Bán Tiên ( Dịch )

Chương 856 - Chương 856: Niềm Vui Ngoài Mong Đợi (2)

Chương 856: Niềm vui ngoài mong đợi (2)

Giang Khoát cười vui vẻ đưa kết quả thẩm vấn đến.

Thân Vô Không xem xong cũng cười, có thể nói được một trận cười rất sảng khoải, đối với bọn họ mà, đây thực sự là một thu hoạch rất lớn ngoài mọng đợi.Sau một trận cười to thoải mái, y cảm khái nói: "Ta vẫn luôn tự hỏi, tại sao nhìn chăm chú động tĩnh của mấy nhà kia, nhưng không nhìn ra được được trò trống gì, thậm chí còn khiến chính chúng ta phải bối rối đảo quanh, náo loạn nửa ngày, thì ra năm đại bang phái chúng ta đều trở thành đồ trang trí, cộng lại hết tất cả cũng không bằng một Phi Ưng bang nho nhỏ, vậy mà không nhà nào có thể cài được bất kỳ một ai vào Hạt Tử bang."

Giang Khoát cũng cất lời cảm khái: "Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang này là một nhân tài a, thực sự là hảo thủ đoạn, y lại có thể biến hơn chín mươi phần trăm thành viên Hạt Tử bang thành nội ứng của hắn, quả thực là đùa giỡn Hạt Tử bang trong lòng bàn tay."

Thân Vô Không hừ một tiếng, "Đâu chỉ là đùa giỡn Hạt Tử bang trong lòng bàn tay, mấy tên Chu Khánh đó chính là những con rối mà hắn đẩy ra trước sân khấu, hắn thì trốn ở phía sau màn, hắn không chỉ chơi đùa với Hạt Tử bang, chỉ có thể nói là người định không bằng trời định, nếu không phải chúng ta tình cờ bắt được mấy người sống này, vậy thì năm đại phái chúng ta thực sự cũng bị phải bị chơi đùa."

Giang Khoát: "Bên người bị xếp vào nhiều gian tế như vậy mà không chút nào phát hiện ra, chỉ có thể nói tên Chu Khánh đó thật ngu xuẩn, vậy mà còn tự cho mình là đúng, chui luồn khắp nơi, không biết rằng mình đã sớm bị người lột sạch nhìn chằm chằm rồi."

Thân Vô Không trầm ngâm lẩm bẩm, "Tại sao ta cảm thấy có gì đó không ổn trong việc này, tên Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang đó vòng vòng một vòng lớn như thế chỉ vì để giúp Hạt Tử bang giành lấy Đồng Tước hồ hay sao? Cho dù thành công, hắn trốn ở phía sau thì có thể phân chia được bao nhiêu lợi ích? Lẽ nào sau khi chuyện thành công, hắn bắt giữ Chu Khánh, từ đó thu lợi hay sao?"Giang Khoát hoài nghi nói: "Nghe Bang chủ nói như thế, đúng là cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng những gì mấy tên này biết được chắc hẳn đều đã khai ra rồi, nếu thật sự còn có bí mật trọng yấu nào đó, e rằng cũng chỉ có thành viên cấp cao của Phi Ưng bang mới biết được."

Thân Vô Không hừ hừ nói: "Tên Đoạn Vân Du đó chắc chắn vẫn còn đang chui luồn trong lòng đất, về sau bắt được phải nói chuyện tử tế với hắn mới được, như vậy chẳng phải sẽ biết được hết ư? Bây giờ, trước tiên đừng quan tâm tới, đã có cách tìm được Hạt Tử bang, chúng ta không cần tiếp tục lề mề tại nơi này.

Nào, triệu tập nhân thủ đi gặp vị Chu lão đệ kia nào."

Giang Khoát: "Kẻ cung khai đầu tiên đó nên xử lý thế nào?"Thân Vô Không liếc mắt nhìn gã, khi sải bước rời đi thì ném lại một câu, "Ngươi xử lý đi."

