Bán Tiên ( Dịch )

Chương 939 - Chương 939: Nghịch Chuyển

Chương 939: Nghịch chuyển

Bà ta có vẻ nhận ra thì đã muộn, nên không kịp phản ứng ngay.Tiếng ồn quá lớn, tộc nhân Thanh Ô tộc ở bên cạnh cũng không nghe được bà ta nói gì, ngay sau đó lại nghe được bà ta dùng một phương thức khác truyền lời cho mọi người, "Đi theo ta."

Tộc trưởng nói xong liền tại dưới ánh chớp sáng rực huy hoàng lao thẳng xuống cung điện phía dưới, hạ xuống trên đất trống ngoài cung điện, hướng mặt về phía cung điện, quỳ xuống, hai tay đan móc vào nhau đặt tại trước ngực, quát lớn với những tộc nhận cùng hạ xuống: "Cùng đọc theo ta."

Đồng tộc thấy vậy thì nhanh chóng cùng quỳ xuống, làm theo.Trước một đống hoang tàn, sư huynh đệ mấy người tựa vào nhau thực sự quá sợ hãi, không tìm thấy đường sống ở đâu, tại dưới thiên uy không chỗ nào để trốn, trời muốn diệt sạch chúng sinh sao?Trốn ở trong chiếc hũ đá mà Mục Ngạo Thiết tùy thân mang theo trên người, Đầu To cũng bị kinh động bay ra, bay đến trên bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh, trốn vào trong đó, không dám có một cử động nhỏ, tại dưới thiên uy, ngay cả Đầu To cũng phải ẩn nấp.Những người trốn ở dưới lòng đất càng bị chấn động đến choáng váng đầu óc, cũng lũ lượt chạy ra ngoài, lúc này hai bên địch ta làm gì còn có tâm trạng đánh đánh giết giết.Ngay tại thời điểm mọi người còn đang bị chấn động ù ù màng tai, nghe không được bất kỳ tiếng nói chuyện của kẻ nào thì đột nhiên có một tràng âm thanh ngâm xướng lanh lảnh bỏ qua uy thế của thiên lôi, vang vọng rõ ràng bên tai mọi người: "Thánh mẫu thiên tâm, Thanh Ô cung kính khẩn cầu.

Thánh mẫu thiên tâm, Thanh Ô cung kính khẩn cầu.

Thánh mẫu thiên tâm, Thanh Ô cung kính khẩn cầu."

Giọng của một đám nữ nhân cứ lặp đi lặp lại một câu nói như thế, giọng điệu cực kỳ thành khẩn, báo nguy cầu xin.

Những người đã từng nghe Tam Túc ô truyền âm đều biết rõ âm thanh này đến từ đâu, mọi người dồn dập đi đến nơi âm thanh âm phát ra để xem chuyện gì, cũng có thể nói là đến để tìm kiếm hi vọng sống sót.Trong lòng chảo phía xa, âm thanh khẩn cầu của Thanh Ô bộ tộc truyền đến, bên trong Trấn Linh chung bộc phát ra một đoàn hào quang màu xanh, một quang cầu bắn ra giống như sao băng, bay vọt về phía cung điện, trên đường bay nó nhiều lần bị sấm sét đánh trúng, quang cầu màu xanh bị sét đánh càng ngày càng nhỏ.May mà cuối cùng vẫn xuyên qua được Lôi trì, lúc này nó chỉ còn lớn cỡ chậu rửa mặt, lóe lên vọt đến, đáp xuống đỉnh cao nhất của cung điện, giống như một ngọn lửa thắp sáng, lấp lóe lên vài lần rồi đột nhiên biến mất trong đó, như đã bị thổi tắt.Đám người đang hoảng sợ bỏ chạy đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt đều cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh biến đổi, Lôi trì đang nhanh chóng khuếch trương ngừng mở rộng, thanh thế của sấm sét cũng đột nhiên yếu bớt, tiếp đó vô số tia chớp lóe lên rồi biến mất, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn có chút tia chớp hơi lấp lóe trong mây đen trên không trung.Rất nhanh, tia chớp yếu ớt trên bầu trời cũng tan biến, chỉ còn lại bụi mù tràn ngập mặt đất và mây đen trên bầu trời trong nhất thời là chưa thể tiêu tan."

Ha hả, ha ha ha ha."

Trong thời điểm thiên uy của tiếng sấm tiêu tan, bên trong Trấn Linh chung nơi lòng chảo truyền ra tiếng cười quyến rũ của một nữ nhân, tiếng cười đó như là đang cười run cả người, tiếng cười vui vẻ vang vọng thật lâu trong lòng chảo, đáng tiếc cách cung điện quá xa, người tại cung điện không nghe được tiếng cười này.Đột nhiên, bên trong Trấn Linh chung một lần nữa bùng phát ra hào quang màu xanh.

