Tại trước lúc tiến vào trong chín cửa động tràn ngập sương mù dày đặc, Tam Túc ô đứng ở đầu vai Nam Trúc cũng quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt đảo qua đám bang chúng Hạt Tử bang đi theo phía sau, rồi quét nhìn về phía đám đông thành viên các bang phái đứng yên tại chỗ kia.Hơi chút nhìn xung quanh một vòng xong, Tam Túc ô đột nhiên quay sang Bách Lý Tâm đang đi theo phía sau một bước: "Nhớ theo sát, bị bỏ lại thì đừng có trách."
Giọng nữ nhân, âm thanh vẫn trong trẻo và rõ ràng như cũ, , trong không gian trong lòng đất, âm thanh lanh lảnh đó đặc biệt rõ ràng vào thời khắc yên tĩnh này.Nam Trúc đang chắp tay sau lưng ung dung đi tới lập tức buông rũ hai tay xuống, gã có cảm giác luống cuống chân tay, thiếu một chút nhấc hai tay bịt miệng Tam Túc ô lại, bóp chắt lấy cổ nó.Gã rất muốn hỏi xem con chim quỷ xứ này đang làm gì, lúc trước không phải đã âm thầm thống nhất với nhau rồi sao? Khi sương mù nổi lên, trong ba cái chân đặt trên vai gã, nếu chân trái bấu chặt một cái thì gã đi sang phía trái, còn chân phải bấu một cái thì gã đi bên phải, sẽ kín đáo dẫn đường.
Bây giờ ngươi lại mở miệng ra nói như vậy, không phải là đang gây sự sao?Gã phát hiện thấy lúc trước mình gọi Ô tỷ tỷ là đã gọi nhẹ nhàng rồi, hiện tại gã chỉ muốn gọi nó là tổ tông.Một đám người đi theo ở phía sau có phản ứng như thế nào? Không cần nghĩ cũng biết, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết càng là trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào con Tam Túc ô đó, nó đã mở miệng nói chuyện rồi sao? Chỉ là có nói cũng không sao, nhưng lại nói vào lúc này liền khiến cho hai người không nói nên lời.Hai người gần như đều đoán được nguyên nhân vì sao Nam Trúc ra hiệu cho bọn hắn cùng đi theo, Nam Trúc hẳn là đã biết cách mở ra bí mật của chiếc eo bài từ miệng của con Tam Túc ô này.Vấn đề là, lúc này mới qua bao lâu thời gian, Nam lão Thất chui vào trong hang động dưới đất này mới bao lâu, đang đi chung với bọn hắn, rồi đột nhiên đến một ngã rẽ thì tách khỏi bọn hắn tại, thời gian đó cũng chưa có lâu a, tìm được Tam Túc ô trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã đủ thần kỳ rồi, vậy mà gã còn có thể làm cho Tam Túc ô mở miệng nói chuyện nữa?Đã phá vỡ truyền thuyết cũng được rồi, hai người bọn hắn trà trộn vào Khối Lũy thành, chui vào Thạch Tâm cư, dùng đủ các thủ đoạn bận rộn lâu như vậy, còn dùng đến cả mỹ nam kế, mà Nam béo chỉ thủ tại trong một cái cửa hàng nhỏ ở ngoài thành, một mực ở đó, không rời đi chút nào, vậy mà không đi thì thôi, vừa mới rời đi liền trực tiếp xử lý xong mọi việc, giỏi vậy sao?Điều này làm cho hai người làm sao chịu nổi? Cũng khiến cho Dữu Khánh phải xấu hổ vì lúc trước oán trách Nam Trúc không nên trà trộn vào làm hỏng việc.Nhưng mà, việc đã làm được đến một bước này rồi, Nam béo nhà ngươi sao lại không quản tốt miệng con chim đó chứ, tại sao lại để cho nó làm ầm lên như vậy?Đều lắm miệng giống như Nam béo ư? Vật họp theo loài hay sao? Không nên nha, Tam Túc ô không phải là không dễ dàng mở miệng sao? Phải là loại miệng kín như bưng mới đúng chứ.Hai người có phần sửng sốt, Liên Ngư và Hổ Nữ cũng sững sờ, khó thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Tam Túc ô, Tam Túc ô trong truyền thuyết đã mở miệng nói chuyện rồi sao?Vẫn là câu nói kia, tại Khối Lũy thành, Liên Ngư đã nhìn thấy cảnh Nhiếp Nhật Phục bắt Tam Túc ô về giày vò, đó thật sự là giống y như lời đồn đại, giày vò như thế nào nó cũng không mở miệng, chỉ là lúc này, âm thanh của tự nhiên trong lời đồn đại không có xuất hiện, vừa mở miệng ra chính là tiếng người.Nàng ta lập tức quay đầu nhìn về phía đám người Dữu Khánh, càng ngày càng cảm thấy những người này không đơn giản.Dữu Khánh theo tính cảnh giác quay nhìn về phía nàng ta, không khéo chính là đúng lúc người ta cũng đang nghi hoặc nhìn hắn, vì vậy ánh mắt hai người đối diện nhau, hắn liền cất tiếng cười gượng, "Di, con chim này lại có thể nói được."