Giang Khoát âm thầm buông tiếng thở dài, nếu không phải có liên quan đến những bí mật đó, bọn họ còn có thể tha cho kẻ đó một con đường sống, bây giờ thì chỉ có thể tự mình đi xử lý, bang chủ không thể làm chuyện nói không giữ lời ngay trước mặt thủ hạ, làm như vậy sẽ tạo ra hình ảnh bất lợi tại trong bang.Một bóng người khác áo choàng đen bước đi trong thông đạo tối tăm trong lòng đất, không dùng đến bất kỳ ánh sáng soi đường nào nhưng vẫn có thể đi lại tự nhiên trong hang động.Một khu vực hang đá sụp đổ xuất hiện tại phía trước, ngăn chặn đường đi của y.Người khoác áo choàng dừng bước tại trước đống đá vụn to to nhỏ nhỏ, trầm mặc một hồi, không biết đang suy nghĩ điều gì.Cuối cùng, có vẻ như đã cân nhắc xong, y bước tới một bước, theo đó đám đá vụn to to nhỏ nhỏ chặn kín phía trước lập tức tự động bay lên, lơ lửng trong không trung, rồi bỗng nhiên đồng loạt bay vọt về phía y, khi bay tới gần trước người y thì chợt tách ra, lướt qua bên cạnh, rầm rầm rầm, rơi tại phía sau y.Có tảng đá thực sự quá to, không thể kịp tránh qua y, vì vậy trực tiếp đụng vào trên người y, vỡ ra thành nhiều mảnh, tản ra, lướt ra phía sau rồi rơi xuống.Y bước từng bước một tiến nhanh tới trước, những tảng đá chồng chất phía trước từng đống bay lên, rồi vù vù lướt qua bên người y, rơi xuống, chồng chất tại phía sau bước chân y.Trong lòng đất ẩm ướt, động tĩnh như thế không có tạo ra quá nhiều bụi bặm.Rất nhanh y đã vượt qua khu vực bị sụp đổ này, sau đó lắc mình biến mất tại trong thông đạo tối tăm phía trước.Đống đá vụn sụp đổ đó dường như chỉ vừa mới được di chuyển ra bên ngoài một khoảng cách mà thôi.Âm thanh ầm ầm vang lên dày đặc, xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, không bao lâu liền yên ắng, im lặng.Phía bên ngoài khu vực sụp đổ, có mấy đốm sáng nghe tiếng động chạy tới, là người của Sơn Hải bang, bọn họ chạy tới điều tra, nhưng không phát hiện được gì, chỉ còn nhìn thấy được bụi mù mỏng manh trôi nổi, chứng tỏ nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì đó.Sau khi bụi bặm đã rơi xuống hết, bang chủ Cố Nhân Sơn dẫn theo một nhóm người chạy đến, thấy hiện trường không có điều gì dị thường, quát hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"Những người chạy tới trước lắc đầu, "Không biết, không phát hiện thấy có người.

Có lẽ là có người đang đào ở bên trong, hoặc là xảy ra sụp đổ lần hai."