Tiếng cười chợt ngừng bặt, ngay sau đó có hào quang màu trắng bùng lên, va chạm với hào quang màu xanh.

Sau mấy lần va chạm thay phiên bên này hiện bên kia mất, hai luồng hào quang lại đồng loạt biến mất tại trong Trấn Linh chung.Đám người đầu tiên chạy đến trên mái cung điện nhìn thấy được Thanh Ô bộ tộc quỳ xuống phía đối diện, không dám nhận bọn họ lễ bái, cũng ý thức được vừa rồi đã được bọn họ xuất thủ cứu, đá người nhanh chóng tránh ra.Nhìn thấy lôi kiếp đã tán đi, Thanh Ô bộ tộc khom người lễ bái, rồi cũng chậm rãi đứng lên.Dữu Khánh lướt tới, hạ xuống bên cạnh tộc trưởng, hai tay vỗ vỗ lỗ tai vẫn còn ù ù vang vọng, lòng sợ hãi hỏi: "Tộc trưởng, vừa rồi là chuyện gì vậy?"Tộc trưởng cả giận nói: "Ta đã nói rồi, phá hư hành cung sẽ chọc giận Thánh Mẫu nương nương, ngươi còn không tin, bây giờ đã lĩnh giáo rồi đi?""…" Dữu Khánh bị mắng không nói nên lời, vô thức nhìn những dãy núi bị san phẳng bên ngoài, một vùng động tiên đã bị hủy hoại thành đống đổ nát, đến ban đêm, hậu quả có lẽ không thể tưởng tượng nổi.Những người khác cũng kinh nghi nhìn xung quanh, đều ý thức được mình đã làm ra chuyện kiêng kị.Nam Trúc khập khiễng bước tới gần, nhịn không được chế giễu một câu, "Tính tình Thánh Mẫu nương nương này thật lớn, không cần phải như vậy nha, làm sao vừa nổi giận liền có thể phá hủy chính địa bàn của mình chứ, làm sao lại không đi chỉnh đốn đám tà vật đó.

Đó chẳng phải là mù rồi sao?"Thanh Ô bộ tộc lập tức giận dữ nhìn chằm chằm vào gã.Dữu Khánh nhanh chóng dùng khuỷu tay thúc Nam Trúc một cái, ra hiệu cho gã lo mà giữ miệng cho tốt, không nhận ra người ta là tín đồ thành kính của Thánh Mẫu nương nương sao?Những người khác cũng muốn tát vào mồm Nam Trúc, bầu trời vẫn còn mây đen dày đặc, lo lắng tên mập này miệng đê tiện, nếu như mạo phạm thần linh, một đợt lôi kiếp khác hạ xuống sẽ rất thảm.Vào lúc này, hầu hết mọi người đều thật sự thà rằng tin có còn hơn không tin, đều giống như chim sợ cành cong, trong lòng vẫn còn run sợ.Thấy mình đã khiến nhiều người tức giận, Nam Trúc cất một tiếng cười khan.Đám người bị tà hóa đứng trên mái nhà hoặc trên mặt đất cũng đang kinh nghi nhìn xung quanh, có vẻ không biết làm sao.Cô Dương chợt "Di" một tiếng, ngửa mặt lên trời nhìn khắp nơi một lượt, sau đó loé lên rơi xuống tại bên cạnh Trầm Kim Thiền, xòe hai tay ra nhắc nhở y nhìn, "Trầm lão đệ, ngươi nhìn xem."

Trầm Kim Thiền mờ mịt nhìn bà ta, không biết bà ta bảo mình nhìn cái gì, tuổi đã một đống lớn rồi, hoàn toàn không còn nhan sắc, có gì để xem?Thấy y vẫn chưa kịp phản ứng lại, Cô Dương chỉ tay lên trời, lần nữa nhắc nhở, "Không thấy mặt trời, chúng ta ra khỏi lòng đất rồi, nhưng không bị gì."

Trầm Kim Thiền tỉnh ngộ, nhìn xem hai bàn tay mình, rồi quay nhìn đồng bọn ở xung quanh, xuất hiện tại ban ngày ban mặt vẫn bình an vô sự, y không khỏi ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn thấy mây đen dày đặc che khuất mặt trời, trời đất âm u, y tức thì hiểu được là chuyện gì xảy ra, dần dần trên khuôn mặt vặn vẹo bắt đầu toát ra tà khí nhàn nhạt, mười ngón tay nắm chặt bất an cũng đang tỏa ra tà khí, y phát ra tiếng cười khặc khặc dữ tợn, "Tiên tôn không hổ là Tiên tôn, lại có bản lĩnh đoạt thiên địa tạo, vừa rồi còn tưởng rằng đã rơi vào cùng đồ mạt lộ, nghĩ lầm Tiên tôn đang lừa gạt bọn ta, nhưng không ngờ khí tượng thiên địa này lại đang trợ giúp chúng ta.

