Bán Tiên ( Dịch )

Chương 921 - Chương 921: Hi Vọng

Chương 921: Hi vọng

Phía bên Thiên Hồng bang, Thân Vô Không cũng không tránh được kinh ngạc sửng sốt, tên ria mép Hạt Tử bang đó bị điên rồi sao? Hắn thật sự không muốn sống sót đi ra ngoài nữa hay sao chứ? Phế bỏ một cánh tay của người Lương gia Ảo Vọng, đi ra ngoài Lương gia làm sao có thể buông tha, muốn chết sao?Y không nhịn được nữa, nhanh chóng lắc mình lướt đến, vừa rơi xuống liền hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"Không người nào rảnh rỗi đáp lại y, Ngụy Ước vẻ mặt đầy sát cơ, Liên Ngư chỉ ngón tay đến Dữu Khánh giận dữ, "Thả hắn ra!"Nàng ta muốn không nổi giận cũng khó, cảm thấy mình đã bị Dữu Khánh đùa giỡn rồi, đã bị lợi dụng rồi.Người của các bang phái đều lũ lượt bỏ công việc trong tay xuống, chạy vội tới.Nơi tay cụt của Lương Bàn vẫn đang tí tách chảy máu, sắc mặt trắng bệch, run rẩy, hơi lớn tiếng nói: "Chu huynh, mọi chuyện đều có thể thương lượng, ngươi đừng có xung động."

Dữu Khánh xì một tiếng, "Thân phận con cháu Lương gia Ảo Vọng của ngươi lấy ra chỉ đủ lừa gạt được người khác.

Ta không vạch trần tình huống của ngươi tại Lương gia, ngươi thực sự cho mình ghê gớm lắm hay sao? Đã biết ta biết rõ nền tảng của ngươi, vậy mà còn dám lên mặt trước mặt lão tử, đầu óc bị vào nước hay là chán sống rồi hả?"Hắn nói ra những lời này ngay trước mặt mọi người, chắc khác gì đã vạch trần tình trạng của Lương Bàn tại Lương gia.Sắc mặt Lương Bàn tức thì càng thêm trắng bệch, gã cho rằng Dữu Khánh muốn lưu giữ thân phận của mình để có thể lợi dụng, ví dụ như tại tại chín cửa vào lúc trước, chính là gã dùng thân phận Lương gia nhiều lần trợ giúp hắn thoát khốn, tại nơi đây tự nhiên càng cần tới gã, không ngờ rằng tên này vì chút việc nhỏ lại có thể điên cuồng như vậy, điều này khiến gã cực kỳ hối hận.Mà đối với Dữu Khánh, nếu ngươi đã cho rằng mọi người bị mắc kẹt tại nơi này sẽ không thể xác minh được nền tảng của ngươi, nên ngươi chẳng sợ gì, được a, vậy thì ta dùng hành động thực tế để tới chứng minh.Hắn đang tuyên bố với mọi người rằng, thân phận tên này có vấn đề, không có gì phải sợ hãi, các ngươi không tin ư? Được, các ngươi có nhìn thấy không, ta đã chặt tay hắn rồi!Nghe được lời này, Liên Ngư ngây ngẩn sửng sốt, Thân Vô Không cũng kinh ngạc, rất nhiều người đều lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra.Thảo nào Nhị đương gia của Hạt Tử bang đánh vị con cháu của Lương gia này, mà vị Lương đại thiếu đó lại chỉ làm ra chuyện sấm to mưa nhỏ, nhẹ nhàng cho qua.Chẳng trách lúc trước Hạt Tử bang rơi vào khốn cảnh thì vị con cháu Lương gia này nhiều lần bị vị bang chủ ria mép này dùng lời nói ép tương trợ, hóa ra là đã bị bắt lấy khuyết điểm.Thân Vô Không lập tức hỏi: "Chu lão đệ, ta đã có điều tra về tên tiểu tử này, đúng là con cháu của Lương gia, ở trong có chuyện gì chúng ta không được biết rõ hay sao?"Dữu Khánh cười ha hả, "Tên này sao, ở trong Lương gia hắn là loại ngoài rìa không thể ngoài rìa hơn nữa, chỉ còn kém bị Lương gia trục xuất khỏi gia môn mà thôi.

Ngươi cho rằng vì sao lúc trước bên ta đánh hắn, Lương gia lại không tìm tới bên ta để tính sổ? Không phải là không tính, mà Lương gia sẽ không quan tâm tới sự chết sống của hắn."

Lương Bàn nôn nóng cầu cứu với mọi người, "Cho dù là hư danh, ta vẫn là con cháu Lương gia..."

Dữu Khánh cất tiếng cắt lời gã, "Đừng có lừa dối người ta nữa, ta chặt tay ngươi rồi, mọi người đều đã thấy được, có thể làm gì, ta sợ hãi gì sao?"Hắn nói lời này là có gánh chịu nguy hiểm, có một số việc Thanh Nha đã nói rất rõ ràng trong thư, Lương Bàn tệ đến đâu cũng là người của Lương gia, rắc rối, xung đột nho nhỏ thì không sao, nhưng không thể làm quá mức, làm quá mức chính là không đặt Lương gia vào mắt, là sẽ gánh chịu hậu quả.Nhưng hắn không còn thời gian để dây dưa nữa, trước tiên xác định được tình huống của Nam Trúc mới quan trọng hơn tất cả, về sau cho dù trời có sụp vậy cũng phải chờ về sau tính tiếp.Một đám người Hạt Tử bang xúm đến xem tình hình thấy vậy đều có chút đau răng, một lần nữa lĩnh giáo được sự tùy hứng của vị bang chủ này, đầu óc phải vào bao nhiêu nước mới có thể làm ra loại chuyện như vậy.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thân phận Lương Bàn bị Dữu Khánh làm cho nát thành như vậy, hầu hết những người lúc trước cúi người trước Lương Bàn đều nhịn không được âm thầm chửi má nó.., đã bị tên cháu trai này lừa gạt rồi.

Ít nhất, Liên Ngư đã tâm bình khí hòa trở lại, không còn trừng mắt giận dữ nhìn Dữu Khánh vì sự lỗ mãng của hắn nữa, đã khôi phục lại bộ dạng nghiêng về Dữu Khánh lúc trước."

Chu huynh, ta đã sai rồi, ngài đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân..."

Lương Bàn sợ hãi cất tiếng cầu xin, đời này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài dám hung hăng với mình như thế.Dữu Khánh lạnh lùng nói: "Còn dông dài, ta chặt ngươi, nói, nhìn thấy ở đâu, dẫn ta đi."

Lương Bàn nào dám không phối hợp, tay kia vẫn còn sử dụng được nhấc lên chỉ về một phương hướng, sau đó dẫn đường, đi thẳng về phía thung lũng, những người tại đây có người do dự, thung lũng quá gần với nguy hiểm, nhưng cũng có người can đảm đi theo nhìn xem tình hình.Ngụy Ước nhìn theo, sắc mặt trở nên rất khó coi, âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng Dữu Khánh rời đi, bởi vì Dữu Khánh đã phế bỏ con bài tẩy của y, y hít sâu mấy hơi, sau đó cũng cùng đi theo.Nơi Lương Bàn ẩn nấp lúc trước là một hốc lõm dưới chân dốc gần đỉnh núi cạnh thung lũng, vì để ẩn núp cho an toàn, tên này còn cố ý dời một tảng đá lớn che chắn ngoài hốc lõm.Gã nhìn thấy Nam Trúc bị một con Ngân Bối viên khiêng lên đỉnh núi nhảy xuống, chắc hẳn là nhảy vào trong lòng chảo, bởi vì không nhìn thấy tình huống bên trong lòng chảo cho nên gã chỉ có thể suy đoán như thế.Vì để xác định tên này không phải đang lừa gạt mình, căn cứ vào cách Lương Bàn ẩn nấp, Dữu Khánh còn đích thân chui vào hốc lõm dưới sườn dốc, dùng tảng đá lớn đó chặn lại rồi nhìn ra ngoài qua khe hở để kiểm tra, hắn xác định được tầm nhìn quả thực vừa đủ để có thể nhìn thấy phương vị mà Lương Bàn nói rằng nhìn thấy Nam Trúc biến mất tại bên trong lòng chảo, sau khi xem xét kỹ càng lại toàn bộ các chi tiết, hắn tin rằng Lương Bàn thực sự đã nhìn thấy Nam Trúc bị Ngân Bối viên bắt đem vào bên trong.Hắn cũng tin rằng Nam Trúc bị bắt đi có thể vẫn còn sống, bởi vì Lương Bàn đã nói, nhìn thấy hầu như tất cả những người bị Ngân Bối viên bắt đi vẫn có thể nhúc nhích.Đương nhiên, chỉ có duy nhất Nam Trúc dường như không có phản ứng.Không có phản ứng là vì Nam Trúc đã bị tê liệt, không thể nhúc nhích được nữa.Chỉ cần xác định vẫn còn có hi vọng sống sót là được rồi, ít nhất, đối với mấy người Dữu Khánh mà nói, đó là còn có hi vọng cứu được lão Thất, nếu ngay cả hi vọng cũng không có, vậy thì chính là tuyệt vọng.Xác định Lương Bàn không còn tác dụng gì nữa, Dữu Khánh đưa tay đẩy gã ngã lăn ra đất, bỏ mặc đó, rời đi.Hắn vốn muốn giết chết Lương Bàn để kết thúc ân oán, nhưng trước ánh mắt quá nhiều người theo dõi như vậy, hắn không thể hạ sát thủ với Lương Bàn, coi như đã nghe theo lời của Thanh Nha, để lại một khoảng trống về sau.

