Nói đến việc hỏi sư phụ linh thiêng trên trời, hắn lại cảm thấy đau đầu, phát hiện thấy sư phụ của mình có vẻ cũng là loại người như vậy, vì cứu phụ thân của A Sĩ Hành, dẫn đến đoản mệnh, nếu không, hắn đâu cần phải lên làm chưởng môn khi còn trẻ tuổi như thế, và cả vị thái sư thúc kia cũng không khác, cả nhà từ trên xuống dưới đều là một đám người xử lý theo cảm tính.Hắn không biết mình đã tạo ra nghiệt gì, vậy mà lại đụng phải toàn những đồng môn như vậy.Sau khi ôm đầu buồn bực một hồi lâu, hắn nhặt bản sách cổ trên mặt đất lên, cất vào trong người, thở hồng hộc tức giận bỏ đi, đi vào thư phòng.Nhìn thấy hắn đi vào thư phòng, Mục Ngạo Thiết chỉ cần suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra được là sẽ làm gì, y nhanh chóng bước theo, nhìn thấy Dữu Khánh đang loay hoay với giấy và bút mực trên bàn học, y lập tức tiến tới hỗ trợ làm việc vặt.Dữu Khánh không vui quay sang y mắng lớn một tiếng, "Cút!"Mục Ngạo Thiết ngượng ngùng rút tay về, nhưng vẫn không quên bổ sung một câu, "Viết hay một chút."
Dữu Khánh giật giật ria mép, "Cút ra đi, đừng quấy rầy ta!"Mục Ngạo Thiết nhanh chóng lui ra ngoài.Loay hoay một hồi chuẩn bị xong giấy mực, Dữu Khánh nhấc bút lên, nhưng một hồi lâu vẫn không dám trám mực, đây cũng là một trong những lí do chủ yếu mà hắn không muốn tiếp tục viết cho người khác, trình độ hữu hạn.Người khác không biết danh tiếng "Thám Hoa lang" của hắn là làm sao thi ra được, bản thân hắn còn không rõ ràng sao, trong bụng hắn hoàn toàn không có chân tài thực học, làm sao có thể cứ một mực không biết xấu hổ chạy ra ngoài làm ra vẻ, nếu thường xuyên làm như vậy, sớm muộn sẽ xấu mặt.Danh tiếng càng lớn, một khi gây ra trò cười, cũng sẽ tạo ra làn sóng châm biếm càng lớn, hắn không biết xấu hổ sao?Cách tốt nhất chính là cái cớ mà hắn đưa ra trước đây, đã bỏ văn theo võ, không bao giờ đụng chạm tới những thứ này.Bây giờ thì hay rồi, không chỉ phải động bút, Mục Ngạo Thiết còn yêu cầu hắn phải viết hay một chút.Viết ra cái gì mới coi là hay, chính bản thân hắn cũng hoang mang không biết, làm sao bây giờ? Viết gì chứ? Hắn cầm bút đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ đau cả đầu.Đứng ở bên ngoài, Mục Ngạo Thiết thỉnh thoảng len lén nhìn vào bên trong, nhìn thấy Dữu Khánh quả thực đang rất tập trung suy nghĩ, y tĩnh thanh tĩnh khí không dám quấy rầy, trong lòng tràn đầy mong đợi.Suy nghĩ một hồi lâu, Dữu Khánh nhịn không được khe khẽ thở dài, lần trước Mục Ngạo Thiết nói muốn hắn viết ra cái gì đó có thể so sánh với ba chữ "Nhân Gian Hảo", hắn sao lại không muốn viết ra gì đó làm cho mọi người tán dương chứ, âm thầm nhận lấy hư vinh cũng rất cao hứng a, nhưng mà trong bụng thật sự không có gì.Nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên bắt đầu từ đâu, hắn đành phải trông mèo vẽ hổ, đối chiếu theo luận điệu của ba chữ "Nhân gian hảo".Làm sao hạ bút theo luận điệu đó bây giờ? Hắn không khỏi nhớ lại trải nghiệm khi lưu lại thư pháp trong nhà hàng của Diệp Điểm Điểm, hắn nhớ được là mình dùng ba chữ chỉ để bộc lộ ra cảm xúc cảm nhận được về hoàn cảnh lúc đó mà thôi, sau đó được Diệp Điểm Điểm khen ngợi lên mây.Khen ở điểm nào? Hắn nhớ rằng, nàng nói là có ý cảnh, nói mình đang ví von mình là tiên nhân bị đày hạ giới, vân vân."
