Nam Trúc quay đầu lại hô to, "Ta nói không mang được bằng này người, nghe không hiểu sao?"Dứt lời gã nhìn thấy Mục Ngạo Thiết đang nhìn mình với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, tức hoài nghi, không biết nhìn mình như vậy là có ý gì, mình làm như vậy có gì sai sao?Cuối cùng, Mạt Lỵ ở phía sau phải hạ thấp giọng nhắc gã: "Hoa huynh, con Tam Túc ô trong tay người nói có thể mang ngàn vạn người, mọi người đều nghe được."
Nam Trúc kinh ngạc, "Nghe được?"Mạt Lỵ gật đầu.Bách Lý Tâm lập tức nhỏ giọng bên tai Nam Trúc, giải thích cho gã một phen, nói cho gã biết những gì mọi người đã nghe được.Nam Trúc nghe xong thì sửng sốt, vụt quay nhìn Tam Túc ô trong tay, thiếu một chút đã lập tức bóp chết nó ngay tại chỗ, trầm giọng hỏi: "Đã sớm cảm thấy ngươi có vấn đề, có chuyện gì vậy?"Tam Túc ô: "Không có liên quan hệ gì với ta, có liên quan đến hoàn cảnh nơi này.
Ở tại đây, âm thanh nói chuyện của ta quả thực có khi sẽ lan đi rất xa, về phần khi nào xảy ra chuyện đó thì chính ta cũng không biết rõ, không thể khống chế được, giống như các ngươi nghe được tiếng kêu khóc vậy, âm thanh rõ ràng không lớn lại không biết từ nơi nào truyền tới.
Tính mạng của ta nằm trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta cần phải lừa gạt ngươi sao?"Lời giải thích này quả thực hợp tình hợp lý, bởi vì âm thanh gào khóc quỷ dị đó vẫn còn đang vang lên.Chỉ là, dẫn theo nhiều người như vậy tính là chuyện gì chứ, gã quay đầu lại nhìn xem đám người đông đảo ở phía sau, quả thực khó giải, nhưng lão Thập Ngũ lại ở phía sau, không tiện trao đổi.May mà Dữu Khánh đã đoán được phía trước đang thì thầm chuyện gì và đang khó xử vì cái gì, hắn lập tức cao giọng nói: "Hoa huynh đệ, nếu mọi người đã có ý tốt, vậy không nên phụ, có thể cùng đưa đi thì mang theo luôn đi."
Hắn biết rõ, sự việc đã không thể khống chế được nữa, đã không còn do bọn hắn muốn không đi là không đi, trừ khi bọn hắn bằng lòng từ bỏ Tam Túc ô và chiếc lệnh bài đó, nhưng bọn hắn cũng không tốt hơn đám người đó bao nhiêu, cũng là lòng tham che tâm, không chịu từ bỏ.Mà yếu tố lớn nhất khiến tình thế không thể khống chế được chính là con Tam Túc ô kia.
Lúc trước tại chín lối vào, nếu không phải con Tam Túc ô nói to lên câu nói đó, thì đã không xảy ra vấn đề trước mắt.Và lí do xuất hiện khốn cảnh trước mắt này vẫn là bởi vì Tam Túc ô, bởi vì những câu nói của nó vừa rồi.Một lần trùng hợp còn có thể nói được, liên tiếp trùng hợp xuất hiện ngay trước mắt, hắn không muốn nghi ngờ con Tam Túc ô này có vấn đề cũng khó, không thể không đề phòng nhiều hơn.Hiện tại, ý nghĩ của hắn đã giống với Liên Ngư, không rõ ràng tình hình phía trước, đi đông người một chút trái lại là chuyện tốt.Thấy lão Thập Ngũ đã đưa ra quyết định, Nam Trúc không tiếp tục kháng cự nữa, dưới sự điều khiển của ý niệm, quang điểu khổng lồ chậm rãi vẫy cánh điều chỉnh tư thế bay.Trong khi mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào quang điểu khổng lồ vỗ cánh thì từ trong bóng tối có một bóng người giấu mình trong chiếc áo choàng đen bay tới phía sau đội ngũ, đưa tay bám lên người ở tại cuối cùng.Người đó cả kinh, vừa muốn quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện thấy một lường pháp lực cường đại chảy vào trong cơ thể mình, trấn áp mình lại giống như con rối, không thể động đậy được nữa.Trong lòng gã kinh hãi không thể tả, quá cường đại!Bóng người khoác áo choàng đen cuộn tròn thân thể, áp sát vào phía sau gã.Phát hiện thấy vẫn có thể điều khiển quang điểu bình thường, Nam Trúc nhìn về phương xa, ý nghĩ thay đổi, quang điểu và đám người được bao bọc trọn vẹn một khối trong đó lập tức giống như mũi tên rời cung, trong nháy mắt liền xâm nhập vào không trung trên hồ nước lướt đi trong màn trời, nhanh chóng đi xa.Đám người ở trong quầng sáng đều kinh hãi, thứ này đến cùng là bảo bối gì? Nhất là mấy vị bang chủ, trong ánh mắt hướng tới Nam Trúc ở phía trước đều lấp lóe nét tham lam."
Ai?"Trước lối vào sụp đổ, một tiếng hét lớn vang lên, đám người Sơn Hải bang lao ra, ngăn chặn một Hắc y nhân đang đứng trước một đống loạn thạch, đào móc.Hắc y nhân ngừng đào móc, đứng quay lưng về phía bọn họ, không có quay đầu lại, sừng sững bất động.Bang chủ Cố Nhân Sơn của Sơn Hải Bang vừa nhìn thấy tư thế này liền cảm thấy có chút không ổn, đặt câu hỏi: "Người nào?"Hắc y nhân chậm rãi quay đầu lại, dưới ánh sáng Huỳnh thạch, trên mặt y là một tấm mặt nạ đồng thau, y xoay người lại nhìn chằm chằm vào kẻ cầm đầu Cố Nhân Sơn, hỏi: "Ngươi chính là bang chủ Sơn Hải Bang, Cố Nhân Sơn?"Cố Nhân Sơn: "Chính phải, ngươi là ai?"Người đàn ông đeo mặt nạ bình tĩnh nói: "Làm phiền Cố bang chủ rời một chút nói chuyện."