Không người nào để ý tới lời này của hắn, đám bang chúng Hạt Tử bang đứng phía sau quay mặt nhìn nhau.Người của các bang phái khác cũng đang quay mặt nhìn nhau, nếu như chỉ là một đoạn lời nói ngắn gọn, bọn họ còn có thể cho rằng mình đã nghe lầm, nhưng Tam Túc ô nói ra đến hai đoạn lời nói, đoạn đầu tiên "Nhớ theo sát" liền khiến bọn họ phải nhanh chóng nhìn đến, sau đó rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Tam Túc ô mấp máy miệng nói ra đoạn "bị bỏ lại thì đừng có trách" ."
Tam Túc ô đã mở miệng nói chuyện?" Cô Dương hỏi người ở bên cạnh, rõ ràng vẫn có chút lo lắng không biết có phải mình bị hoa mắt hay không.Tạ Nhi kinh nghi bất định đáp: "Đúng vậy, nhưng không phải nó mở miệng nói ra chính là âm thanh của tự nhiên sao?"Trong các bang phái, vang lên một loạt tiếng xì xào bàn tán.Đoạn Vân Du ánh mắt lấp lóe, nhanh chóng tiến đến bên cạnh Lương Bànm, ghé sát tai nói: "Lương công tử, ta nghĩ, chúng ta nên đi theo sau nhìn xem."
Lương Bàn gật đầu, dịch bước đi tới trước mặt Ngụy Ước, nhấc chiết phiến trong tay gõ gõ lên cánh tay Ngụy Ước, ra hiệu.Ngụy Ước khẽ gật đầu, nhưng có chút nghi hoặc.Không chỉ có y, mấy người Thân Vô Không, Trầm Kim Thiền, Cô Dương đều là thống lĩnh bang phái đứng vững nhiều năm tại nơi hỗn loạn này, đã trải qua rất nhiều mưa gió, thăng trầm, đa nghi là bản năng, đều cảm thấy có phần không bình thường, lo lắng có gian trá, bọn họ rất do dự.Lúc này, Nam Trúc có cảm giác rất muốn chạy trối chết, gã bước nhanh chui vào trong màn sương mùa dày đặc của chín lối đi.Việc đã đến nước này, Dữu Khánh còn có gì để nói, không thể đoán trước được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Tam Túc ô đã nói cần theo sát, hắn cũng phải nhanh chóng bám sát theo Nam Trúc, Bách Lý Tâm và Mục Ngạo Thiết thì không cần nhắc nhở.Liên Ngư và Hổ Nữ đều nghe theo lời nói của Tam Túc ô, lập tức theo sát.Một đám người Hạt Tử bang cũng không điếc, lũ lượt xúm lại đuổi theo.Nhìn thấy toàn bộ đám người kia sắp biến mất trong chín lối đi dày đặc sương mù, mà phía bên này vẫn còn án binh bất động, Đoạn Vân Du tức thì có chút nôn nóng, lập tức tiến đến bên cạnh Ngụy Ước, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ngụy bang chủ, lão bản nương Liên Ngư của Thạch Tâm cư cũng đã đi theo vào rồi.
Đây là trận tranh đoạt do Nhiếp thành chủ tổ chức, lão bản nương có lẽ sẽ thiên vị người nào đó, nhưng không có khả năng công khai can thiệp vào, khả năng đích thân giúp một bên lừa dối những người tham gia khác là cực thấp.
Có lẽ đây chính là cơ hội phá giải bí ẩn của chín lối đi, thời gian cấp bách, cần phải quyết đoán, nhất định không thể do dự bỏ lỡ mất!"Ngụy Ước nghe vậy thì chấn động, liếc nhanh gã ta một cái, sau đó khoát tay ra hiệu, rồi dẫn đầu truy đuổi theo bóng dáng những người cuối cùng của Hạt Tử bang sắp biến mất.Một đám người Trấn Sơn bang tự nhiên là nhanh chóng theo sau, Đoạn Vân Du cũng hất đầu ra hiệu cho người của mình, dẫn dắt nhân mã Phi Ưng bang nhanh chóng xông lên.