Tiên nhân đày xuống hạ giới..."
Dữu Khánh chợt cất tiếng lẩm bẩm, hắn không còn cách nào khác nữa rồi, chỉ có thể là có cái gì bắt cái đó, nắm bắt theo ý nghĩ này, hắn suy đi nghĩ lại một hồi, rồi ánh mắt dần dần trở nên kiên định.Nhưng ánh mắt mới vừa mới kiên định không được bao lâu, hắn lại thở vắn than dài, chính hắn cũng cảm thấy có chút không đáng tin, trong lòng hung dữ hạ quyết tâm, sau này có nhiều tiền đến đâu cũng không làm, lần tới nếu còn viết mấy thứ này cho người khác, mình sẽ tự chặt tay mình.Sau đó, hắn thực sự không còn cách nào khác, cũng không thể cứ một mực kéo dài, quyết định tới đâu hay tới đó, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ, muốn nói sao thì nói, không đáng để mình cứ luôn xoắn xuýt băn khoăn.
Nghĩ vậy, hắn liền đi tới bên cạnh bàn rất nhanh trám mực hạ bút, liền mạch lưu loát viết xuống trên tờ giấy trắng hai cái chữ lớn cực có hàm súc: Ly Thiên!Ngay sau đó lại hạ bút ký tên, viết ra tục danh của A Sĩ Hành, hắn cũng biết rõ, đây là điều mà người ta muốn.Sau khi đặt bút xuống, hắn hét to lên, "Cầm đi đi."
Bóng dáng Mục Ngạo Thiết lập tức nhảy vào, tiến đến trước bàn, đưa mắt nhìn, ngoài việc cảm thấy chữ viết trông có vẻ đẹp ra, y cũng không nhìn ra được trò trống gì, nhíu mày, "Tại sao chỉ có hai chữ, ngươi viết cho Diệp Điểm Điểm ba chữ..."
Dữu Khánh đứng tại chỗ giậm chân mắng to, "Ngươi biết cái cóc gì chứ, hay dở liên quan cái lông gì với chữ nhiều hay ít."
Thôi được, Mục Ngạo Thiết chấp nhận, nhưng vẫn nhịn không được hỏi thêm một câu, "So với ba chữ 'Nhân gian hảo', bên nào hay hơn?"Ngươi hỏi ta? Dữu Khánh muốn hỏi y, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai? Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể ngang ngạnh cứng miệng, "Muốn thì cầm đi, không muốn thì thôi.
Nếu Liên Ngư cảm thấy không tốt, đó là cô ta không biết thưởng thức.
Ta nói cho ngươi biết, chuyện này không có lần sau đâu."
Bất kể là hay là dở, trước tiên phản công đã rồi tính tiếp, chỉ cần đánh giá không hay đó chính là do người khác không hiểu, dù sao, hắn sẽ không thừa nhận là mình viết không hay.Nếu đã nói như vậy, vốn đầu óc mù tịt chuyện này, Mục Ngạo Thiết còn có thể nói được gì, y cầm bức thư pháp lên, rời đi.Dữu Khánh mắng một câu, "Ngươi nha, nét mực còn chưa khô, ngươi cứ cầm đi như vậy, sợ người khác không biết là vừa mới viết ra sao?"Cũng đúng, Mục Ngạo Thiết vội vàng vận công hà hơi thổi khí, rất nhanh làm khô nét mực, sau đó còn đem tờ giấy gấp gấp mấy cái, tạo ra dấu vết được gấp lại để gửi đi.Sau đó nhìn kỹ lại, xác định tờ giấy và nét mực đã không còn có điểm nào khác lạ, y mới yên tâm cầm đi.Ra khỏi cửa tự nhiên là đi thẳng đến nơi ở của Liên Ngư.
