Bán Tiên ( Dịch )

Chương 877 - Chương 877: Chợt Gặp (2)

Chương 877: Chợt gặp (2)

Dữu Khánh dừng bước, quay đầu nhìn lại, đâu phải là hình như có người đi theo, quả thực là trắng trợn công khai cùng đi theo, chờ đến khi ánh sáng phía sau xuất hiện, chỉ thấy Nam Trúc và Bách Lý Tâm cầm Huỳnh thạch nghênh ngang đi tới.Mục Ngạo Thiết cau mày, Dữu Khánh sắc mặt sa sầm xuống, thật sự cho rằng phía dưới này là nơi du lịch không cần phải lo lắng gì hay sao?Nhìn thấy bên này đã dừng lại, hai người đi theo cũng dừng lại.Lúc này, có một thành viên Phi Ưng bang kiêm Hạt Tử bang chạy đến tìm hiểu xem là chuyện gì xảy ra.Sau một phen giao lưu, người đó chạy về bẩm báo: "Bang chủ, là một gã Thiêu Sơn lang gọi là 'Hoa Thượng Phi", dẫn theo học đồ đến đây trải nghiệm buôn bán, đã xác minh bảng tên, xác nhận thân phận hẳn sẽ không giả."

Dữu Khánh vừa nghe nói vậy lập tức nổi giận, "Mẹ nó, hắn làm việc buôn bán của hắn, đi theo phía sau chúng ta làm gì?"Bang đồ trả lời: "Đã có hỏi, bọn họ nói rằng sở dĩ đi theo chúng ta là vì có chúng ta đi trước dọn dẹp độc vật, bọn họ có thể cảm thấy an tâm."

Lửa giận của Dữu Khánh có phần tăng cao, trong lúc tức giận, thuận miệng liền nói: "Đánh đuổi bọn họ đi.

Nếu không đi, các ngươi cứ cùng ùa lên, đánh chết bọn họ."

"Bang chủ, tuyệt đối không thể."

"Bang chủ, không được a, bọn họ là Thiêu Sơn lang, trong Tu Hành giới đã có quy ước, chúng ta không thể tùy tiện động đến bọn họ.

Nếu xảy ra chuyện, chúng ta sẽ không còn chỗ đặt chân trong Tu Hành giới này nữa a!""Đúng vậy, bang chủ.

Nói có vẻ không hay, tuy rằng nơi này là dưới lòng đất, nhưng ai dám cam đoan sau này trong số những người tại đây sẽ không có người nào nói lộ ra chứ?""Đúng vậy, một khi thông tin bị lộ ra ngoài, vậy thì phiền phức lớn.

Hơn nữa, bang chủ, ngài cũng không muốn có người nắm một cái cán lớn như thế của ngài a?""Bang chủ, Thiêu Sơn lang chỉ làm việc buôn bán, tuyệt đối trung lập, đi theo cũng không ảnh hưởng gì, thích thì cứ để cho họ đi theo đi.Đám bang chúng cùng đi theo có thể nói là nỗ lực khuyên bảo không ngừng, rất sợ vị bang chủ này làm xằng làm bậy.Nếu đây là bang chủ Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang, bọn họ không sợ gì, đó là một vị bang chủ có lý trí, nhưng vị bang chủ trẻ tuổi này quả thực luôn luôn hành động rất tùy hứng, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.Dữu Khánh lập tức càng thêm nổi cáu, đám người trước mắt này vậy mà xúm lại giúp đỡ tên mập mạp kia chặn họng hắn, được rồi, hắn cũng lười nói thêm gì nữa, quay đầu bỏ đi.Hắn thực sự cũng không còn cách nào khác với Nam Trúc, ngay trước mặt một đám người, xông tới trước mặt thì sẽ làm được gì chứ?Vì vậy, Nam Trúc và Bách Lý Tâm tiếp tục nghênh ngang cùng đi theo.Sau khi hai người đi theo đám người phía trước vượt qua một giao lộ, từ trong một lối đi khác ở bên cạnh, người khoác áo choàng đen cầm Tam Túc ô lại xuất hiện.Nhìn theo ánh sáng rời xa, người khoác áo choàng hạ thấp giọng nói với Tam Túc ô: "Tên mập mạp và nữ nhân vừa rồi chính là hai người khác mà ta đã nói.

Bốn người này đi đến nơi đây chính là để tìm ngươi.

