Bán Tiên ( Dịch )

Chương 899 - Chương 899: Điểu Nhân (1)

Chương 899: Điểu nhân (1)

Lần này, vị trí phát ra tiếng kêu khóc quỷ dị vô cùng rõ ràng, dường như không bị bẻ cong đi, biểu cảm trong âm thanh cũng đặc biệt rõ ràng, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía bờ bên kia của hồ nước nhìn như vô tận này.Tiếng gào thét giống như đang sợ hãi, the thé chói tai như đang hoảng loạn, và cũng có tiếng khóc u buồn như đắm chìm trong vô tận bi thương, còn có tiếng khóc rống lên như thương tâm gần chết, đủ các loại cảm xúc tiêu cực dây dưa với nhau tràn đến, khiến người nghe cảm thấy tâm tình đặc biệt nặng nề.Theo như lời Tam Túc ô nói, đây là thời cơ để vượt qua hồ nước.

Dữu Khánh vô thức nhìn tới Tam Túc ô đang bị nắm bắt trong tay mình, kết quả phát hiện thấy Tam Túc ô đang tuôn trào nước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau tràn ra, trên khuôn mặt nhân tính hóa của nó không thể che giấu được sự bi thương, cái quỷ gì vậy?Mục Ngạo Thiết tự nhiên cũng đã phát hiện thấy.Khi tại vách đá, Nam Trúc và Bách Lý Tâm cũng là người đã nghe được lời Tam Túc ô nói về việc qua hồ, nhất là Nam Trúc, gã có phần khó kìm nén nổi, lo lắng nếu không tận dụng thời cơ bị mất đi sẽ không có nữa, gã tạm thời không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, tách khỏi đám đông, dẫn theo Bách Lý Tâm nhanh chóng tới gần Dữu Khánh.Gã trực tiếp đưa tay túm lấy con Tam Túc ô từ trong tay Dữu Khánh, bộ dáng như muốn nói đây là đồ của ta, ngươi chỉ giữ nó giúp ta.Sở dĩ gã làm như thế là bởi vì biết rằng hiện tại Dữu Khánh không dễ thoát thân, vì vậy chỉ có thể là gã giao tiếp với Tam Túc ô.Thoáng đưa mắt nhìn trái nhìn phải, thấy rất nhiều người đang nhìn mình chằm chằm, gã không kịp nghĩ nhiều, tung người nhảy lên, Bách Lý Tâm cũng đứng dậy lướt đi theo.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, hai người không đi theo, biết rằng lão Thất hẳn là đi tìm nơi thích hợp để xác nhận với Tam Túc ô xem có phải đến lúc qua hồ rồi hay không.Những người khác có nghi ngờ, mấy vị bang chủ không tiện công khai đi theo, nhưng cũng hất đầu ra hiệu cho người của mình mò theo nhìn chằm chằm.Ngụy Ước sợ Dữu Khánh không chỉ là đe dọa, sợ hắn lỗ mãng làm bậy, nhưng ngại Lương Bàn không buông được thể diện, nên thừa dịp mọi người không chú ý, y đi tới bên cạnh Đoạn Vân Du thì thầm mấy câu.

Đoạn Vân Du đồng ý thực hiện, khẽ gật đầu, sau đó ra dấu cho thủ hạ thả người của Hạt Tử bang ra.Vì vậy, khi đám bang chúng Hạt Tử bang đã tụ tập đến xung quanh, Dữu Khánh mới nhận ra, nhưng hắn vẫn dành sự chú ý về phía Nam Trúc rời đi.Nam Trúc không chạy đi xa, gã tìm một nơi hẻo lánh, lập tức giơ con Tam Túc ô vẫn còn nước mắt lưng tròng trong tay lên, thấp giọng hỏi: "Ô tỷ tỷ, bây giờ có phải là đã có thể qua hồ rồi hay không?"Tam Túc ô: "Có thể rồi."