Đến nơi, gõ cửa.Cửa nhanh chóng được mở ra, Hổ Nữ vừa nhìn thấy lại là y, đang định từ chối khách theo lời dặn dò lúc lúc trước của chủ nhân, nhưng chợt nhìn thấy trên tay Mục Ngạo Thiết có cầm tờ giấy, trong vô thức này sinh ý nghĩ, liền hỏi một câu, "Có việc?"Mục Ngạo Thiết cầm thứ trên tay ra hiệu, "Thư pháp lưu niệm của Thám Hoa lang mà ta hứa với lão bản nương đã tới rồi."
"A?" Hổ Nữ nhịn không được kinh ngạc thốt lên, mặt đầy ngạc nhiên.
Cô ta đương nhiên biết rõ lão bản nương thích thứ này nhiều như thế nào, đây chính là thứ mà bình thường muốn kiếm cũng kiếm không được, thậm chí nhờ cậy Lương Bàn cũng không thể kiếm ra, cô ta biết rõ sự việc nặng nhẹ, vội nói: "Chờ chút, để ta vào thông báo."
Lần này cô ta không nói mấy lời kiểu như Liên Ngư không có trong phòng, mà nhanh chóng đóng cửa.Đang đả tọa tu luyện, Liên Ngư lập tức bị thức tỉnh, sau đó Hổ Nữ nhanh chóng mở cửa mời khách vào phòng.Liên Ngư chờ đợi trong phòng không biết là quá mức nôn nóng, hay là bởi vì từng có một lần quan hệ lúc trước với Mục Ngạo Thiết mà rất không chú ý, chỉ mặc yếm lót, bên ngoài khoác một tầng sa y, thân thể uyển chuyển như ẩn như hiện.Vừa nhìn thấy Mục Ngạo Thiết cầm đồ vật tiến vào, nàng ta liền nhịn không được, vội hỏi: "Thật sự đã lấy được rồi sao?"Mục Ngạo Thiết đi tới trước mặt, hai tay dâng lên, "May mắn không làm nhục mệnh, lão bản nương nhìn xem như thế nào."
Liên Ngư nhưng là đưa hai tay chùi chùi vào sa y một chút, rồi mới đoan đoan chính chính vươn hai tay ra nhận lấy, giống như rất sợ mình khinh nhờn tờ bút pháp này vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Ngạo Thiết thực sự không biết nói gì, chỉ là một bức chữ viết, cần phải như vậy không?Liên Ngư cầm bức thư pháp vào thay, chậm rãi mở ra, khi chữ viết dần dần lộ ra, một thần vận khác lạ ập vào trong mắt nàng, nàng ta nhịn không được trước tiên khen một tiếng, "Chữ đẹp!"Hổ Nữ cũng vươn đầu tới nhìn xem, nhìn chằm chằm chữ viết, lầm bẩm: "Ly Thiên?" Rồi nhìn cái tên A Sĩ Hành ký bên dưới, vô thức cất lời hoài nghi, "Là thật sao?"Ý của cô ta là, thật sự có thể dễ dàng lấy được thư pháp của vị Thám Hoa lang kia sao?Cô ta biết rất rõ cái trò này khó lấy được cỡ nào, theo lời lão bản nương nói, việc này không phải tiền bạc có thể làm được, nên cô ta có nghi ngờ là chuyện rất bình thường.Nhưng về vấn đề này, Mục Ngạo Thiết có tuyệt đối nắm chặt, gật đầu nói: "Chắc chắn là thật, không phải giả."
Liên Ngư cắn cắn răng ngà, dường như cũng sợ bị làm giả, rồi bất chợt sa y phiêu phiêu lướt thẳng đến thư phòng, đặt bản thư pháp ở trên bàn, sau đó mở một cái tráp ra, lấy ra một bản thư pháp khác, mở ra.