Bán Tiên ( Dịch )

Chương 845 - Chương 845: Nhiếp Nhật Phục (2)

Chương 845: Nhiếp Nhật Phục (2)

Dữu Khánh không biết rõ đây là người nào, nhìn khí thế không giống tu sĩ phổ thông, hắn không biết sâu cạn, cũng không muốn trêu chọc, muốn đi vòng qua, nhưng chỉ hơi chút trì hoãn, hắn phát hiện thấy mình dùng tới Quan Tự quyết vẫn không thể giải đọc được hướng đi của sâm Kỳ Lân.Hắn lập tức nỗ lực kiên trì chắp tay với Tử phát nam tử hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, vừa rồi có nhìn thấy thứ gì chạy qua đây không?"Tử phát nam tử giọng nói ôn hòa và kiên định, cũng rất dễ nghe, "Có thấy."

Dữu Khánh vui vẻ, hỏi tiếp: "Xin hỏi nó đi hướng nào?"Tử phát nam tử lại nhìn về phía trước, "Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"Dữu Khánh hơi cau mày, "Xin hỏi cao tính đại danh của tiên sinh?"Đồng Tại Thiên toát mồ hôi lạnh, vội vàng áp sát tới bên cạnh, giật tay áo của hắn, hạ thấp giọng nói: "Thành chủ."

‘Thanh trừng’ cái gì? Dữu Khánh không hiểu, hỏi: "Có ý gì?"Đồng Tại Thiên tựa như ai ui than thở, muốn hỏi xem có phải hắn bị điếc hay không, sớm không điếc, muộn không điếc, lại điếc vào lúc này, gã chỉ có thể đằng hắng nói rõ ràng, "Không được vô lễ, đây là đích thân pháp giá Nhiếp thành chủ tới."

Cũng không phải nói là gã quen biết, chỉ là gã ở tại Thiên Tích sơn lâu, nhiều lần lui tới Khối Lũy thành, tình cờ nhìn thấy hai ba lần.Trong mấy chục người ở phía sau, cũng có người từng nhìn thấy."

Ách..."

Dữu Khánh lập tức há hốc mồm, quay lại nhìn kỹ Tử phát nam tử, đây là Nhiếp Nhật Phục sao?Khi tập trung tại Khối Lũy thành, mọi người muốn gặp nhưng không gặp được, lúc tỷ thí bắt đầu cũng không nhìn thấy, tại sao khi bọn hắn lén lút lẻn lên núi thì lại gặp được rồi.

Hôm nay thật đúng là kỳ lạ, toàn gặp được những chuyện bất ngờ.Ngẫm nghĩ lại thấy cũng không khó hiểu, Nhiếp Nhật Phục tới đây chú ý đến cuộc tỷ thí là chuyện rất bình thường.Đương nhiên, Dữu Khánh cũng rịn mồ hôi một trận, may mắn không đụng chạm quá đáng, nếu không, vị tu sĩ cảnh giới Cao Huyền này muốn diệt bọn hắn cũng chỉ là chuyện tiện tay, toàn bộ Hạt Tử bang có nhiều nội gian đến đâu, tập trung một chỗ cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng.Hắn nhanh chóng chắp tay bồi tội: "Nhỏ mạo muội vô tri, không nhận ra tiên nhan của thành chủ, còn thỉnh thành chủ thứ tội."

Những người khác cũng vội vàng chắp tay bái kiến, chỉ có một mình Mục Ngạo Thiết là cắn chặt môi, đứng thẳng bất động, nhìn chằm chằm bóng lưng Tử phát nam tử.Dữu Khánh thử lôi kéo tay áo y, Mục Ngạo Thiết vẫn không hề dao động, điều này khiến Dữu Khánh rất bất đắc dĩ, cũng khiến cho những bang chúng khác rất khẩn trương.Nhiếp Nhật Phục vẫn quay lưng về phía bọn hắn, hỏi: "Mặc đồng phục Hạt Tử bang, là Hạt Tử bang tham gia tỷ thí phải không?"Dữu Khánh: "Vâng."

Nhiếp Nhật Phục: "Không đi Vạn Hác trì, chạy lên núi làm gì?"Dữu Khánh: "Năm đại bang phái thế lớn, Hạt Tử bang thế đơn lực bạc, trước tiên lên núi tránh đầu sóng ngọn gió."

Nhiếp Nhật Phục quay đầu lại nhìn hắn một cái, và cũng nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết, người duy nhất không khom lưng cung kính, y dường như hơi chú ý nhiều hơn một chút.Mọi người ngước mắt nhìn lên thấy vậy thì đều nơm nớp lo sợ, trong lòng cuồng mắng vị Nhị đương gia này, rất sợ bị Mục Ngạo Thiết làm liên lụy.May mà Nhiếp Nhật Phục không có nói nhiều, ánh mắt dừng lại một chút trên mặt Dữu Khánh, sau đó chợt búng người bay lên, hai tay áo lăng không vung ra, xuyên quay mây mù bay lên trời rời đi.Mây mù bị vạch mở ra, một đám người sửng sốt ngước cao đầu nhìn lên, còn có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng phía trên khoảng trống, rất nhanh khoảng trống lại bị mây mù che phủ."

Phù !"Một đám người thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ánh mắt nhìn về phía Mục Ngạo Thiết có thể nói là ai oán.Người khác không quen, nhưng Dữu Khánh thì quá quen với sự cứng đầu của Mục Ngạo Thiết, hắn không có gì kinh ngạc, đụng phải đồng môn như vậy, hắn chỉ có thể tự nhận mình không may, gánh chịu điều này, phất tay nói: "Đi thôi, quay lại cỗ cũ."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Đồng Tại Thiên hỏi: "Bang chủ, không truy theo sâm Kỳ Lân nữa sao?"Dữu Khánh bực mình nói: "Bị thành chủ làm cho dừng lại, không còn dấu vết gì nữa, còn truy cái rắm a.

