Dữu Khánh sở dĩ dám tranh đoạt với các bang phái kia tại đây, một trong những lí do trọng yếu nhất thúc đẩy hắn chính là trong bút ký ghi chép nơi này có sương mù nồng đậm, tại trong hoàn cảnh như vậy, Quan Tự quyết của hắn có ưu thế tuyệt đối.
Có đủ loại ưu thế trên người, hắn làm sao có thể kìm hãm được lòng tham?Vừa nghe nói có việc như vậy, Mục Ngạo Thiết lập tức nghiêm túc mở bút ký nhìn xem ghi chép có liên quan đến Vạn Hác trì.Lúc trước, bọn hắn cũng có mượn lực lượng của Phi Ưng bang để tìm hiểu tình hình về Vạn Hác trì, nhưng Đồng Tại Thiên vẫn chưa tìm được đủ thông tin hữu dụng, nói là rất kỳ lạ, hình như không có ai quan tâm quá nhiều đến Vạn Hác trì, thông tin thực tế có liên quan không phải là ít một cách bình thường.Y vừa mới tập trung xem bút ký nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền cất tiếng gọi Dữu Khánh lại, "Ngươi cứ ngang nhiên như vậy để cho ta tới nơi khác đọc một mình sao? Mấy thành viên lão thành đều biết rõ sự tồn tại của bản bút ký này, ngươi đưa cho ta xem mà không cho họ xem, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"Y đương nhiên hiểu được lí do không để cho những người khác cùng xem, nắm giữ trong tay là một trong những chỗ để dựa vào, há có thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài.Nào ngờ, Dữu Khánh đang chắp tay sau đít hết nhìn đông tới nhìn tây không coi ra gì, nói: "Không sao, bọn họ cho rằng ta tìm lí do đề tách ngươi ra."
Về phần tại sao có thể làm cho đồng bọn tin tưởng hắn tìm lí do để tách Mục Ngạo Thiết ra thì hắn không nói, nói xong lời này hắn liền nghênh ngang rời đi.Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, thấy hình như có lý, y lại tiếp tục vùi đầu nhìn xem nội dung trong bút ký.Phía bên Tinh Nguyệt bang, Tạ Nhi dẫn một người đến chỗ Cô Dương rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Cô Dương, vì vậy Cô Dương trước tiên cho những người bên cạnh rời đi, sau đó hỏi: "Chuyện gì vậy?"Tạ Nhi chỉ vào người đàn ông vừa dẫn đến, "Lúc trước, khi hắn theo dõi Hạt Tử bang thì phát hiện thấy vị Tam đương gia của Hạt Tử bang có đôi khi hành động khác thường, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên biến mất, người theo dõi cũng bị cắt đuôi, vì vậy mới tập trung để ý đến vị Tam đương gia đó.
Sau khi đến Vạn Hác trì này, hắn mới nhớ tới một việc, hai ngày trước, vị Tam đương gia đó từng tìm hiểu thông tin có liên quan đến Vạn Hác trì tại Khối Lũy thành hai ngày trước."
"Cái gì?" Cô Dương với hai bờ thái dương bạc trắng đột nhiên híp mắt, ánh mắt lãnh liệt như đao, "Chuyện hai ngày trước, tại sao đến bây giờ mới nói?"Gã nam nhân cuống quýt giải thích: "Bang chủ, những người lui tới Khối Lũy thành, đi tìm hiểu thông tin về các hiểm địa là việc rất bình thường.
Lúc đó ta không có suy nghĩ nhiều.
Khi đến nơi đây, phát hiện thấy nơi này lại là nơi tổ chức tỷ thí của sự kiện Đồng Tước võ, ta mới nhớ lại, mới cảm thấy có điểm không thích hợp."
Qua kẽ mắt của Cô Dương, toát ra nét tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là kiềm chế lại, bà ta tin tưởng người này quả thực không có ý giấu giếm, nếu không, lúc này không cần phải nói ra, hơn nữa sự việc đã như vậy rồi, còn biết làm sao? Bà ta kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Được rồi, việc này ngươi biết là được, đừng có nói với người khác, hiểu không?"Nam nhân vội gật đầu đáp: "Ta biết."
Tạ Nhi nhấc tay ra hiệu, nam nhân lui ra, sau đó cô ta quay sang Cô Dương, nói: "Bang chủ, xem ra phía bên Hạt Tử bang đã biết trước nơi thi đấu ở tại Vạn Hác trì."
Cô Dương liếc mắt nhìn về phía Dữu Khánh, hừ hừ cười nhạt, "Không cần nghi ngờ nữa, quả nhiên là đi thông con đường Liên Ngư rồi.
Ngươi nhìn bộ dạng ung dung bình tĩnh của bọn hắn đi, có lẽ là có hậu chiêu khác, khả năng thắng bại có thể nằm trên người bọn hắn, cần phải theo dõi chăm chú vào cho ta."