Vì sao bọn họ muốn tìm ngươi chứ?"Đối diện với lời nghi vấn như thế, Tam Túc ô ngoại trừ ánh mắt lấp lóe, vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.Thấy nó vẫn thờ ơ không phản ứng, người khoác áo choàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tam Túc ô một hồi, rồi đi theo một lối khác.Lần này không giống với lúc trước, y không có bám sát theo nhóm người Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, Tam Túc ô rõ ràng cũng đã nhận ra khác thường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người khoác áo choàng, phát hiện thấy y đã kéo ra một tấm vải đen, che mặt mình lại.Người khoác áo choàng đáp lại một câu, "Không chơi đùa nữa.

Chúng ta tìm một lối ra rời khỏi địa phương quỷ quái này đi."

Ý nghĩ thì tốt, nhưng hiện thực luôn tiềm ẩn đầy những chuyện bất ngờ, chuyện không lường trước đã xảy ra, khi vừa rẽ ngoặt qua một lối rẽ thì phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng.Một đám người giơ Huỳnh thạch lên soi sáng nhìn về phía y, y cũng nhanh chóng dừng lại nhìn nhóm người đối diện.Nhóm người này không phải ai khác, chính là nhóm người tìm kiếm thứ hai của Hạt Tử bang do Đồng Tại Thiên cầm đầu, bọn họ cũng nhìn thấy được Tam Túc ô trong tay người khoác áo choàng.Cuộc gặp gỡ bất ngờ này khiến đám người Đồng Tại Thiên hai mắt tỏa sáng.Người khoác áo choàng nghiêng người tránh sang một bên, thể hiện không có ác ý, và đưa tay mời bọn họ đi qua trước, cũng thuận tay giấu Tam Túc ô vào trong áo choàng.Bộ dạng thành thật tránh sang bên nhường đường như thế này không giống là cao thủ, ánh mắt Đồng Tại Thiên lấp lóe quỷ quái, ho nhẹ một tiếng, ra hiệu ánh mắt cho đám đồng bạn, rồi mới dẫn đám người tiếp tục đi tới.Khi đi ngang qua người khoác áo choàng, Đồng Tại Thiên còn quay sang gật đầu chào hỏi đối phương với vẻ mặt thiện ý, người khoác áo choàng hơi gật đầu đáp lại.Nhưng sự bất ngờ xảy ra ngay tại trong tích tắc này, thừa dịp người đàn ông khoác áo choàng bị phân tâm, mấy người Hạt Tử bang đột nhiên ra tay, kiếm quang lấp lóe vọt tới muốn cướp lấy tính mạng người, đá vụn tung bay.Người khoác áo choàng giật mình né tránh, chiếc áo choàng khoác trên người đã bị rẹt rẹt cắt qua mấy kiếm, vội vàng nhảy lên lướt về phía giao lộ, cũng không quan tâm nổi tới Tam Túc ô nữa, buông nó ra để rảnh rỗi hai tay bảo vệ mình, y luống cuống tay chân chống đỡ đòn tập kích.Tam Túc ô vừa thoát thân thấy vậy liền nhanh chóng nhân cơ hội vẫy cánh bay đi, biến mất tại trong thông đạo bên cạnh.Giao tranh ầm ầm ầm, đá vỡ ào ào rơi xuống, song quyền khó địch bốn tay, người đàn ông khoác áo choàng có vẻ dốc hết toàn lực ngăn cản bọn họ một hồi, rồi bất chợt chớp lấy một cơ hội lắc mình chạy đi."

Truy!" Đồng Tại Thiên vung kiếm cất tiếng hét to, dẫn đầu xông pha phía trước.Nhưng chuyện quỷ dị đã xuất hiện, nhìn thấy người đàn ông khoác áo choàng quẹo vào một đường cong, đến khi bọn họ truy đuổi tiến đến đoạn đường cong thì lại không thấy bóng người.Lui tới tìm kiếm kỹ một hồi, không chỉ không còn nhìn thấy người khoác áo choàng, bóng dáng Tam Túc ô cũng không có.Thực sự không còn tìm được, bọn họ không thể không dừng lại, bỏ qua."

Thật đáng tiếc, thiếu một chút thì đắc thủ rồi."

"Tên gia hỏa này mạng thật lớn, như vậy mà cũng để hắn chạy thoát được."

Nghe mấy người bên cạnh thảo luận, Đồng Tại Thiên cũng có đồng cảm, thực lực người đó rõ ràng rất bình thường, không nghĩ tới còn có thể chạy thoát được đòn liên thủ tập kích của bọn họ, thực sự khiến gã cảm thấy kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment