Và cũng có nhiều người khác nhớ lại cảnh tượng con Đằng điệt to lớn bị chết bên bờ hồ.
Cô Dương quay đầu lại, ánh mắt tìm kiếm Nam Trúc ở trong đám người, khó chặt Nam Trúc, bà ta nhớ rõ lúc đó Nam Trúc là cùng đi chung với mấy người Dữu Khánh, nếu như là dùng con côn trùng đó để giết chết con đằng điệt khổng lồ kia, vậy thì chắc hẳn vị này cũng nhìn thấy mới đúng.Không chỉ có bà ta quay nhìn về phía Nam Trúc, đám người Trầm Kim Thiền cũng lũ lượt quay đầu lại nhìn chăm chú gã.Nam Trúc cảm nhận được bọn họ đang nhìn mình, nhưng vẫn đứng ngây ra ở đó làm như không biết.Vì sao cả hai lần xảy ra việc đó thì mình đều có mặt tại hiện trường? Dữu Khánh cũng đang suy nghĩ làm sao giải thích điều này, đẩy đến trên đầu người khác sao? Hắn không có khả năng làm chuyện như vậy, thay vì để cho đám người Mục Ngạo Thiết tới gánh việc này, còn không bằng để chính hắn tới chịu.Lúc này hắn đã nhận thấy rất rõ, có quá nhiều sơ hở là không thể bịt kín được, có ngụy biện cách nào cũng vô dụng.Biện luận không được vậy thì hắn không biện luận làm gì nữa, hắn quay đầu lại, ánh mắt đảo qua, rồi dừng lại trên người Liên Ngư, hỏi: "Lão bản nương, bọn họ nhiều người miệng nhiều, nếu muốn nói như vậy, ta cũng không còn cách nào, về việc này, ngươi nghĩ thế nào?"Hắn lo lắng đám người này sẽ dùng cứng bức ép, thực lực bọn hắn vốn không bằng người ta, cũng không đông người bằng người ta, hắn muốn xác nhận xem Liên Ngư có còn đứng ở phía bên mình như đã hứa hẹn hay không, nếu như nữ nhân này bằng lòng hỗ trợ, đám người trước mắt này vẫn phải có kiêng kỵ.Liên Ngư hiểu ý của hắn, nháy nháy mắt, hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi có con côn trùng như vậy hay không?"Đây là đã biết rõ còn cố ý hỏi, Dữu Khánh nghe vậy lập tức âm thầm vui mừng, bởi vì nữ nhân này đã tận mắt nhìn thấy Đầu To, cách hỏi như thế này vốn là một loại tỏ thái độ, hắn lập tức kiên quyết phủ nhận: "Không có, ta thật sự không biết con côn trùng mà bọn họ nói là chuyện gì xảy ra."
Liên Ngư lại nhìn chăm chú về phía nhóm người bên kia, "Cô bang chủ, Trầm bang chủ, hắn có con côn trùng đó thì như thế nào, nếu không có thì như thế nào?"Cô Dương cười nói: "Lão bản nương, ân cứu mạng làm sao có thể làm gì hắn, chúng ta đã nói rõ ràng minh bạch, chỉ là muốn thể hiện cảm tạ mà thôi."
Liên Ngư: "Ta không biết hắn có con côn trùng đó hay không, nhưng ta nghĩ như thế này, dù sao thì con Cửu vĩ hồ đó cũng không thể ra được Trấn Linh chung, bất kể hắn có con côn trùng đó hay không, nếu hắn đã không thừa nhận có, vậy thì các ngươi cũng không cần phải làm mặt nóng áp vào mông lạnh làm gì.
Hắn không cần cảm tạ thì tùy hắn đi, không cần tổn thương hòa khí."
Nghe lời nói này, đám người Cô Dương không còn lời nào để nói, mọi người đều đã nhận ra được, thái độ của vị lão bản nương này thiên về phái tên ria mép kia.Cô Dương mỉm cười gật đầu, "Lão bản nương nói chính phải, chúng ta cũng chỉ hỏi vậy mà thôi."
Sự việc đến đây xem như đã kết thúc, hai nhóm người trong ngoài thung lũng tụ tập lại hỏi thăm những gì đối phương đã trải qua.Lúc này, Trầm Kim Thiền tìm cơ hội tiến đến bên cạnh Nam Trúc, nhỏ giọng hỏi: "Khi giết cự điệt trong hang động bên bờ hồ, ngươi cũng có mặt tại đó, hắn có dùng con côn trùng đó để giết cự điệt không?"Nam Trúc nhỏ giọng trả lời: "Ta thực sự không nhìn thấy hắn dùng con côn trùng nào để giết cự điệt.
Nhưng ta có mối quan hệ khá tốt với hắn, không bằng để ta lén lút hỏi thăm hắn xem sao."
"Ừm, cũng được."
Trầm Kim Thiền gật gật đầu, rồi vượt băng bên cạnh gã, bỏ đi.Sau đó, Nam Trúc liền quang minh chính đại đi về phía bên Dữu Khánh.
Dữu Khánh cũng đang nhìn gã đi đến gần.Khi đi đến phía trước, ngay trước mặt đám người Liên Ngư và Đoạn Vân Du, Nam Trúc tươi cười vui vẻ chắp tay chào Dữu Khánh, "Chu bang chủ, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau, trùng phùng sau tai kiếp, may mắn thay."
Đám người Dữu Khánh thật sự không hiểu gã đang làm cái quỷ gì, Dữu Khánh chỉ có thể phối hợp bước tới chắp tay đối đáp lấy lệ: "Hoa huynh, đại nạn không chết tất có hậu phúc."
"Chỉ mong vậy đi."
Nam Trúc cất tiếng thổn thức, rồi liếc mắt nhìn mấy người Đoạn Vân Du và Liên Ngư, tiếp đó đưa tay ra hiệu: "Chu bang chủ, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?"Gã biết rõ Dữu Khánh khẳng định sẽ đồng ý, Dữu Khánh tự nhiên là gật đầu đồng ý, đưa tay ra, "Mời."
Hai người lập tức đi sang một bên khác.
Tại dưới ánh trăng, nửa thân trên ở trần của Nam Trúc có hơi phát quang.
Trầm Kim Thiền và Cô Dương thì âm thầm chú ý tới động tĩnh của bọn hắn.Vừa mới dừng lại một chỗ vắng lặng, phía sau đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, sư huynh đệ hai người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Liên Ngư cười tươi tắn hạ xuống bên cạnh bọn hắn.Nam Trúc ngần ngừ nói: "Lão bản nương, có thể để cho chúng ta trò chuyện riêng mấy câu được không."
"Đừng có làm bộ dạng đó với ta."
Liên Ngư cất lời chặn lại, rồi nhìn chằm chằm Dữu Khánh cười lạnh nói: "Khi cần đến ta giúp đỡ thì tìm ta, không cần thì giở trò quỷ tránh ta.
Ngươi cảm thấy có chuyện tốt như vậy sao?"Dữu Khánh bối rối vuốt vuốt chút ria mép của mình, nói với Nam Trúc: "Khi Đầu To bị thương trở về, nàng ta đã thấy được."
Nam Trúc hơi kinh hãi, "Đầu To bị thương? Lúc nó rời đi vẫn còn rất tốt a.
Nó thế nào rồi?"Dữu Khánh: "Hiện tại không nói được rõ ràng, cụ thể là chuyện gì xảy ra, e rằng phải chờ đến khi tình hình của nó tốt lên mới có thể làm rõ được.
Còn ngươi, nhiều người trở về như vậy, tại sao chỉ có mình ngươi ở trần, làm bộ dạng đáng thương như vậy làm gì?"Nhớ lại những đau khổ mình phải gánh chịu, Nam Trúc nhịn không được than thở: "Một lời khó nói hết a."
Liên Ngư tò mò nói: "Lúc trước ngươi không phải đã bị liệt sao?"Nam Trúc: "Trước khi có thể cử động, ta đã bị hôn mê, sau khi tỉnh lại ta mới phát hiện thấy mình có thể hành động.
Ta cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì."
Có một số chuyện gã vẫn phải biết nắm chắc đúng mực, gã là sẽ không dễ dàng nói cho người ngoài biết rằng có thể là Cửu vĩ hồ đã chữa khỏi cho mình.Dữu Khánh không vội vã suy nghĩ quá nhiều về vấn đề đó, hắn biết rõ, chuyện gì cần nói, Nam Trúc tự nhiên sẽ nói cho hắn biết, chỉ cần cơ thể Nam Trúc không còn việc gì là tốt rồi, hắn càng quan tâm hơn đến việc Nam Trúc nháy nháy mắt ngầm ra hiệu lúc trước, hỏi: "Ta nói nha, đám người các ngươi tất cả đều nguyên vẹn trở về, không bị gì cả, phải chăng trong này có vấn đề?""Người?" Nam Trúc hắc một tiếng, cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, rồi hạ thấp giọng nói: "Thật khó để nói rằng bọn họ có còn là con người nữa hay không.
Ta cho rằng, bọn họ cũng giống như đám tà vật vây công chúng ta vừa rồi, tất cả đều đã bị Cửu vĩ hồ luyện hóa thành tà ma.
Các ngươi không thấy được bộ dáng dữ tợn của bọn họ khi bị tà khí xâm nhiễm đâu, lúc đó ta ở trong đám bọn họ, ta sợ đến mức ngoan ngoãn im thin thít."
Nghe được những lời này, hai người trước mặt đều hít vào hơi khí lạnh, thật sự đã bị Tiểu Thanh cô nương nói đúng, nhiều người như vậy đều bị biến thành tà ma hết sao?Dữu Khánh vội hỏi: "Tất cả đều bị Cửu vĩ hồ khống chế sao?""Không phải sao?" Nam Trúc hỏi ngược lại một câu, rồi tiếp tục thì thầm: "Ngươi cho rằng vì sao ta không để cho các ngươi xâm nhập vào trong đám bọn chúng? Bọn chúng người đông thế mạnh, một khi bọn chúng trở mặt, các ngươi có muốn chạy cũng chạy không kịp.
Nếu như ta duy trì một khoảng cách với các ngươi, nói không chừng tại thời khắc mấu chốt còn có thể phối hợp tác chiến với các ngươi."
Tình huống mà gã nói tới khiến Dữu Khánh và Liên Ngư cảm thấy sống lưng ớn lạnh.Nhưng Liên Ngư vẫn còn hoài nghi: "Bọn họ đều đã biến thành tà vật, ngươi không bị gì sao? Chúng ta làm sao biết được ngươi có giả vờ bình thường giống như bọn họ hay không?"Nam Trúc: "Ngươi không tin, ta cũng không còn cách nào.
Ta không biết vì sao tà khí không ảnh hưởng đến ta, vì sao tà khí chỉ tà hóa bọn họ."
Nói xong còn nháy mắt với Dữu Khánh.Đối với việc này, Dữu Khánh tự nhiên là biết rõ nguyên nhân, trong lòng xem như đã yên tâm hơn chút, hắn tránh qua đề tài này, hỏi: "Vậy vì sao bọn chúng đả tìm thấy chúng ta mà còn không trực tiếp động thủ, còn giấu giếm mục đích gì khác hay sao?"Nam Trúc trừng mắt nói: "Mục đích của bọn chúng không phải đã nói ra rất rõ ràng rồi sao, là tới đây vì 'Côn trùng', là đến tìm Đầu To.
Cửu vĩ hồ biết rõ Bồng Lai sơn, nó kết luận con 'Côn trùng' đó là do đám người mới tới chúng ta đây mang vào.
Nó hỏi qua đám người đã bị tà hóa kia, sau khi xác nhận không phải do bọn chúng đưa đến, nó liền để cho bọn chúng tới tìm các ngươi, nó bảo bọn chúng cần phải đưa con 'Côn trùng' đó về, không thể bắt sống thì giết chết cũng được."
Dữu Khánh không hiểu, "Với thực lực của Cửu vĩ hồ, vì sao coi trọng Đầu To như thế?"Nhiều lần nghe được tên gọi này, Liên Ngư đã có thể xác định, "Đầu To" chính là tên của con côn trùng đó.Nam Trúc: "Có khả năng Đầu To thực sự là mối đe dọa đối với Cửu vĩ hồ.
Cửu vĩ hồ rõ ràng không để chúng ta vào mắt, nhưng mức độ coi trong Đầu To thì không phải bình thường.
Mục đích duy nhất khi nó thả rất nhiều người chúng ta ra chính là để đối phó Đầu To.
Khi cưỡng chế chúng ta đi ra 'Trừ trùng', lời nói đại khái của nó là, con côn trùng này có thể khắc chế tà khí, công pháp mà nó tu luyện rất bất phàm, hiện tại tu vi còn thấp, một khi nó có thành tựu, mọi người đều sẽ chết không có chỗ chôn, cho nên cần phải diệt trừ nó sớm khi còn nhỏ bé!"Dữu Khánh hơi lộ vẻ kinh ngạc, hắn biết rõ Đầu To có tác dụng khắc chế tà vật, nhưng với thực lực kinh khủng của Cửu vĩ hồ, tu vi đã đạt đến cảnh giới "Tiên" chân chính, vậy mà vẫn kiêng kỵ tiểu gia hỏa như Đầu To vậy, quả thực là khiến hắn có phần bất ngờ.Ngay cả Liên Ngư cũng khó thể tin nổi, hỏi, "Nó rốt cuộc là loại côn trùng gì?"Dữu Khánh: "Chúng ta cũng không biết."
Liên Ngư có vẻ nửa tin nửa ngờ, vốn là không tin, nhưng nhìn thấy sau khi tên mập mạp nói ra nguyên nhân, hai tên này hình như đều cảm thấy có chút kinh ngạc, không giống như là giả vờ.Nam Trúc: "Hiện tại, chỉ cần bọn chúng xác định Đầu To ở trên tay ngươi, lập tức sẽ đánh nhau dữ dội, sẽ dùng sức mạnh làm cứng.
Bọn chúng biết lúc trước hai chúng ta đi chung với nhau, cho rằng chúng ta có giao tình, bây giờ để cho ta tới tìm ngươi dò hỏi xác nhận, ta nên trả lời thế nào? Thương lượng chút đi, tiếp theo làm sao bây giờ?"Dữu Khánh: "Việc này còn cần phải cân nhắc sao? Tự nhiên là nói không ở trên tay ta."
Nam Trúc: "Cái gì gọi là không ở trên tay ngươi? Lúc trước trăm ngàn chỗ hở, ngay cả chính ngươi còn không lừa được ngươi, người sáng suốt đều biết rõ côn trùng tại chỗ của ngươi.
Hiện nay bọn chúng muốn xác nhận chính là côn trùng đó có ở trên người ngươi hay không, hoặc nói cách khác là muốn xác nhận vị trí cụ thể của Đầu To.
Ngươi không thừa nhận cũng vô ích, trước hừng đông, bọn chúng chắc chắn sẽ cưỡng ép động thủ với các ngươi."
Liên Ngư cau mày: "Cưỡng ép động thủ?"Nam Trúc ừ nói: "Bọn chúng không thể bộc lộ dưới ánh sáng mặt trời, cần phải trở về trong Trấn Linh chung trước hừng đông để tránh ánh nắng.
Trời sáng sẽ bị bộc lộ, vì vậy bọn chúng chắc chắn sẽ động thủ trước hừng đông."
Dữu Khánh trầm ngâm nói: "Nếu nói như thế, chỉ có thể bỏ chạy."
Nam Trúc: "Làm sao để chạy? Hầu hết nhân mã đều tại phía bên bọn chúng.
Dưới hoàn cảnh bị vây công, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của vô số tà vật, Cửu vĩ hồ đã hạ quyết tâm động đến các ngươi, khắp nơi xung quanh đều có tai mắt của nó nhìn chằm chằm, các ngươi gần như không có khả năng chạy thoát.
Ta cũng không biết mình có thể trà trộn vào trong bọn chúng đến lúc nào."
Đây cũng là nguyên nhân trước đó gã muốn giữ khoảng cách với bên này, không muốn bại lộ ra, tiếp tục gài làm tà ma mớ icó thể giữ mạng.Dữu Khánh trong lòng trầm xuống, cau mày suy tư, ánh mắt chợt phát hiện thấy Liên Ngư hoàn toàn lãnh đạm, không như không quan trọng, hắn nhịn không được hỏi: "Lão bản nương, ngươi không sợ sao?"Liên Ngư xùy một tiếng, trong đầu lóe lên bóng dáng của cao thủ thần bí kia, nàng ta nhận định đã có vị cao thủ đó tại đây, đám người bị tà hóa này không gây ra được sóng gió gì, nàng ta liếc hai người nói: "Các ngươi không sợ, ta có gì phải sợ?"Sư huynh đệ hai người quay mặt nhìn nhau, lẽ nào phản ứng của chúng ta như vậy còn không phải là sợ hãi sao?