Nam Trúc: "Chỉ cần đạp nước trực tiếp băng qua là được sao? Độc vật trong hồ sẽ không quấy rầy?"Tam Túc ô: "Tại thời điểm này, Thiên Dực lệnh có thể tránh bị độc vật quấy nhiễu, ngươi lấy ra đi."

Nam Trúc lập tức nghe theo, lấy Thiên Dực lệnh ra, "Cầm nó thì có thể trực tiếp đi qua hả? Độc vật có nhận ra vật này không?"Tam Túc ô: "Ngươi nắm chặt lệnh bài, rót pháp lực vào trong đó, dùng ý niệm thông qua nó phát ra lệnh, ý niệm và ngôn ngữ cùng lúc hô lên chữ ‘Dực’ trong Thiên dực để ra lệnh là được."

Nam Trúc ngây người nhìn nó, cảm thấy lời nó nói có chút mơ hồ, nhưng gã vẫn nắm chặt lệnh bài làm theo, rót pháp lực vào trong lệnh bài, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dùng pháp môn tu hành để tập trung ý niệm, sau đó trong tâm và miệng cùng thử hét lên một tiếng, "Dực!"Ngay sau đó, lệnh bài trong bàn tay rung động lên, một lực lượng kỳ dị bùng phát ra từ trong lệnh bài.Ông! Màng tai lập tức bị một lực lượng khó giải thích chấn động, lực lượng khó tả đó cũng gột rửa toàn bộ thể xác và tinh thần của gã.Loại cảm giác gột rửa khó tả này, lúc trước gã đã cảm nhận được một lần khi còn tại Đào Hoa cư U Giác Phụ, chính là khi mua được con Tam Túc ô sắp chết kia, tại thời điểm lấy eo bài ra, con Tam Túc ô đó cất tiếng như nói mớ, liền triệu hồi ra loại lực lượng khác thường này.Chính là bởi vì lần đó, bởi vì chứng kiến cảnh tượng đó, bọn hắn mới biết được trong tiên bảo này ẩn chứa lực lượng tiên gia không thể coi thường, nên bọn hắn mới có khát vọng nắm giữ nó, muốn giành lấy một chỗ đứng trong thiên hạ này, dùng nó để răn đe bát phương, không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh nữa.Vì vậy mới có chuyến đi này, bọn hắn hi vọng có thể thực sự thay đổi được hoàn toàn vận mệnh của mình.Chỉ là lần trước, quá trình cảm nhận được lực lượng này quá ngắn ngủi, hơn nữa còn là do Tam Túc ô triệu hồi ra, lần này là gã tự mình triệu hồi ra, và cảm nhận đặc biệt rõ ràng.Bách Lý Tâm ở bên cạnh rất kinh ngạc, nàng cũng đã cảm nhận được.Không chỉ có hai người bọn họ, đám người ở cách không xa đều khẽ chấn động, trong nháy mắt đều cảm nhận được luồng dao động lan tràn tới kia, tất cả đều đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nam Trúc, không biết nơi đó xảy ra chuyện gì.Đang đứng chờ đợi, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều lộ ra vẻ kinh ngạc, dù sao bọn hắn cũng là người lần thứ hai trải nghiệm loại cảm giác này, biết rõ tiên bảo lại có phản ứng.Quả thực là đã có phản ứng, hơn nữa, phản ứng còn rất lớn, Nam Trúc và Bách Lý Tâm trợn to hai mắt.Lực lượng từ sâu xa đang tản ra đột nhiên thu lại, biến thành một quầng sáng nhàn nhạt màu xanh da trời bao trùm toàn thân Nam Trúc, bên ngoài quầng sáng là hào quang lăn tăn, hai cái cánh hư huyễn chậm rãi mở ra tại hai bên cơ thể Nam Trúc, sau đó, một sức nổi từ từ nâng Nam Trúc lơ lửng bay lên."