Thật là sợ bóng sợ gió một hồi!"Cô Dương lại chỉ lên trời, "Thì ra, cái gọi là chúng ta hãy thừa thắng xông lên là chỉ điều này."

Trầm Kim Thiền lại quay nhìn trời, liên tục gật đầu, "Đúng vậy, bọn ta người đông thế mạnh, há có thể làm lỡ dặn dò của Tiên tôn, thừa dịp bọn họ không đề phòng, lập tức bao vây bọn họ lại, quyết không thể để cho bọn họ chạy ra khỏi khu vực mây đen che phủ."

Hai người trao đổi rồi đưa ra quyết định, lập tức chỉ huy nhân mã bọc ra hai bên chặn đánh.Chờ đến khi đám người Thân Vô Không vẫn còn đang sợ hãi nhận ra được thì đã muộn rồi, bọn họ đã bị bao vây.

Thanh Ô tộc trưởng không nói hai lời, kêu gọi tộc nhân bay lên trời rời đi, trực tiếp rời khỏi chiến trường như là sự việc không liên quan đến mình.Từ trên không trung nhìn xuống phía dưới, hai nhóm người trong ngoài đã trực tiếp giao chiến với nhau.Khiến đám người Dữu Khánh cảm thấy bất an chính là một đám khốn khiếp bị tà hóa vốn đã người đông thế mạnh, bây giờ động thủ đánh nhau cũng hung hãn không sợ chết, bị đao kiếm chém bị thương vẫn tiếp tục tử chiến đến cùng, giống như không biết đau đớn, chỉ với sự hung hãn, dũng mãnh này đã khiến cho phía bên bọn hắn rơi vào hiểm cảnh.Dữu Khánh liên tục hạ gục từng đối thủ, trong lúc khẩn trương cấp bách hắn làm vỡ chiếc hũ đá trong tay Mục Ngạo Thiết.Không nhìn thấy Đầu To, Mục Ngạo Thiết sửng sốt, rồi nhìn thấy Dữu Khánh làm động tác ra hiệu về chiếc bím tóc đuôi ngựa của hắn, y mới biết Đầu To đã trốn về sào huyệt rồi nhưng mình không biết được, bây giờ đã được giải phóng hai tay, y lập tức phối hợp với Nam Trúc kèm hai bên Dữu Khánh cùng chém giết.Bách Lý Tâm cũng đang hăng hái chiến đấu đẫm máu, tại tình thế cấp bách thì ngay cả dây cung cũng được dùng như lưỡi dao.Đoạn Vân Du đeo găng tay dây xích kim loại lên hai tay, một tay cầm kiếm phối hợp vận dụng, cũng liên tục chém giết.Địch quân đông đảo, điều may mắn trong sự không may là phía bên bọn hắn có thêm một cao thủ Thượng Huyền, đã đến tình trạng này, Liên Ngư không có khả năng đứng một bên xem náo nhiệt nữa, tự nhiên cũng đã ra tay giết địch.Đáng buồn là, Ngụy Ước đột nhiên đánh giết lao ra vòng vây, không thèm để ý đến người của mình, bỏ mặc chạy trốn một mình.Y xem như là bị ép buộc phải làm như vậy, khi đối chiến với Trầm Kim Thiền, thực lực của y vốn không bằng đối phương, hơn nữa đối phương được tà lực tăng cường nên y càng chống đỡ không nổi, càng kinh khủng hơn là, trong lúc đánh nhau gay cấn, Trầm Kim Thiền đột nhiên để lộ một kẽ hở lớn, y thấy được thì rất mừng, đâu thể bỏ qua, lập tức cho bụng Trầm Kim Thiền ăn một kiếm.

