Đã có kinh nghiệm lúc trước khiến côn trùng bị hoảng sợ bay đi, hai người lặng lẽ đến gần côn trùng, rón ra rón rén mò đến, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều đã bị con côn trùng thu hút, khi vượt qua giao lộ thì một bóng người dựa lưng vào sát vách đá ở trong bóng tối đột nhiên di động, mang theo hai vệt sáng lạnh phản xạ hồng quang lướt qua bên người bọn họ.Tiếp theo là hai tiếng ngã xuống đất rầm rầm vang lên.Ánh sáng Huỳnh thạch sáng lên, chiếu rọi ra hình ảnh Nam Trúc tay cầm song kiếm, và hai thi thể đã bị cắt đầu nằm co giật trên mặt đất, máu tươi tuôn trào.
Hai thành viên Sơn Hải bang đã bị gã cùng lúc làm thịt trong nháy mắt.Gã quay đầu lại nhìn về phía một lối đi khác.Bóng dáng Bách Lý Tâm mờ mờ ảo ảo đứng trong bóng tối, cung đã được giương sẵn trong tay, hai cây lợi tiễn chỉ tới, nàng đang chậm rãi thả lỏng dây cung.Nếu như Nam Trúc xuất thủ không thuận lợi, nàng sẽ lập tức xuất thủ hỗ trợ, với khoảng cách gần như vậy, một chút ánh sáng do Đầu To tỏa ra mặc dù chiếu đến lối rẽ thì ánh sáng đã rất mờ nhạt, nhưng đối với Đại tiễn sư có sự kết hợp của một loại pháp môn đặc biệt về thị lực như nàng mà nói, vậy cũng là đủ rồi.Đương nhiên, nếu không đến tình trạng không còn cách nào khác thì nàng sẽ không xuất thủ, tiếng dây cung của nàng nổ vang có phần khá lớn.Đến khi nàng bước đến thì, Nam Trúc đã ngồi xổm bên cạnh hai thi thể trên mặt đất, những tờ ngân phiếu còn độ ấm cơ thể đã được gã rất nhanh cất vào trong người mình, miệng lẩm bẩm mắng mỏ gì đó, không biết là đang mắng ai.Đứng một bên xem xét, Bách Lý Tâm cũng không có phản ứng gì khác thường với hai người đã chết, cho dù từ trên y phục đã nhận ra được đây là người của Sơn Hải bang, nàng vẫn không có gì sợ hãi, hoàn toàn là bộ dạng cần giết thì giết mà thôi.So đấu thực lực trong hoàn cảnh này, nàng tự nhiên là thua xa người của Sơn Hải bang, nếu đối diện quả thực nàng phải vô cùng cẩn thận, nhưng đối với chiêu bài bang phái đỉnh cấp của Thiên Tích sơn này thì nàng không có cảm gì, chiêu bài đó không hù dọa được nàng.Nàng xuất thân từ Long Quang tông, sư môn là một danh môn đại phái có thể có tiếng tăm khắp toàn bộ thiên hạ, làm sao sẽ đặt loại bang phái đỉnh cấp chỉ tại góc xó xỉnh này vào mắt, tại trong mắt Long Quang tông, Sơn Hải bang chẳng là gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là một đám ô hợp tụ tập với nhau vì tiền tài.Nam Trúc dám trực tiếp hạ sát thủ cũng là bởi vì chiêu bài Sơn Hải bang không có mức độ uy hiếp gì đối với gã.Đầu To bay trở lại thà đáp xuống trên vách đá cũng không muốn dừng lại trên người gã.Nam Trúc đứng dậy, rũ bỏ sạch sẽ vết máu dính trên một cây kiếm, hai tay trả lại cho Bách Lý Tâm, vừa mới chỉ dùng một chút mà thôi.Sau khi kiếm của mình cũng đã trở vào vỏ, gã lập tức phất tay ra hiệu với Đầu To, "Bây giờ đi đường nào?"Đầu To cất cánh bay lên, dẫn bọn họ đi vào một lối đi bên cạnh.Không bao lâu sau, khi dẫn hai người đến trước một đống sụp đổ, Đầu To bay lượn lên xuống một lần, thể hiện đã đến rồi.Nam Trúc cầm Huỳnh thạch rọi nhìn, rồi đi đến nhấc tay dùng sức đẩy, hoài nghi hỏi: "Đầu To, ngươi không đi sai chứ, thực sự là nơi đây sao?"Đầu To bay sang bên trái, thể hiện "Đúng" vậy.Nam Trúc lập tức sững sờ.Bách Lý Tâm nói: "Bị sụp đổ xuống kiểu thế này, đối với nó thì cũng như chưa sụp, có rất nhiều khe hở để cho nó chui qua.
