Bán Tiên ( Dịch )

Chương 879 - Chương 879: Thiên Dực Lệnh (2)

Chương 879: Thiên Dực lệnh (2)

Trong hang động u ám, ánh sáng Huỳnh thạch mờ nhạt, Liên Ngư và Hổ Nữ thả bước chậm rãi như nhàn nhã dạo chơi trong vườn, thực ra cả hai đều rất cảnh giác với hoàn cảnh nơi đây, cho dù là người của Nhiếp Nhật Phục, bọn họ cũng không dám sơ ý, dù sao bọn họ là người mới đến, một đường chú ý quan sát, đồng thời tai nghe bát phương.Không bao lâu sau, hai người lần lượt dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.Rất nhanh, đám người Mạt Lỵ vội vã đuổi tới, sau khi dồn dập dừng lại thì đồng loạt hành lễ: "Lão bản nương."

Liên Ngư và Hổ Nữ quan sát cách ăn mặc của bọn họ, có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều hình Hạt tử trên y phục, muốn không nhận ra là người của bang phái nào cũng khó, hai người không khỏi quay mặt nhìn nhau, hai người đang muốn tìm đám người Dữu Khánh, không nghĩ tới Hạt Tử bang của Dữu Khánh lại chủ động tìm tới cửa, đúng là có được chẳng phí chút công phu.Liên Ngư xác nhận: "Là người Hạt Tử bang của Chu Khánh?""Vâng."

Mạt Lỵ cười trả lời.Liên Ngư nhìn trước nhìn sau, rồi hỏi: "Đi ngang qua?"Mạt Lỵ không thể nói lúc trước bọn mình lén lút rình xem rồi mới theo tới, thuận lời gật đầu đáp: "Đúng vậy, đi ngang qua, không nghĩ tới lại gặp được lão bản nương ngài."

Liên Ngư thử hỏi: "Chu Khánh, Trương Tùy ở đâu?"Khóe miệng của đám người Hạt Tử bang này tức thì hiện lên tiếu ý, tự động bỏ qua tên bang chủ trong câu hỏi, phát hiện thấy quả nhiên là đến vì Nhị đương gia.Mạt Lỵ cười hỏi: "Tìm bang chủ và Nhị đương gia của chúng ta sao?"Liên Ngư: "Thế nào, hỏi một chút cũng không được sao?"Mạt Lỵ vội xua tay đáp: "Sao dám, sao dám.

Nếu lão bản nương tìm Bang chủ và Nhị đương gia của chúng ta, đường đi trong hang động này rất phức tạp, chúng ta không thể nói rõ ràng được cụ thể là ở đâu, tuy nhiên chúng ta có thể dẫn đường."

Nói xong thì nghiêng người nhường đường, đưa tay làm động tác mời.Những bang chúng khác cũng lập tức nghiêng người tránh sang nhường đường, tư thế nghênh giá trông rất nghiêm chỉnh.Liên Ngư và Hổ Nữ nhìn nhau không nói lời nào, chỉ ừ một tiếng rồi đi theo.

Đi một lúc lâu, cả hai vẫn khó có thể tin nổi, vậy mà còn có thể có chuyện tốt như vậy?Hai người có nằm mơ cũng không nghĩ đến, vì để lừa gạt những người khác, Dữu Khánh đã đem chuyện riêng tư giữa Liên Ngư và Mục Ngạo Thiết đi rêu rao khắp nơi.Khiến cho hai người hoài nghi phải chăng có cạm bẫy gì đó hay không, trên đường đi, cả hai đều âm thầm cảnh giác.Nam Trúc và Bách Lý Tâm đi theo phía sau Hạt Tử bang không xa không gần lại rất thảnh thơi, dù sao, độc vật ở phía trước đã có người dọn sạch, bọn họ chỉ cần chú ý đi theo đừng để cắt đuôi là được.Trong nơi không thấy ánh sáng nhật nguyệt này, cứ đi lang thang như vậy cũng không biết đã đi được bao lâu, Nam Trúc dường như đã cảm thấy buồn chán, không ngừng đung đưa hai vai, đầu lắc lắc.Bách Lý Tâm chú ý thấy sự khác thường của gã, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"Nam Trúc: "Không có gì, có thể là lúc trước khiêng vật nặng chạy quá lâu, chạy quá gấp, bây giờ đột nhiên bỏ gánh nặng xuống, vai cổ cảm thấy có chút khó chịu.

Lúc trước, khi tại bên bờ Vạn Hác trì đã cảm thấy rồi, dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, thuận tiện hoạt động gân cốt một chút."

Nghe nói như thế, Bách Lý Tâm không nói gì nữa.Khi hai người vừa định đi qua một cái giao lộ thì một bóng đen đột nhiên lướt vụt qua trước ánh mắt bọn họ.Tam Túc ô? Hai người thoáng sửng sốt, rồi không kịp nghĩ nhiều, gần như là theo bản năng đồng thời lắc mình đuổi theo, giơ tay chụp tới.Nhìn thấy thủ trảo của hai người sắp chạm đến lông đuôi của Tam Túc ô thì Tam Túc ô đột nhiên lại vẫy cánh nhanh hơn, tăng tốc độ bay, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.Hai người làm sao có thể buông tha, một mực truy đuổi.Tam Túc ô bay cực kỳ giỏi, tư thế bay, động tác luồn lách tránh né độc vật ở trong bóng tối này rất linh hoạt, người truy đuổi ở phía sau thì phải không ngừng vung kiếm chặt độc vật.Truy đuổi một hồi, đến khi nhận ra không biết mình đã truy đuổi đến nơi nào rồi, Nam Trúc bỗng nhiên phát hiện thấy không đúng, trong dưới tình thế cấp bách, gã đã quên kêu gọi đám người Dữu Khánh hỗ trợ, nhiều người, khả năng bắt được nhất định sẽ lớn hơn.Khi phản ứng lại thì không còn kịp rồi, không có khả năng từ bỏ Tam Túc ô trước mắt để quay lại tìm kiếm, báo tin cho nhóm người Dữu Khánh.

Gã thuận tay xuất kiếm, vạch ra kí hiệu chỉ dẫn tại trên giao lộ, số "Bảy" thiếu một nét ngang, giống như một cái móc câu lật ngược, hướng của cán móc chính chỉ hướng đi.Một mực truy đuổi, một đường lưu lại ký hiệu bên đường.Sau khi đuổi tới rất sâu trong lòng đất, đột nhiên có một giọng nói nữ nhân lanh lảnh truyền đến, "Các ngươi còn định truy đuổi đến khi nào?"Nam Trúc và Bách Lý Tâm đang nỗ lực truy đuổi, nghe tiếng thì vội quay đầu lại nhìn quanh, không biết ai đang nói chuyện.Giọng nói của nữ nhân lại vang lên, "Không cần chạy nữa, mọi người đều dừng lại, thế nào?"Lần này, hai người đều đã nghe rõ nơi phát ra giọng nói, bởi vì khi Tam Túc ô nhanh chóng rẽ ngoặt thì tiếng nói cũng bị biến dạng theo.Là Tam Túc ô đang nói chuyện? Hai người đều kinh ngạc, nhưng cũng may, không phải quá kinh ngạc, bọn họ là người trong Tu Hành giới, yêu quái nói tiếng người không tính là gì.Bọn họ kinh ngạc chính là, không phải nói rằng Tam Túc ô không dễ dàng mở miệng sao? Không phải nói Tam Túc ô mở miệng ra chính là âm thanh của tự nhiên sao?Nam Trúc quẹo vào trong đường rẽ, vừa tiếp tục truy đuổi vừa hét lên: "Con chim kia, là ngươi đang nói chuyện hả?"Giọng nói lướt đi ở phía trước, "Đúng vậy, các ngươi dừng, ta sẽ dừng."

Nam Trúc lập tức quát lớn: "Bách Lý, lấy vũ khí.

Nó dám nuốt lời thì bắn chết nó."

Bách Lý Tâm lập tức cắn chặt Huỳnh thạch trên miệng, cho kiếm vào bao, xoay tay lại vỗ vào chiếc hộp sau lưng, một cây cung bắn ra khỏi hộp, nhảy lên rơi vào trong tay nàng, ba cây tên sắc bén rơi xuống được nàng chụp tay kia, nhanh chóng giương cung cài tên, nhắm ngay mục tiêu.Sau khi chạy vào một cái lối đi dài thẳng tắp, Nam Trúc nhấc tay ra hiệu, gã và Bách Lý Tâm đồng thời dừng lại.Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, Tam Túc ô giảm tốc độ vẫy cánh, xoay một vòng rồi bay trở về, ba cái chân móc vào trên vách đá, trực tiếp dừng lại tại trên vách, nhìn chằm chằm Bách Lý Tâm, giọng nói lanh lảnh hỏi: "Kéo hoài không thả, không mệt sao?"Âm thanh lành lạnh giòn giã, ít nhất là giọng nói chuyện bình thường, không có vang vọng khuếch tán rộng khắp như tiếng khóc lúc trước.Thấy nó chủ động bay trở lại đến gần, Nam Trúc tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhìn ra được thành ý của đối phương, nên gã cũng đè tay xuống ra hiệu cho người bên cạnh.Bách Lý Tâm lập tức thả lỏng dây cung, giảm bớt lực, cung tên hướng xuống mặt đất, nhưng vẫn có thể nhấc cung bất cứ lúc nào, giữ tư thế đề phòng.Nam Trúc nhìn chằm chằm con chim ở trước mắt, quan sát một hồi, đúng vậy, đây chính là Tam Túc ô mà mình từng thấy tại U Giác Phụ, giống y như đúc, chỉ là con chim này hoàn toàn tỉnh táo, tinh thần sáng láng.Gã rất muốn thừa dịp nó không đề phòng nhào đến chụp lấy, nhưng cân nhắc đến tốc độ bay của đối phương và những chướng ngại độc trùng trong thông đạo, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ đó.Gã biết rõ, cung tên cũng chỉ để hù dọa Tam Túc ô mà thôi, không có khả năng thật sự bắn chết, bọn gã cũng từng có được Tam Túc ô đã chết, chết là vô dụng, gã muốn Tam Túc ô còn sống.Hơn nữa, đây là một con Tam Túc ô biết nói tiếng người, có thể giao tiếp với con người, tốt hơn nhiều so với loại không biết hé răng trong các truyền thuyết, có lẽ sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền toái, chính là thứ gã cần để giải mở bí mật.Tam Túc ô nhìn chằm chằm hai người, hỏi: "Hai người các ngươi đang tìm ta?"Nam Trúc sửng sốt, "Làm sao ngươi biết?"Tam Túc ô: "Đuổi theo ta mãi không buông, đuổi theo một quãng đường xa như vậy, ngươi nói ta làm sao biết được?"Cũng phải, câu hỏi này hình như có chút ngớ ngẩn, Nam Trúc cười cười bối rối.Tam Túc ô hỏi tiếp: "Vì sao tìm ta?"Một tay cầm Huỳnh thạch, một tay cầm kiếm, Nam Trúc trước tiên thu kiếm lại, đưa tay vào trong người, móc chiếc eo bài lấy được từ trong động phủ của Bách Hoa tiên tử ra, rất khẩn cấp muốn mở ra bí mật, đưa ra trước mặt cho Tam Túc ô nhìn thấy, "Ngươi có nhận ra thứ này hay không?"Vừa nhìn thấy chiếc eo bài này, trong mắt Tam Túc ô rõ ràng lóe lên sự kinh ngạc, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, "Thiên Dực lệnh, ngươi vậy mà lại có Thiên Dực lệnh."

"Thiên Dực lệnh?" Nam Trúc thoáng sửng sốt rồi sau đó vui mừng không xiết, đối phương vừa nhìn thấy liền có thể gọi ra tên, vậy chắc chắn là thật sự biết nó, lập tức hỏi: "Đây là cái gì, có tác dụng gì?"Tam Túc ô hỏi ngược lại: "Ngươi lấy được chiếc lệch bài ở đâu?"Nam Trúc chớp chớp mắt, gã không thể tùy tiện nói ra mình đã đi qua tiên phủ, nên lừa gạt nói: "Một lần, tại trên đường đi, ta gặp được một lão già bị trọng thương, nghĩ hết cách vẫn không thể cứu sống được.

Tại trước lúc lâm chung, lão lấy chiếc lệnh bài này ra, nói đây là trọng bảo, nói là để báo đáp ta.

Cụ thể nó là cái gì, tác dụng như thế nào, chưa kịp nói thì lão đã chết rồi."

Bách Lý Tâm nhấc một tay lấy Huỳnh thạch trong miệng ra, thừa dịp này hơi cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn xuống mặt đất không ngước lên nổi.Tam Túc ô: "Chỉ như vậy, ngươi liền có thể chạy đến đây tìm ta?"Nam Trúc nhanh chóng lật ngược eo bài, đưa hình Tam Túc ô khắc ở trên đó, "Trên này có khắc hình của ngươi.

Nếu đã nói đây là trọng bảo, tự nhiên có thể có liên quan với ngươi, ta tự nhiên là phải đến tìm ngươi."

Bình Luận (0)
Comment