Trong lúc y đang âm thầm vui mừng, lại nhìn thấy Trầm Kim Thiền vẫn hành động bình thường giống như không hề bị gì, không chút nào có ý tránh né, nhân cơ hội đó chém lên cánh tay cầm kiếm của y.Nhìn lại thì thấy Trầm Kim Thiền rút thanh kiếm ra khỏi bụng, rồi giống như không có bị gì tiếp tục đánh tới, y lập tức bị làm cho hoảng sợ chết khiếp, quá sợ hãi mà bỏ chạy.Là loại người có thể ngăn cản được cao thủ Thượng Huyền, y vừa bỏ chạy, tình thế lập tức thay đổi, Liên Ngư vốn đang ỷ vào thực lực ra sức tàn sát đám tà tu, nhưng lúc này liền bị Trầm Kim Thiền cuốn lấy, được tà lực tăng cường sức, Trầm Kim Thiền đã chiến đấu ngang tay cùng nàng ta.Nhìn thấy nhân số phe mình càng ngày càng ít, sức kháng cự cũng càng ngày càng yếu, Thân Vô Không đột nhiên ngửa mặt lên trời gào lên, "Tộc trưởng, nhanh đến giúp bọn ta diệt tà ma đi!"Trong tình thế cấp bách phải cất lời cầu cứu, đây là chuyện không còn cách nào khác, theo y thấy, tại thời điểm này, bọn họ chỉ còn có thể trông chờ vào Thanh Ô bộ tộc.Nhưng mà đám người tộc trưởng trong không trung lại không chút động lòng.Cô Dương đang đối chiến với y cười ha hả, "Thực sự là đáng thương a! Xem ra ngươi vẫn còn chưa biết, Thanh Ô bộ tộc căn bản không thể tu hành, bọn họ có thể bay được là nhờ thiên phú, dùng để hù dọa người khác còn được, khi chiến đấu thì chỉ xứng ở bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi.

Không tin, ngươi hỏi Chu đại bang chủ Hạt Tử bang mà xem.

Hắn chắc hẳn đã điều này từ lâu."

Thân Vô Không kinh hãi, gầm lên, "Chu Khánh, có phải không?"Dữu Khánh hùng hổ mắng một câu, "Dựa vào người không bằng dựa vào mình.

Bây còn để ý đến điều này, có bệnh sao?"Được rồi, Thân Vô Không lập tức có bệnh cho hắn thấy, y tìm một cơ hội, thoát khỏi bị Cô Dương quấn lấy, phi thân lướt đi, cũng trực tiếp bỏ mặc người của mình, quyết định bỏ chạy, tà tu bình thường không ngăn chặn được y.

Bởi vì y thực sự nhìn không thấy hi vọng thắng lợi, còn tiếp tục kéo dài như vậy là không có ý nghĩa gì, nếu dây dưa đến lúc bầu trời tối đen, chỉ sợ muốn chạy cũng chạy không thoát."

…" Tranh thủ liếc nhìn tới, Dữu Khánh thấy vậy, rất kinh hãi.Chuyện càng kinh hãi hơn còn tại phía sau, thiếu một chút hắn đã cất tiếng chửi má nó ngay tại chỗ, khi đảo mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện thấy Liên Ngư cũng đang muốn bỏ chạy, nhưng bị Hổ Nữ liên lụy.Đã đến tình trạng này, Liên Ngư vẫn không dễ dàng bỏ mặc Hổ Nữ, từ đó có thể thấy được cảm tình sâu sắc giữa hai bên.

Cuối cùng, bởi vì Hổ Nữ trói buộc mà không thể thoát thân đúng lúc, nàng ta bị Cô Dương bay tới liên thủ với Trầm Kim Thiền quấn lấy, đành phải khổ chiến với hai người đó.Trong trường hợp bình thường, Liên Ngư chưa chắc đã sợ hai bọn họ, nhưng lúc này có được tà lực tăng cường, thực lực của hai người tăng cao lên rất nhiều."

Theo sát ta."

Dữu Khánh cất tiếng hét lớn với hai bên, kiếm trong tay vung lên đi trước mở đường, mở một con đường máu cho đồng bạn ở phía sau.Hắn không muốn tiếp tục đánh giết nữa, hắn cũng muốn bỏ chạy, không chạy không được a, chỉ cần một trong hai người Trầm Kim Thiền hay Cô Dương có thể rảnh tay, nhảy ra động thủ, bọn hắn đều sẽ chết chắc.Những người cầm đầu lần lượt bỏ chạy, lòng người lập tức phân tán, ai có thể trốn đều nghĩ hết mọi cách chạy trốn, ngay cả Đoạn Vân Du cũng không thể quan tâm nổi đến thủ hạ, duy chỉ có mấy người phái bên Dữu Khánh là còn đang đoàn kết đột phá vòng vây.Từ đó, có thể tưởng tượng được tình cảnh của Liên Ngư, không chỉ phải ứng phó với hai cao thủ, mà bất cứ lúc nào cũng phải đối diện với đòn đánh lén của người khác.

Hổ Nữ cũng quyết chiến không trốn, chết sống theo cùng chủ nhân, trên người lần lượt xấut hiện thêm mấy vết thương.Sau khi đánh giết xông ra trùng vây, Dữu Khánh lại bảo mấy người Nam Trúc chạy trốn trước, hắn đi sau đoạn hậu.Trong lúc đoạn hậu, ánh mắt hắn vụt sáng lên, phát hiện thấy một người khoác áo choàng đen đang trên mái cửa cung điện, không biết y xuất hiện lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment