đăng kí tham gia "Sự kiện Đồng Tước võ" đều bởi vì việc Lương Bàn đột nhiên mất tích trở nên kinh nghi bất an.
Trái lại, hai người có xung đột trực tiếp với Lương Bàn là Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì không quan tâm, bởi vì bọn hắn mù tịt, hoàn toàn không biết tình hình.Lúc này Dữu Khánh đang bận rộn xua đuổi Mục Ngạo Thiết đi gặp riêng Liên Ngư, giống như là miệng của Nam Trúc vậy, lãi nhải không ngừng bên tai Mục Ngạo Thiết...Chui tới chui lui, quẹo qua quẹo lại, trên đường đi, Lương Bàn mấy lần nổi cáu, cuối cùng sau khi chui ra một cái cửa động hai người mới dừng lại.Bầu trời bên ngoài động đầy sao lấp lánh, trên tảng đá có một người đứng đưa lưng về phía này.
Nghe tiếng động, người đó quay đầu lại, trên mặt cũng đeo mặt nạ, y chủ động chắp tay chào Lương Bàn: "Đã để Lương huynh mệt nhọc, thực sự xin lỗi."
Lương Bàn phe phẩy chiết phiến đi tới trước mặt, không vui hỏi: "Lén lén lút lút, không có mặt mũi gặp người sao? Ngươi là ai?"Người đeo mặt nạ nói: "Ta là ai không quan trọng, chỉ là ngưỡng mộ Lương huynh, muốn kết giao bằng hữu với Lương huynh."
Trong lời nói bộc lộ rõ ràng hàm ý muốn dựa vào.Đối với chuyện như thế này, Lương Bàn không có gì kinh ngạc, gã đã gặp quá nhiều kẻ muốn bám vào Lương gia nhà gã rồi, gã hừ lạnh nói: "Ngay cả mặt mũi cũng không lộ, còn kết bạn với ai?"Người đeo mặt nạ: "Lộ mặt khẳng định là sẽ lộ, nhưng trước tiên làm xong việc giúp Lương huynh rồi lộ mặt cũng không trễ.
Nếu không làm sao có mặt mũi gặp Lương huynh?"Lương Bàn phe phẩy cây quạt, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, "Ngươi tính là thứ gì, chuyện ta muốn làm còn cần ngươi sao?""Hi vọng Lương huynh cho ta một cơ hội làm việc."
Người đeo mặt nạ cất lời khách khí, sau đó trực tiếp hỏi thẳng: "Lương huynh muốn hai tên Hạt Tử bang đó chết như thế nào cũng được, chỉ cần Lương huynh nói ra, ta đều có thể làm được giúp Lương huynh."