Nếu ngươi có thể đuổi theo được, ta lập tức nhường vị trí bang chủ cho ngươi làm."

Đồng Tại Thiên lập tức giơ tay xua xua, liên tục chắp tay thở dài, cầu xin tha thứ.Vừa là không có phúc hưởng thụ, cũng chịu không nổi cách nói chuyện của người thanh niên này, nói chuyện quá trực tiếp đi, động một chút liền nói muốn nhường vị trí bang chủ, lời này khiến người trong bang làm sao có thể nói tiếp được, người nào muốn trên mặt mình viết chữ mưu quyền soán vị chứ, cứ bắt người ta liên tục biểu hiện lòng trung thành là hay lắm sao?Một đám người chỉ có thể nản chí leo lên núi lần nữa, tâm trạng có chút thất vọng, không chỉ uổng công cao hứng một hồi, còn bị một trận sợ hãi, may mà bị kinh hãi nhưng không nguy hiểm.Trời sáng lên, lúc này sương mù đã tan đi không ít, đám người trên đường đi lên núi vẫn còn nhịn không được thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, kỳ lân đó trông siêu phàm thoát tục, thần thái rực rỡ huy hoàng đó thực sự khắc sâu vào trong tâm trí bọn họ, đời này khó quên.Ví dụ như Đồng Tại Thiên, trên đường đi cất lời cảm khái, "Thật sự khác hẳn với những yêu thú khác, phong thái đó không hổ là ngộ được Thần thú chi đạo, coi như đã mở rộng tầm mắt."

Dữu Khánh: "Yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ lật tung bốn vó của nó, bắt lấy đem đi bán, mọi người cùng nhau phát tài."

Mọi người cũng chỉ có thể là hắc hắc hoặc ha hả cười trừ .Chuyện hay ho để sau nói tiếp, hiện tại bọn họ càng quan tâm đến việc bang chủ muốn dẫn bọn họ đi đâu.Không bao lâu sau, Dữu Khánh dẫn đám bang chúng leo đến đỉnh núi, nhìn xuống xung quanh, nhìn thấy sương mù quả thực đã tan đi rất nhiều, hắn phất tay gọi mọi người đến phía bên vách núi thẳng đứng như vách tường.Đầu tiên, hắn vươn đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy cũng không sâu, vẫn còn có sương mù che phủ, hắn chỉ có thể dặn dò mọi người: "Mọi người kéo một hàng đi xuống, khi nhìn thấy trên vách đá có một tảng đá lồi ra như đầu hổ thì chú ý kiểm tra phía dưới nó.

Nếu như Liên Ngư nói không sai, phía dưới hẳn là có một cái cửa hang."

Mọi người phấn chấn tinh thần nhìn nhau gật đầu.Chỉ có một mình Mục Ngạo Thiết âm thầm nắm chặt hai nắm tay, dùng khóe mắt nhìn chằm chằm Dữu Khánh.Không ai bận tâm tới cảm nhận của y, mọi người dựa theo căn dặn xếp thành một hàng, bám vào vách đá một đường hạ xuống dướim, quan sát.Khi hạ xuống được khoảng mấy chục trượng, có người thay nhau truyền lời lên, "Ở đây."

Bọn họ không dám gọi lớn tiếng.Đám người Dữu Khánh nhanh chóng bay đến vách núi, tụ tập nhìn, quả nhiên nhìn thấy một khối đá lớn tương tự như đầu hổ, phía dưới có người vươn ra nửa người ngoắc tay với mọi người.Mọi người chui xuống dưới tảng đá nhìn xem, phát hiện thấy cửa động này thực ra không nhỏ nhưng rất kín đáo, từ trên núi nhìn xuống là không thấy, từ dưới vách đá nhìn lên cũng không thấy, cần phải chui vào phía dưới tảng đá mới có thể nhìn thấy trên vách đá có một cửa hang động hình bất quy tắc.Không ít người trong lòng tắc lưỡi thầm nghĩ, quả nhiên là có được thông tin nội bộ từ lão bản nương của Thạch Tâm cư, nếu không làm sao có khả năng dễ dàng tìm được cửa động này.Với những bằng chứng xác thực đặt tại trước mắt, đám bang chúng của Hạt Tử bang không còn nghi ngờ nữa, sĩ khí tăng vọt, đều sẵn sàng hoàn toàn tin tưởng đi theo bang chủ tiếp tục tiến về phía trước, bất kỳ ai cũng sẵn sàng trong chuyện thu nhặt lợi ích.Đồng Tại Thiên đi đoạn hậu là người cuối cùng chui vào hang, sau khi tiến vào bên trong hang gã còn nhịn không được nhô đầu ra nhìn nhìn bên ngoài, có phần không biết phải làm sao để liên hệ với Đoạn Vân Du đang ẩn núp ở trong chỗ tối.Trên đường đi, lúc ban đầu gã có lưu lại ký hiệu, về sau sâm Kỳ Lân đột nhiên xuất hiện, trong tình huống như vậy, đương nhiên việc truy đuổi quan trọng hơn, trong tình thế cấp bách gã đã quên việc lưu lại kí hiệu rồi.Mà thực ra, gã cũng không kịp lưu lại ký hiệu, gã không biết Đoạn bang chủ có thể theo tiếp ký hiệu về sau hay không.Dù sao, phía bên này nhân thủ có hạn, lỡ như có nguy hiểm gì đó, gã vẫn hi vọng Phi Ưng bang trốn ở chỗ tối có thể xuất thủ trợ giúp một tay.

Bình Luận (0)
Comment