Không kết cừu oán gì liên quan tới sinh tử với Lương gia, trong tương lai hắn có lẽ còn có thể tìm đến Minh tự hoặc vị Lệ Nương đó để nhờ hỗ trợ.Hiện thực rất tàn khốc, "Lương đại công tử" lúc trước được người người cung kính, lúc này bị thương nằm lăn trên đất, bên cạnh không có cả một người hỏi han quan tâm, người nào đều đi làm việc của người nấy.

Lương Bàn cầu người đi ngang qua cởi bỏ cấm chế trên người giúp gã, để vận công chữa thương, nhưng mỗi người đều giống như không có nghe thấy, giờ khắc này gã mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là bi thương.Dữu Khánh đi đầu leo lên đỉnh núi, nhìn "Trấn linh chung" trong lòng chảo tràn đầy lỗ thủng với vẻ u ám và thâm trầm dưới ánh trăng, trầm mặc một hồi, rồi chợt trầm giọng nói: "Hạt Tử bang nghe lệnh, tất cả đi xuống tìm cho ta.

Vẫn là câu nói đó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!""Việc này..."

Các thành viên Hạt Tử bang quay mặt nhìn nhau.Liên Ngư và đám người khác cũng nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, cảm thấy việc này quá mức mạo hiểm.

Bọn họ không thể không tự hỏi giữa vị bang chủ trẻ tuổi này và tên mập mạp đó có mối quan hệ như thế nào, hay là có chuyện gì trong việc cứu tên mập đó.Đồng Tại Thiên nhìn vào trong thung lũng, lúc này khu vực đó đã trở nên cực kỳ kinh khủng, gã không thể không tiến đến trước mặt Dữu Khánh, tận tình khuyên nhủ: "Bang chủ, phía dưới này thật sự quá nguy hiểm, rất nhiều người tiến vào trong "Trấn linh chung' nhưng đều biến mất, ngay cả cao thủ như Cô Dương và Trầm Kim Thiền cũng biến mất không một tiếng động, chúng ta vào đó chẳng khác gì là đi chịu chết."

Dữu Khánh: "Không nói các ngươi vào trong "Trấn linh chung', chỉ cần tìm kiếm trong thung lũng là được, mọi người tìm kiếm theo kiểu kéo lưới.

Nếu không muốn nghe mệnh lệnh của ta, bản bang không giữ được, tự động rời đi thôi."

Hắn giữ một chút hi vọng, vạn nhất Nam Trúc nằm lại bên trong thung lũng thì sao?Nghe được hắn nói không cần tiến vào trong "Trấn linh chung", toàn bộ Hạt Tử bang ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.

Mục Ngạo Thiết là người đầu tiên nhảy xuống, những người khác do do dự dự một chút rồi cũng đi xuống dưới.Thấy bên cạnh Dữu Khánh gần như đã không còn ai, Bách Lý Tâm đi đến trước mặt hắn, nhấc một chiếc túi mềm dính đầy máu đưa cho hắn.Dữu Khánh nhìn thoáng qua, không biết nàng có ý gì, nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc.Bách Lý Tâm cất lời giải thích, "Đây là chiếc túi hắn luôn đem theo trên người, lúc trước tìm được, có thể là bị cọ xát rơi ra ngoài trong lúc bị kéo đi."

Lúc này Dữu Khánh mới kịp phản ứng lại, đây là chiếc túi tùy thân của Nam Trúc, đã bị máu ướt đẫm không nhận ra được nữa rồi.

