Đứng trong đám người, Đoạn Vân Du nhíu mày, phần lớn Hạt Tử bang đều là người của gã, đầu óc gã lập tức nhanh chóng suy nghĩ phương pháp giải cứu.Mục Ngạo Thiết cũng nhanh chóng liếc nhìn về phía Liên Ngư, trong lòng có phần cảm thấy không thoải mái, y đương nhiên vẫn hi vọng người ta có tình nghĩa với mình, đương nhiên hi vọng người ta có thể đứng về phía bên mình, lúc này, trong lòng tránh không được có phần thất vọng.Dữu Khánh âm thầm cất tiếng mắng, đây là tùy tiện tìm một nam nhân mới mẻ để nếm thử mùi vị, ăn xong liền vứt bỏ sao?Hắn cảm thấy không đáng cho Mục Ngạo Thiết, cũng âm thầm nghiến răng nghiến lợi với thái độ của Trầm Kim Thiền và Cô Dương, lúc trước nói cái gì mà sẽ chịu trách nhiệm giúp hắn, bảo hắn cứ việc nói ra, vừa quay đầu lại lập tức ngó lơ ngồi xem, thái độ rõ ràng là mong gì bọn họ ra tay đấu với nhau.May mà hắn dám phát tác ngay tại chỗ, không phải lấy tính mạng rất quan trọng của mình ký thác trên chuyện tình yêu nam nữ, cũng không phải ký thác vào người khác, mà dựa vào lực lượng hắn có thể nắm giữ.Nhận thấy được nguy cơ đột nhiên ập vào mặt, hắn lập tức quay đầu hỏi: "Lương công tử, Thân bang chủ nói ta miệng lưỡi sắc bén, chối tội, ai đúng ai sai, ngươi tới phân xử xem nào?"Lương Bàn đang mỉm cười, chậm rãi phe phẩy chiết phiến nhìn xem náo nhiệt, muốn nhìn Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đi tìm chết, đột nhiên lại bị gọi tên, gã tức thì sửng sốt, khóe miệng hơi giật giật, trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Dữu Khánh.Sắc mặt Ngụy Ước cũng có chút cứng ngắc, y phát hiện thấy vị bang chủ Hạt Tử bang này có phần dây dưa không dứt, y biết rõ, đây là lại đang đe dọa Lương Bàn, đe dọa phía bên bọn y, nếu Lương Bàn không giúp, hắn sẽ kéo bọn y xuống nước theo.Bọn y có thể bình an vô sự trước mấy đại bang phái tại khu vực chín lối vào này, hắn biết rất rõ, tất cả đều là vì có Lương Bàn tạo trấn tại đây.Rõ ràng đã thực hiện xong một lần giao dịch, Hạt Tử bang cũng đã an toàn thoát thân, y rất muốn hỏi, tại sao các ngươi còn chạy về lại đây làm gì?Cứ nhiều lần đe dọa lặp đi lặp lại như vậy, còn có uy tín nào để làm giao dịch chứ?Mặc dù y và Lương Bàn đều rất căm tức, nhưng y cũng biết rất rõ một điểm, khi người ta đã rơi vào trong hoàn cảnh mấu chốt này, ngươi nói chuyện "Uy tín" với người ta chỉ là vô ích.Những người khác nghe hắn nói vậy thì đều kỳ quái, kể cả Thân Vô Không, mọi người đều đồng loạt quay nhìn về phía Lương Bàn, đều khó hiểu không biết tại sao lại nhắc đến Lương Bàn.Môi mím chặt một lúc, rồi nỗ lực hết sức làm bộ như không có gì, Lương Bàn nói: "Chu bang chủ Hạt Tử bang có phải đang nói dối hay không, về sau tìm người hỏi một chút chẳng phải sẽ biết được sao? Người của Kim Thiền bang và Tinh Nguyệt bang được phái đi hộ tống chưa chắc đã bị chết hết.
Thân bang chủ, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, có phải đang đổ tội cho ngươi hay không, về sau nhìn thấy sẽ tìm hiểu rõ, không cần phải gấp gáp làm gì.
Ngươi thấy sao?"Thân Vô Không sửng sốt, rất muốn hỏi xem có phải gã bị bệnh hay không, cái gì mà thanh hay không thanh trọc hay không trọc, liên quan cái rắm gì đến ngươi, cần ngươi đứng ra chủ trì công đạo sao?Bất cứ ai đều hiểu được, lời này của Lương công tử là đứng về phía Hạt Tử bang, Thân Vô Không dám làm cứng chính là không nể mặt Lương công tử.Rất nhiều người đều rất ngạc nhiên.Nam Trúc nhếch miệng vui vẻ, đại khái đã đoán được là có chuyện gì xảy ra.Ánh mắt Liên Ngư lấp lóe, nàng ta cũng rất ngạc nhiên không hiểu vì sao Lương Bàn lại nói chuyện giúp Dữu Khánh, nhưng nghĩ đến việc lúc trước Lương Bàn bị đòn lại không trả thù, liền hoài nghi phải chăng Lương Bàn đã biết được bối cảnh của những người này, dù sao, con đường tin tức của Lương gia Ảo Vọng không phải người bình thường có thể so sánh.Trong ánh mắt Thân Vô Không nhìn chăm chú về phía Lương Bàn lộ ra vẻ u tối.
Phản ứng này tức thì khiến Lương Bàn khó chịu, gã cảm thấy y không để mình vào mắt, cho dù không muốn giúp Dữu Khánh, gã vẫn lập tức đưa ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng trở lại đối phương, hàm ý nhằm vào rất rõ ràng.Vẻ mặt của Thân Vô Không trong thoáng chốc liền có sự chuyển đổi, y gật đầu mỉm cười nói: "Lương công tử nói có lý, vậy thì đợi về sau tìm hiểu."
Không thể nhìn thấy Thiên Hồng bang và Hạt Tử bang trực tiếp xung đột với nhau, Trầm Kim Thiền và Cô Dương hơi lộ vẻ thất vọng, có một số việc chính là phải nhìn thực tế mới có thể thấy được rõ ràng hơn.Trong lúc tình thế giằng co vẫn còn chưa hoàn toàn chấm dứt, chợt có người hô lên, "Sương mù nổi lên rồi."
Mọi người dồn dập quay đầu nhìn, xung quanh quả nhiên đã xuất hiện sương mù nhàn nhạt, đặc biệt là tại khu vực chín lối vào, sương mù mờ ảo đang từ bên trong tuôn ra với tốc độ có thể nhận thấy bằng bắng thường, bên trong không có gió, tình hình này ít nhiều có chút dị thường.Dữu Khánh vẫn không có thả lỏng cảnh giác đối với phía bên Thân Vô Không, trong lúc âm thầm quan sát xung quanh, ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn thấy Nam Trúc cũng đang nhìn quanh quẩn, lúc đầu hắn còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.Muốn không cho rằng mình nhìn nhầm cũng khó, cái gì đang đứng trên vai lão Thất vậy chứ? Tam Túc ô?Tam Túc ô không trói không buộc cứ như vậy đứng ở trên vai lão Thất, trông bộ dạng còn có vẻ rất hòa hợp, cái quỷ gì vậy?Hắn thật sự lo lắng nếu không cẩn thận sẽ bị nó bay mất, cái trò này tốc độ bay rất không chậm, nhưng Nam Trúc rõ ràng không hề lo lắng chút nào.Bọn họ nghĩ hết cách muốn tìm được Tam Túc ô, đột nhiên nó lại có mối quan hệ như vậy với Nam Trúc.
Trong lúc nhất thời hắn quả thực khó có thể tin nổi, giống như nằm mơ vậy.Nếu không phải nhìn thấy Bách Lý Tâm ở bên cạnh Nam Trúc, hắn thật sự cho rằng mình đã nhìn nhầm.Nhìn thấy cảnh này, sự bất mãn của hắn đối với Nam Trúc xem như đã được trút bỏ, hóa ra là vì Tam Túc ô, vì việc này mà dẫn đến phiền toái trước mắt coi như có thể chấp nhận được, chuyện khó hiểu nhất hiện nay chính là cảnh ở chung hài hòa giữa Tam Túc ô và Nam Trúc, tên mập mạp này làm sao lại có được sức hấp dẫn lớn như vậy?Rất nhanh sau đó, Mục Ngạo Thiết cũng phát hiện thấy cảnh tượng này, y không thể không kinh ngạc, vì sao?Bọn hắn có phần không phục, bọn hắn giày vò dưới lòng đất này lâu như vậy vẫn không được gì, vì sao lão Thất vừa xuống tới liền có một con Tam Túc ô đi theo như thế?Đôi khi, có một số việc luôn sẽ khiến người ta nghi ngờ giá trị của sự phấn đấu nằm ở đâu.Tình trạng bộc phát sương mù từ bên trong chín lối đi quả thực rất khác thường, chỉ chốc lát sau, cả chín thông đạo đều bị sương mù che phủ hoàn toàn.
Khi sương mù tuôn ra đến vị trí các cửa động thì không tiếp tục tràn ra bên ngoài nữa, vì vậy, sự chú ý của mọi người tự nhiên đều bị thu hút tới đó.Tam Túc ô nhấc một chân vỗ nhè nhẹ trên đầu vai Nam Trúc.Nam Trúc hiểu ý, lập tức quay đầu lại, phát hiện thấy lão Cửu và lão Thập Ngũ đang nhìn mình chằm chằm, lúc này gã hơi nghiêng đầu ra dấu, ra hiệu đi theo gã.