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ô tỷ tỷ, chuyện này là thế nào?" Bị bất ngờ, Nam Trúc giãy giụa cựa quậy mấy cái, tựa như động tác quẫy chân khi bị siết cổ kéo lên cao.Bách Lý Tâm đứng ở một bên càng cảm thấy kinh ngạc, thực sự là trố mắt ra nhìn, nàng nhịn không được xốc vành chiếc mũ trùm che khuất khuôn mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo thân thể Nam Trúc dần dần bay lên.

Nam Trúc chỉ nhìn thấy cái bóng của hai chiếc cánh hai bên người, không thấy được toàn bộ hình dáng của mình vào lúc này, nhưng nàng lại nhìn thấy rõ ràng, ánh sáng bao phủ quanh thân Nam Trúc tạo thành hình dáng mờ ảo của một con chim, cảm thấy đó là hình dạng của Tam Túc ô, hình bóng Tam Túc ô chậm rãi giương cánh.Nhìn thấy tiên bảo được thi triển, trên vẻ mặt đầy nhân tính của Tam Túc ô dường như bộc lộ sự xúc động, tuy nhiên, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, "Không có chuyện gì, nó có thể giúp ngươi bay qua hồ nước, để kiểm soát hướng bay, người có thể sử dụng ý nghĩ để điều khiển, ngươi có thể thử xem."

Tại nơi ánh sáng không tốt này lại xuất hiện một quang ảnh nổi bật như thế, đám đông bên hồ không có mù, bọn họ kinh nghi tự hỏi, đó là trò gì?Tất cả đều không kiềm chế được nữa, một đám người ào ạt lướt vế phía gã, kể cả mấy người Dữu Khánh.Mọi người bay đến trước mặt Nam Trúc đang lơ lửng trên không, đều ngước mặt dõi đôi mắt chờ đợi nhìn Nam Trúc đang được bao phủ trong quầng sáng hình dạng như chim, không biết vị này đang làm trò ảo thuật gì.Tu Hành giới có nhiều chuyện ngạc nhiên cổ quái, vào lúc này, một đám tu sĩ vẫn chưa có cảm giác gì nhiều, còn đang muốn nhìn xem Nam Trúc sử dụng thuật pháp gì.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết là người biết rõ tình hình thì trợn mắt há mồm, không biết Nam Trúc lơ lửng trong không trung đang lẩm bẩm cái gì.Thực ra, nhìn thấy một đám người vọt tới, trong lòng Nam Trúc cảm thấy rất bất lực, đã xảy ra như vậy rồi, mọi người đều đã nhìn thấy được, gã có muốn trốn cũng đã muộn.Vấn đề là gã có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới mình có thể đột nhiên trở nên nổi bật như vậy.Cho nên, thoáng chút suy nghĩ, gã lập tức biết rõ, nếu hiện tại dừng lại, chưa chắc những người này đã cho gã có cơ hội khác, không bằng tranh thủ lúc này, nhanh chóng nắm giữ rồi nói tiếp.Bỗng nhiên, ánh mắt mọi người đột nhiên chuyển động, nhìn thấy Nam Trúc nhẹ nhàng lướt về bên trái, sau khi bay ra mấy trượng thì lại nhẹ nhàng lướt về bên phải, chiếc cánh mờ ảo bên ngoài thân vỗ nhè nhẹ để điều chỉnh phương hướng.Dần dần, khi tư thế đã trở nên ổn định, tiết tấu vỗ cánh lên lên xuống xuống rõ ràng cũng có nhịp điệu hơn.Ánh mắt Nam Trúc bỗng nhiên nhìn về phía xa, sau đó mọi người thấy hoa mắt, quầng sáng hình dáng điểu nhân lơ lửng trên không đột nhiên vẫy cánh, lóe lên lướt đi, vụt bay đến trên không trung hồ nước rồi khẩn cấp dừng lại, sau đó chính là một trận bay loạn xoay quanh.

Bình Luận (0)
Comment