Tạ Nhi vâng một tiếng, ánh mắt nhìn về phía đám người Dữu Khánh càng trở nên thâm trầm.Đám Thiên Lý lang đưa nhân viên các bang phái tới nơi, sau một thời gian quan sát, thấy không có chuyện gì hay ho, một bộ phận bắt đầu lần lượt rời đi.Đám người Hạt Tử bang, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết không chỉ thỉnh thoảng tách khỏi đám người đi dạo một chút, việc quản lý Hạt Tử bang cũng tương đối lỏng lẻo, Dữu đại bang chủ không chỉ không có yêu cầu gì với mọi người, còn để cho mọi người thả lỏng nghỉ ngơi, vì vậy có một số người lấy lí do đi tìm hiểu địa hình, tách khỏi đám người tới trà trộn vào trong nhóm Thiên Lý lang đứng xem ở xung quanh.Trong đám đông Thiên Lý lang này cũng có xen lẫn những người khác, có thành viên Hạt Tử bang khi đi lướt qua người khác thì nhanh chóng nói nhỏ mấy câu với người đó.
Sau khi hai người tách ra, người đó liền tìm cơ hội rời đi và lặng lẽ biến mất ở chỗ sâu trong vùng đồi núi.Người đó không bao lâu sau liền chạm mặt với Đoạn Vân Du, vốn cũng đang trốn nơi kín đáo quan sát tình hình.
Gã ta bẩm báo, "Nói là Thiềm vương nuốt một viên 'Nhuận dương bảo châu' của Nhiếp Nhật Phục, đề thi lần này chính là tìm Thiềm vương ở trong Vạn Hác trì.
Ai lấy được bảo châu và giao nộp lên sẽ là người chiến thắng."
"Thiềm vương?" Đoạn Vân Du lẩm bẩm với vẻ trầm ngâm.
Y đã đọc qua bản bút ký cổ đại đó không biết bao nhiêu lần, sau một chút suy tư, y vô thức quay đầu nhìn về phía ngọn núi cao gầy guộc xương xẩu bên cạnh Vạn Hác trì, rồi lại quay nhìn về phía Hạt Tử bang, cất tiếng lẩm bẩm, "Thảo nào chậm chạp không hành động, bọn họ đang đợi."
Người khác hỏi: "Đang đợi cái gì?"Đoạn Vân Du cười mà không đáp, ngay sau đó lại nhíu mày, tiếp tục cất tiếng lẩm bẩm, "Bảo châu của Nhiếp Nhật Phục tại sao lại rơi tại nơi này, làm sao sẽ bị Thiềm vương nuốt mất?"Người báo cáo nói: "Chắc là cố ý làm để tạo ra đề thi."
Suy nghĩ thấy cũng thích hợp, Đoạn Vân Du gật gật đầu, "Được rồi, rất tốt, ngươi tiếp đền gần quan sát đi."
Người bẩm báo chắp tay chào, rồi rời đi.Dưới Khối Lũy thành, trong cửa hàng không có hàng hóa gì để bán, Nam Trúc ngồi ở trên bậc cấp bên ngoài cửa hàng "Đương Tự Tại", ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn rực rỡ, ngây người.Vào thời điểm này, mặc dù quang cảnh có một vẻ đẹp khác, nhưng Nam Trúc lại cảm thấy rất buồn chán, rảnh quá thành câm điếc, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, gã dõi mắt nhìn theo với ánh mắt lờ đờ ỉu xìu.Lúc trước cảm thấy như thế này không cần phải mạo hiểm, còn có thể chiếm riêng tiền mua bán, ngoài ra có cả mỹ nữ làm bạn, rất tốt.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy còn không bằng dựa vào sự vũ dũng của mình đi uy chấn tứ phương.
Gã rất hoài niệm về cảnh tượng phong quang của mình trước mắt bao người tại Triêu Dương đại hội, thường nhớ về nó.Đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện tại trước mắt gã, mặc dù người này giấu mình trong chiếc áo choàng nhưng chỉ cần thoáng nhìn gã liền nhận ra, Bách Lý Tâm đã trở về.Thân thể mập mạp bật đứng dậy, vui vẻ cất tiếng, "Chỗ ta có loại vải rất tốt, mời quý khách vào xem?"Thoáng quan sát xung quanh một vòng xong, Bách Lý Tâm không trả lời, trực tiếp bước vào trong cửa hàng.Nam Trúc đi theo vào, thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi?"Bách Lý Tâm: "Địa điểm thi đấu là tại Vạn Hác trì."
"A!" Nam Trúc hơi giật mình kinh ngạc, "Không phải nói là Tam Túc ô có khả năng ở tại Vạn Hác trì sao? Tại sao lại tổ chức thi đấu tại đó chứ?"Bách Lý Tâm: "Ta không biết, bên đó có khả năng có biến bất cứ khi nào, đừng lề mề nữa, xuất phát đi.
Đường khá xa, chúng ta đừng ngừng lại trên đường, trên đường đi thay phiên nhau nghỉ ngơi hồi phục, thay phiên khiêng cửa hàng này chạy đi."
Chuyện này để sau nói tiếp, Nam Trúc cũng lo lắng hai người Dữu Khánh xảy ra chuyện, bởi vì bọn hắn đã ra khỏi phạm vi bảo hộ bởi quy tắc của Khối Lũy thành.
Gã vội vàng đóng cửa, thu chân...