Nó hoàn toàn có khả năng đi ra từ nơi này."
Nam Trúc gãi gãi mặt, có chút phiền muộn, không phải nói rằng có mật đạo sao? Đây là mật đạo ư?Gã cho rằng mật đạo là con đường mà người khác không biết, thì ra cái gọi là mật đạo chính là giống như những lối đi khác mà Dữu Khánh nói tới trong thư, đều đã bị sụp đổ chặn kín, nếu biết là như thế này, gã sẽ không đến."
Đám người Lão Thập Ngũ đang làm cái quỷ gì chứ."
Nam trúc mắng một câu, giật mạnh chiếc túi phía sau có vẻ hờn giận, rồi đưa tay vào trong moi tìm vật gì đó.Bách Lý Tâm ngập ngừng nói: "Nếu không, chúng ta rút về trước đi? Nếu Sơn Hải bang phát hiện thấy thi thể rồi chặn kín chúng ta tại nơi này thì sẽ rất phiền phức."
"Sợ cái gì, ngươi là Đại tiễn sư, ta là Thiêu Sơn lang, bọn họ dám làm gì?"Nam Trúc nghịch nghịch tấm bảng tên Thiêu Sơn lang treo tại trước ngực, sau đó lôi ra một tời giấy, xé ra một mảnh, nhặt lên một viên đá sắc nhọn, nhanh chóng vạch ra một ít chữ trên mảnh giấy, nắm một ít bụi thổi nhẹ qua, vết vạch lập tức trở nên rõ ràng.
Gã cuộn bức thư lại, vẫy gọi Đầu To tới, cột vào trên một chân của Đầu To, "Đi, đưa cho lão Thập Ngũ."
Vì vậy, Đầu To chui vào trong khe đá, biến mất.Nhìn thấy cảnh này, Nam Trúc lắc đầu, gã đã chắc chắn xác định được, nó thực sự là bò ra qua những khe hở giữa những tảng đá.Gã không biết rằng mình và Dữu Khánh chỉ bị ngăn cách nhau bởi đống sụp đổ này.Ở đầu bên kia đống sụp đổ, Dữu Khánh đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt ra, bởi vì hắn nghe được những âm thanh sột soạt yếu ớt truyền đến.
Chờ một hồi, hắn nhìn thấy Đầu To bò ra, hắn rất vui, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có hồi âm, hắn còn tưởng rằng Nam Trúc cần tốn thời gian đi tìm hiểu.Bắt Đầu To cầm trong tay, cởi thư, mở ra đọc, tức thì cau mày.Ở trong thư, Nam Trúc nói cho hắn biết rằng gã và Bách Lý Tâm đã đi đến chỗ sụp đổ, hỏi khoảng cách bị sụp xuống dài bao nhiêu, nếu như không quá dài thì trong ngoài phối hợp di dời đá ra, gã có chuyện vô cùng quan trọng cần phải trao đổi trực tiếp.Dữu Khánh bị nội dung bức thư làm cho bối rối, ta hỏi ngươi có nhìn thấy Tam Túc ô hay không, ngươi trả lời dứt khoát có hay không là được rồi, chạy đến đây làm gì?Hắn lại bóp nát một cục đá, hất tung bụi ra rồi dùng Quan Tự quyết để xem xét, sau khi quan sát, hắn trợn tròn mắt, quả thực có hai người đang đứng phía bên kia đống sụp đổ, bức thư không thể là giả, người ngoài sẽ không bức ép được Đầu To đưa thư, cho nên, hai người đó hẳn chính là Nam Trúc và Bách Lý Tâm, không biết hai người này làm sao tránh được thủ vệ để đến đây.Chuyện quan trọng? Không biết là chuyện quan trọng gì mà cần phải trao đổi trực tiếp.Hắn lại dùng cách tương tự viết một bức thư lên mặt sau trang giấy, rồi lần làm phiền Đầu To chạy đi một chuyến.Nhận được hồi âm, Nam Trúc mở thư ra xem, lão Thập Ngũ cảnh cáo gã không được lộn xộn, nói là chiều dài đống sụp đổ mặc dù chỉ khoảng mười trượng, nhưng không thể di dời tảng đá để mở ra thông đạo, làm như vậy sẽ bị thủ vệ nghe được động tĩnh, nói gã có chuyện gì thì tận lực trao đổi bằng thư.Nam Trúc lại xé một mảnh giấy, viết thư trả lời.