Cố Nhân Sơn: "Bằng hữu quen cư xử không nói lý lẽ như vậy sao?"Ngụ ý là, dựa vào đâu ngươi muốn ta thế nào thì ta phải làm theo?Người đeo mặt nạ đồng trầm mặc một hồi, sau đó tiện tay ném ra, một vật bắn ra.Xuất thủ không có ác ý, Cố Nhân Sơn thi pháp, dễ dàng cố định vật đó dừng lại tại trước người, phát hiện thấy đó là một tấm thẻ bài, khi nhìn thấy hình ảnh trên tấm thẻ bài, thần sắc gã chấn động, cầm vào trong tay xác minh thật giả, sau đó nhanh chóng bước nhanh đến, thực thi lời nói lúc trước của đối phương, mượn một bước nói chuyện.Trên đường đi còn phất tay bảo thủ hạ trước tiên lùi ra.Khi đi đến trước mặt đối phương, hai tay gã nâng trả thẻ bài, "Dám hỏi tôn sử là?"Người đeo mặt nạ đồng chụp lại thẻ bài, hạ thấp giọng nói: "Tấm thẻ bài này chưa từng xuất hiện tại đây, dám để lộ nửa chữ, ngươi chết!"Hầu kết giật giật, Cố Nhân Sơn kinh sợ, khom người trả lời, "Vâng.
Dám hỏi tôn sử có dặn dò gì?"Người đeo mặt nạ đồng: "Nghe nói cạnh tranh nơi này rất náo nhiệt, ta chỉ là tới đây nhìn xem, các ngươi cần phải làm gì thì cứ làm, ta sẽ không ảnh hưởng tới các ngươi.
Nói người của ngươi đào mở lối đi ra."
"Vâng."
Cố Nhân Sơn nhận lệnh rời đi.Không bao lâu sau, gã đã gọi nhân thủ tới đào móc mở lối đi, lối đi vừa được thống suốt, người đeo mặt nạ đồng lập tức lắc mình lướt vào, Cố Nhân Sơn nhíu nhíu mày, sau đó phất tay ta hiệu cho người lấp kín lại lối vào.Bên ngoài Vạn Hác trì bị sương mù che phủ, mặt trăng đang hạ xuống chân trời, bóng một nam tử gầy chắp tay đứng sừng sững trên ngọn núi cao nhất, đứng ở trên đình biển mây trong màn đêm.Một gã nam tử đeo biển tên Thiêu Sơn Lang phá tan mây mù, phi thân lên núi, rơi tại dưới chân nam tử gầy, chắp tay bái kiến: "Đại hành tẩu!"Nam tử gầy quay đầu, xoay người lại, người này có dáng vẻ tuấn tú, chính là nữ mặc nam trang, Đại hành tẩu Hướng Lan Huyên của Đại Nghiệp ty.Hướng Lan Huyên hỏi: "Tình hình hiện tại như thế nào?"Nam tử Thiêu Sơn Lang đáp: "Không có thay đổi gì quá lớn so với thông tin truyền ra lúc trước.
Chỉ là, số lượng cửa hàng Thiêu Sơn Lang bên bờ trì đang tăng nhanh, có gần một trăm cửa hàng rồi.
Hiện tại, tạm thời vẫn không có tin tức gì về Hạt Tử bang kia."
Hướng Lan Huyên ừ một tiếng, "Đi thôi."
"Thuộc hạ xin cáo lui."
Nam tử Thiêu Sơn Lang chắp tay chào, lui lại mấy bước mới xoay người lướt đi.Hướng Lan Huyên không có ở lại đây lâu, giương tay áo bay đến không trung lượn lờ sương mù bên trên Vạn Hác trì, rồi phiêu nhiên rơi vào trong đó, xuyên qua mây mù lao thẳng xuống đáy khu thung lũng ngàn mương vạn rãnh.Nàng tùy tiện tìm một cái thông đạo, lắc mình xông vào, kết quả liên tục xông vào mấy con đường khác nhau đều phát hiện đã bị lấp kín.
Cuối cùng, nàng chẳng muốn quan tâm tới việc bảo vệ của Sơn Hải bang có nghe được động tĩnh hay không nữa, đứng tại trước một chỗ lấp kín, vung tay áo lên, đống đá to to nhỏ nhỏ chặn đường tức thì giống như bị gió xoáy cuốn đi, xoay tròn bay lên.Bóng người nàng lóe lên, xuyên qua vùng trung tâm trống rỗng của gió xoáy, biến mất tại phía trong.Gió xoáy lập tức thu lại, loạn thạch xoay tròn ầm ầm tụ tập lại với nhau, phong kín thông đạo, ngay cả bụi bặm cũng bị hấp thu vào trong đống loạn thạch, giống như từng từng xảy ra chuyện gì.Người nghe thấy động tĩnh chạy tới, không nhìn thấy được gì còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.Không bao lâu sau, Cố Nhân Sơn lại bị kinh động, chạy đến, sau khi nghe báo cáo xong, y một mình đi tới trước đống loạn thạch chồng khít nhau, cất tiếng lẩm bẩm, "Liên tiếp có người thần bí xâm nhập vào.
Sự kiện Đồng Tước võ lần này tại sao có cảm giác gì đó không ổn..."