Hắn nhanh chóng nhận lấy, tháo ra kiểm tra, một quả hồ lô màu đen nhìn quen mắt và trái cây vàng cất trong hộp nhỏ.Nhìn thấy hai thứ này vẫn còn, hắn ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, hai thứ này đều là bảo bối, đều là lấy từ trong tiên phủ ra, được Nam Trúc cưng vô cùng.Ánh mắt hắn nhìn Bách Lý Tâm lại có thay đổi, có lẽ Bách Lý Tâm không biết quả trứng vàng đó là thứ gì, nhưng Bách Lý Tâm biết rõ về quả hắc hồ lô, Bách Lý Tâm cũng biết trong chiếc túi tùy thân của Nam Trúc có kỳ bảo này, nàng đã nhặt được, rõ ràng đã có cơ hội nuốt làm của riêng, nhưng nàng vẫn trả lại.Chỉ dựa vào một điểm này, hắn liền yên tâm hơn nhiều với nữ nhân này, ít nhất, nàng không phụ với sự tín nhiệm của lão Thất.Những thứ khác trong túi đều không quan trọng, hắn lấy một bộ y phục sạch sẽ bao bọc lại hai thứ bảo bối đó, trước sự chú ý của đám người Liên Ngư, hắn làm như đây không phải vật gì quá quan trọng, tiện tay đưa cho Bách Lý Tâm, "Đồ của hắn, ngươi cầm đi, về sau trả lại cho hắn i."

Bách Lý Tâm cũng là người dứt khoát, cầm lấy, cất đi.Vì vậy ánh mắt mọi người đều trở lại bên trong thung lũng, trong lòng căng thẳng, đề phòng nguy hiểm lại xuất hiện.May mà trong thung lũng không có xảy ra chuyện gì bất thường, sau một hồi lâu chờ đợi, cuối cùng đám người Hạt Tử bang đã quay trở lại, Mục Ngạo Thiết lắc đầu với Dữu Khánh, chính y tổ chức tìm kiếm, không phát hiện thấy bóng dáng Nam Trúc.Vẻ mặt Dữu Khánh trở nên nghiêm trọng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm chiếc "Trấn linh chung" tràn đầy lỗ thủng, bây giờ chỉ còn lại một khả năng cuối cùng, Nam Trúc đã bị Ngân Bối viên bắt vào trong "Trấn linh chung", đây là khả năng mà hắn không muốn đối diện nhất.Hắn hít một hơi thật sâu, "Tam đương gia, ngươi dẫn các huynh đệ quay lại tiếp tục đào bới tìm kiếm, để xem có thể tìm được huynh đệ nào còn may mắn sống sót hay không, làm hết sức đi, sống thì thấy người, chết phải thấy xác."

Hắn không còn lý lẽ nào để tiếp tục nói các thành viên Hạt Tử bang tiến vào tìm kiếm bên trong "Trấn linh chung", và bọn họ cũng sẽ không nghe mệnh lệnh như vậy, hắn chỉ có thể để cho bọn họ rút trước.Đồng Tại Thiên hơi chút do dự, gã thật sự cảm thấy làm như vậy không có ý nghĩa gì, nhưng sau khi nghĩ lại, gã vẫn ừ một tiếng, phất tay kêu gọi mọi người rời đi, chỉ trừ lại Mục Ngạo Thiết."

Các ngươi ở lại đây chờ, ta đi một vòng nhìn xem."

Dữu Khánh ném lại một câu nói rồi đột nhiên phi thân nhảy vào trong lòng chảo sâu thẳm.Bách Lý Tâm không sợ nguy hiểm, vô thức muốn đi theo, nhưng Mục Ngạo Thiết đưa tay cản lại, lắc đầu ra hiệu với nàng, dường như biết rõ Dữu Khánh muốn làm gì.Những người khác đứng xem thì quay mặt nhìn nhau.Rơi xuống trong thung lũng, Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn từng cửa hang động trên "Trấn linh chung", hắn cũng không dám tự tiện xông vào, cho dù muốn cứu người thì cũng phải có phương pháp, không thể biết rõ là chết mà vẫn xông vào, đó không gọi là cứu người, mà gọi là hại thân.Hắn nhấc tay bắt Đầu To ra khỏi bím tóc đuôi ngựa, đặt ở lòng bàn tay, nghiêm túc nói, "Đầu To, Nam béo hẳn là đã bị bắt vào bên trong này, nói ngươi đi cứu người là không thực tế, nhưng ngươi quả thực là thích hợp nhất để vào trong đó tìm hiểu, ta hi vọng ngươi có thể xác định hắn có tại trong đó hay không, ở vị trí nào, ngươi dám đi vào không?"

Bình Luận (0)
Comment