Chính gã cũng không biết mình tỉnh như thế nào, sau khi tỉnh lại, gã chỉ cảm thấy mình là tỉnh lại trong cơn ngạt thở, bị tà khí tràn vào phổi, muốn ho khan cũng không ho ra được, cổ họng kịch liệt co giật, thực sự là muốn sống không được, muốn chết không xong.May mà gã vẫn một mực chịu đựng cơn đau đớn hành hạ cho đến khi tỉnh lại, nên dường như đã thích ứng, gã có thể rõ ràng cảm nhận được tà khí đang thẩm thấu vào trong xương tủy, cũng đang xâm nhập vào đầu óc mình, nó giống như một ngọn liệt diễm đang nung đúc lại huyết nhục thân thể mình.Gã giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng mới chống lên được nửa người trên, gã đột nhiên ngẩn người sửng sốt, vô thức nhấc tay đưa tới trước mắt nhìn nhìn, lại giơ giơ hai chân lên, phát hiện thấy mình cư nhiên đã có thể cử động lại rồi?Gã nhớ mang máng tình hình mình bị thứ gì đó đè ở sau gáy, giày vò xương cổ mình, chẳng lẽ là đã bị tà vật chơi đùa xong rồi sao?Gã không xác định được đã xảy ra chuyện gì, gã đứng lên hoạt động chân tay, còn vận công để thử, gặp quỷ rồi, gã phát hiện thấy mình đã thực sự bình phục rồi.Đã bình phục thì gã còn có thể làm gì nữa, khẳng định là không muốn tiếp tục bị giày vò tại nơi quỷ quái này, gã nhìn nhìn xung quanh, tìm con đường để bỏ chạy.Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt gã lóe lên, mơ hồ liếc thấy trong không trung, đôi mắt xanh lam lại đang ngưng tụ thành hình.Gã cả kinh, vội vàng nằm xuống, rồi nhìn thấy bộ dạng đám người khác đang treo trên không, gã lập tức cũng làm theo, giống như rơi vào trong ác mộng, lắc lắc đầu, thân thể mập mạp quay loạn trên mặt đất, khi thì co mình như con rùa, khi thì như con dòi mập mạp, dù sao, động tác rất khó coi.Cơn đau trong cơ thể là rất thật, vẫn còn tồn tại, nhưng gã đã quen với cơn đau và có thể dễ dàng chịu đựng được mà thôi, xuyên qua khe mắt hẹp, gã len lén quan sát đôi mắt sáng xanh lam kia.Gã nhận thấy sự lo lắng của mình là không sai, quả nhiên sự khác thường của mình đã gây ra chú ý, đôi mắt xanh lam lại dán chặt vào gã.Không biết có phải bởi vì mình biểu diễn quá thật hay không, hay vì mình không bị trói mà được bỏ qua, Hư không chi nhãn quan sát một hồi rồi lại biến mất.Tuy rằng đã tránh khỏi bị quan sát, nhưng gã vẫn không dám hành động hấp tấp, không dám tùy tiện chạy trốn, gã biết rõ chỉ cần mình hơi có bất cứ điều gì khác thường lập tức sẽ bị phát hiện, gã gánh không nổi hậu quả sau đó, tà vật nơi đây rất cường đại, lúc trước khi còn tại bên ngoài thung lũng, gã đã được chứng kiến.Gã chỉ có thể tiếp tục biểu diễn giãy giụa đau đớn, tiếp tục tự giày vò, thực sự là không dám chạy a!Trong lúc gã đang không biết nên làm gì bây giờ thì đột nhiên nhìn thấy có một bóng đen lóe lên trước khe mắt hẹp, hình như có thứ gì đó rơi xuống trên mũi của mình, gã hé to khe mắt thêm một chút để nhìn rõ hơn, lập tức vui mừng xuýt chút nữa đã hét lên.Bóng đen đó không là là thứ gì khác, chính là Đầu To lặng lẽ tìm được tới gã.
Nó đứng tại trên mũi gã, hơi quay đầu lại, có vẻ đang tò mò quan sát gã.Biết mình đang ở trong sào huyệt của tà vật, Nam Trúc không dám dừng động tác biểu diễn, cái mông nằm trên mặt đất tiếp tục vặn vẹo, tay chân tiếp tục giãy giụa cào loạn xạ, vớ bên này, chụp bên kia, bộ dạng giống như uống nhầm thuốc, sắp hết sống nổi.Tâm tình gã rất kích động, không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt, Đầu To vẫn rất trượng nghĩa, nhưng ngay lập tức gã lại cảm thấy không đúng.Dùng đủ các loại động tác làm che đậy, gã âm thầm quan sát khắp xung quanh một vòng, sau khi xác nhận được đôi Hư không chi nhãn đó không có ở đây, gã thử nhẹ giọng hỏi, "Đầu To, là lão Thập Ngũ nói ngươi đến tìm ta sao?"Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức chính gã gần như cũng không nghe thấy, và cảm thấy những tiếng động rên rỉ đau đớn xung quanh có thể che giấu được, nhưng gã vẫn kinh hồn táng đảm liếc mắt quan sát xung quanh.Đầu To lập tức có phản ứng, nó xê dịch sang bên trái mặt gã, biểu thị đúng vậy.Đối với điểm này, Nam Trúc không bất ngờ chút nào, gã đã biết mấy người lão Thập Ngũ nhất định sẽ nghĩ cách cứu mình.Nguyên nhân chính là vì như thế, lại khiến gã trở nên lo lắng, thực lực tà vật nơi này quá cường đại, mấy người lão Thập Ngũ chạy đến đây chính là muốn chết.Gã đương nhiên muốn thoát thân, nhưng cũng không muốn để cho mấy người Dữu Khánh đi chịu chết, lập tức nhỏ giọng dặn dò: "Nói với lão Thập Ngũ, ta không sao, không cần lo lắng cho ta, ta có biện pháp thoát thân.
Ngươi không thể ở lại đây lâu, nhanh đi ra ngoài đi, trên đường nhớ phải nghìn vạn lần cẩn thận."
Đầu To cũng không khách khí với gã, lập tức lóe lên lướt đi, tính cảnh giác vẫn y nguyên như hồi chưa bị bắt, vẫn không có đánh mất, cẩn thận ẩn núp rời đi.Sau khi bay vào một hang động, nó lần ngược lại theo còn đường đi tới, nhanh chóng trở ra ngoài.Dựa vào năng lực nhìn trong tối, và ưu thể kích thước cơ thể nhỏ, một đường đi ra rất suôn sẻ, nhưng tại lúc nó vừa sắp bay ra cửa hang, sắp thoát ra khỏi "Trấn linh chung", nơi cửa hang động đột nhiên xuất hiện hai bóng đen, là hai con Ngân Bối viên đi ra ngoài vừa trở về, hai bên đúng vào nhau, nó lập tức bị phát hiện."
Rống!"Hai con Ngân Bối viên gầm thét, vung song quyền điên cuồng đánh loạn.Đầu To dựa vào năng lực bay lượn linh hoạt, sau một phen né tránh nó xông qua phong tỏa, bắn vọt về phía bầu trời đêm bên ngoài hang động, lao thẳng lên không trung trên thung lũng, hai con Ngân Bối viên đứng tại cửa động đấm ngực gào lên không cam lòng.Ngay khi Đầu To sắp bay ra khỏi lòng chảo, từ bên trong "Trấn linh chung" luồng sáng trắng lóe lên, một chiếc đuôi nhung trắng lao ra cửa động, tập kích tới nhanh như tia chớp, đi sau mà đến trước, lập tức cuốn Đầu To vào bên trong.Đã chụp được Đầu To, chiếc đuôi nhung trắng rụt về.
Nhưng tại trên đường nó đột nhiên rung lên dữ dội, có khói đen toát ra từ trong khe hở cuộn tròn, chiếc đuôi đột nhiên buông lỏng ra.Nhân cơ hội đó, Đầu To từ trong nhảy ra, toàn thân bao bọc những sợi tơ đỏ rực như lửa, giống như hàng ngàn hàng vạn sợi tơ lửa sáng đỏ bay lượn xoay quanh bảo vệ nó, cảnh tượng này rất đẹp, nó dốc sức bay cao lên bầu trời đêm."
Di?" Có giọng nói ngạc nhiên của nữ nhân vang vọng trong lòng chảo.Chiếc đuôi to nhung trắng lại vọt tới, tại khoảnh khắc sắp chụp được Đầu To lần nữa thì từ bên trong "Trấn linh chung" tràn đầy lỗ thủng có hào quang màu xanh lấp lóe lên, khiến cho động tác của chiếc đuôi trắng khựng lại, Đầu To nhân cơ hội đó tránh thoát bị chụp bắt, bay ra lòng chảo.Chiếc đuôi nhung to màu trắng không cam lòng, rung động giãy ra, những sợi lông bạc dày đặc chi chít bắn vọt về phía Đầu To đang chạy trốn.