Cố Nhân Sơn nhắm mắt nghiêng tai lắng nghe một hồi, vẫn không phát giác được gì.Nhưng y cũng không dễ dàng buông lỏng, đích thân thủ tại nơi này chờ đợi.Bên ngoài Vạn Hác trì, trời đã gần tối, lại nhìn thấy ráng chiều hiện lên.Đứng ở bên ngoài lán trại, đám người Kỳ Nguyệt Lang chợt dồn dập quay đầu lại nhìn phía bầu trời, nhìn thấy hai vị Thiên Lý lang giương cánh trên trời cao, từ bên trên có hai bòng người nhảy xuống, bay thẳng về phái mặt đất.Khi tới gần mặt đất, hai người lướt về phía bên này, phiêu nhiên rơi xuống tại bên cạnh đám người Cống Sơn đường.Người tới không phải ai khác, chính là lão bản nương xinh đẹp của Thạch Tâm cư trước đây, bây giờ là Ly Thiên khách sạn, Liên Ngư, và tùy tùng tâm phúc Hổ Nữ của nàng ta.Đám người Cống Sơn đường quay mặt nhìn nhau, không biết nữ nhân này chạy đến đây làm gì?Đối diện với Liên Ngư, bọn họ cũng không quá thuận tiện, vừa phải tôn trọng thể diện của thành chủ, nhưng không thể đối xử như là Thành chủ phu nhân, là chính thành chủ công khai không thừa nhận, bọn họ dám thừa nhận thay thành chủ hay sao?Kỳ Nguyệt Lang tiến tới chắp tay chào; "Lão bản nương, sao ngươi lại tới đây?"Chuyện này trước đây chưa bao giờ xảy ra, y hoài nghi không biết có phải nữ nhân này đến đây vì tên to con kia hay không.Một ít việc riêng tư bên trong Thạch Tâm cư, y không muốn hỏi đến, ngay cả thành chủ cũng không quan tâm, y cần gì phải mở to con mắt ra nhìn, nhưng lúc trước có người muốn chen vào, cố ý vạch trần với y, cho nên y đại khái biết rõ nữ nhân này và tên to con Trương Tùy kia có tụ lại với nhau.Liên Ngư hơi gật đầu chào hỏi, nhìn nhìn xung quanh, hỏi: "Thành chủ đâu?"Kỳ Nguyệt Lang hơi giật mình, "Ngươi tới tìm thành chủ sao?"Liên Ngư cau mày, "Có ý gì, không tìm thành chủ, ta tới đây làm gì?"Kỳ Nguyệt Lang vội xua tay thể hiện không có ý gì khác, trong lòng ít nhiều cảm thấy thư thái một chút, là tới tìm thành chủ thì tốt, nếu không cũng quá khó xử, cho dù thành chủ không quá quan tâm, nhưng trong lòng y vẫn không được thoải mái.Thực ra, không chỉ mình y cảm thấy khó xử, toàn bộ người của Thành chủ phủ từ trên xuống dưới đều cảm thấy lúng túng với mối quan hệ giữa Thành chủ và nữ nhân này, bọn họ không hiểu được rốt cuộc thì thành chủ nghĩ như thế nào.Sau một câu lắm miệng, y lập tức nghiêm chỉnh trả lời: "Thành chủ không có ở đây."

Liên Ngư kinh ngạc, "Phía bên Thành chủ phủ nói thành chủ đã tới đây, tại sao lại không có?""Phía bên Thành chủ phủ nói như vậy sao?" Kỳ Nguyệt Lang kinh ngạc, sau khi được trả lời xác nhận, y nhịn không được nhìn nhìn xung quanh, phía bên Thành chủ phủ khẳng định sẽ không lấy Thành chủ ra nói xằng nói bậy, nếu bên đó đã nói Thành chủ đến đây, thì khẳng định là trước khi rời đi, Thành chủ đã nói như vậy.

Y nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người, chỉ có thể lắc đầu đáp: "Chúng ta không gặp được."

Liên Ngư cau mày, sở dĩ nàng ta chạy đến đây là bởi vì cảm thấy mình đã sai, cảm thấy lúc trước mình quá tùy hứng, không nên bực bội với Nhiếp Nhật Phục, không nên giấu giếm một ít tình hình trọng yếu.Vẫn là câu nói kia, nàng ta kết luận đứng phía sau đám người Dữu Khánh không phải loại tầm thường, không biết Nhiếp Nhật Phục chỉ định địa điểm tranh đoạt tại đây có phải là trùng hợp hay không, nàng ta lo lắng Nhiếp Nhật Phục nắm giữ không đủ thông tin sẽ chịu thiệt thòi.Sau khi suy đi nghĩ lại, nàng ta trực tiếp mệnh lệnh: "Tung người tản ra xung quanh tìm thử xem, xem có thấy Thành chủ tại đây hay không.

Nếu gặp được thì nói ta có thông tin quan trọng nói cho hắn biết."

Kỳ Nguyệt Lang muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau khi hơi chút do dự y vẫn phái người tản ra ngoài tìm kiếm.Vừa mới tới Vạn Hác trì lần đầu tiên, Liên Ngư cũng đi tới bên bờ trì để quan sát, Hổ Nữ ở bên cạnh chợt nhỏ giọng nhắc nhở, "Lão bản nương, cửa hàng phía bên kia."

Liên Ngư nghiêng đầu, thuận thế nhìn qua, nhìn thấy được một cửa hàng Thiêu Sơn Lang lẻ loi trên sườn núi, cũng nhìn thấy được tên mập mạp lắc lư bên ngoài cửa hàng.

Suy nghĩ một chút, nàng ta xoay người chầm chậm đi đến.

Bình Luận (0)
Comment