Đầu To không nề hà khổ cực, thành công chuyển thư đi, Dữu Khánh mở ra xem, bên trên chỉ có một câu gọn gàng dứt khoát, nói là đã giết chết thủ vệ gần đây rồi.Dữu Khánh lại cau mày, việc này quan trọng đến mức nào lại khiến gã không do dự trực tiếp xông vào giết hết thủ vệ của Sơn Hải bang.Hắn cảm thấy vấn đề có thể không phải chuyện nhỏ, hắn nhanh chóng nhờ Đầu To tiếp tục đưa thư trả lời, nói hai bọn họ cứ ở bên đó phụ trách đề phòng, tạm thời không nên tự tiện động vào đống đá sụp đổ, tận lực duy trì hiện trạng không nên động đến, chuyện đào mở thông đạo sẽ do hắn xử lý.Hồi âm xong, hắn lập tức cầm Huỳnh thạch vạch một vòng tròn về phía bóng tối bên trong thông đạo.Không bao lâu sau, Mục Ngạo Thiết dẫn một đám người của Hạt Tử bang chạy tới.Dữu Khánh không nhiều lời, trực tiếp sai khiến: "Làm phiền mọi người một chút, nhanh chóng hết sức mở đống sụp đổ này ra một con đường."
Mọi người hơi kinh hãi, Phạm Cửu không thể không nhắc nhở: "Bang chủ, e rằng không thích hợp, di chuyển nhiều tảng đá như vậy không có cách nào không gây ra tiếng động."
Dữu Khánh: "Không sao, nhẹ nhàng một chút, nhấc nhẹ, đặt nhẹ chút là được."
Đồng Tại Thiên chen vào một câu nghi hoặc, "Nhẹ nhàng một chút cũng không được, cho dù nhẹ nhàng đến đâu, tảng đá lớn như vậy, nhấc lên, đặt xuống nhất định sẽ gây ra động tĩnh, thủ vệ ở bên ngoài chắc chắn có thể nghe được."
Dữu Khánh không thể nói cho bọn họ biết là người của mình ở bên ngoài đã giết chết các thủ vệ ở gần đây rồi, hắn chỉ có thể lấy tư cách bang chủ để trực tiếp hạ lệnh: "Mọi người yên tâm, nếu ta đã dám để cho mọi người làm như vậy, ta tự nhiên đã có cân nhắc.
Mọi người đừng có làm lỡ thời gian.
Để ta làm trước."
Hắn là người đầu tiên xắn tay chuyển đá đi, Mục Ngạo Thiết lập tức theo sau.Những người khác không còn cách nào, đành phải làm theo.
Dưới sự chỉ huy của Dữu Khánh, mọi người nhanh chóng xếp thành một cái hàng dài.Từng tảng đá được cẩn thận nhấc lên nhẹ nhàng, không ngừng được truyền về phía sau, nhẹ nhàng đặt xuống.
May mà Dữu Khánh không phải muốn mở rộng toàn bộ thông đạo, hắn chỉ cần mở ra một lỗ hổng có thể cho một người ra vào.
Vì vậy, phía trên đống đá sụp đổ dần dần được moi ra một cái lộ tuyến hình chữ "V" bất quy tắc.
Đụng phải tảng đá quá lớn thì hắn hắn móc vòng qua, tận lực giảm thiểu khối lượng đào móc.