"Như vậy có phải là đã chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới Bán Tiên rồi không..."
Lời lẩm bẩm của Cô Dương còn chưa kịp biểu đạt ra hết thì đã bị một tiếng nổ vang chấn động đau đớn màng tai làm cắt ngang.“Ngọn núi” phóng lên không trung đã bị đánh vỡ, nó rõ ràng đã bị bóng dáng giống như sao băng mạnh mẽ va chạm vào xuyên thủng, một cái huyễn ảnh hổ trảo to lớn xuyên qua đáy "Ngọn núi", đập về phía Nhiếp Nhật Phục đang bay lên không trung nghênh đón, uy thế không thua gì lôi đình vạn quân.Nhiếp Nhật Phục đâu phải là người không biết hàng, song chưởng lập tức xoay hướng lên cao chống lại, dưới ánh trăng hiện ra bóng dáng một tầng cương phong dày đặc chắn ngang không trung.Tại thời điểm huyễn ảnh hổ trảo chạm vào tầng cương phong, cương phong cuồn cuộn kích động, sụp đổ tan rã, Nhiếp Nhật Phục từ phía dưới phóng lên cao cũng bị một trảo vỗ xuống dưới.Thân ảnh Nhiếp Nhật Phục giống như thiên thạch bắn vọt xuống, đập vào trên đỉnh núi.
Thân hình Bạch hổ tôn giả phá tan tầng cương phong cũng lao vọt xuống như thiên thạch, đánh vào trên đỉnh núi, nói chính xác hơn là đánh lên người Nhiếp Nhật Phục.Ầm ù ù, mặt đất chấn động kịch liệt, núi lớn bị nứt ra, đỉnh ngọn núi cao nhất trong toàn bộ Bồng Lai sơn bắt đầu vỡ ra, sụp đổ.Lúc này, “Ngọn núi” tụ tập từ mảnh vụn cung điện, thành lũy bị ném bay lên không trung mới bùng nổ ra, vỡ tan rơi xuống đỉnh ngọn núi đang lung lay sắp đổ, rồi cùng với đỉnh ngọn núi cao nhất đồng thời sụp đổ, bởi vì tốc độ giao đấu giữa bai bên quá nhanh.Rất nhiều tà tu tới gần bị tai họa đổ ập xuống, kêu gào sợ hãi, đua nhau chạy trốn trên thân núi sụp đổ, khung cảnh náo loạn ầm ĩ này thật sự không phải là người bình thường có thể đến gần quan sát.Núi lớn liên tục sụp đổ, hai người Trầm, Cô trong không trung mặt đầy chấn động, chấn động với uy lực kinh khủng của một đòn đó, chỉ một đòn đã khiến Nhiếp Nhật Phục không chống nổi sao?Nếu đúng như phán đoán của Cô Dương lúc trước, tu vi của Nhiếp Nhật Phục đã chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới Bán Tiên, vậy thực lực của vị Bạch hổ tôn giả này chẳng phải đã chắc chắn đạt đến cảnh giới Bán Tiên thực sự rồi sao?Đám người Dữu Khánh ở phía xa rình xem hết hồn khiếp vía nhìn cảnh này, và nhìn cũng rất kiêng răng, so với những cao thủ gần như "Tiên" này, mấy trò đánh đánh giết giết của bọn họ thật sự chẳng khác gì trò chơi của trẻ con.Liên Ngư vốn trốn ở phía sau tảng đá rình xem, lúc này đã bị kinh hãi đứng ra ngoài theo dõi, mặc dù không nhìn thấy rõ hình dạng cụ thể của các nhân vật, nhưng cảnh tượng giao đấu của cấp bậc cao thủ này quá rõ ràng, từ khoảng cách xa vẫn phân biệt được tình thế thuộc về người nào.Hai tay mười ngón của nàng ta bối rối đan vào nhau nắm chặt trước ngực, rõ ràng là đang lo lắng cho Nhiếp Nhật Phục.Không chỉ có nàng ta lo lắng, đám người Thân Vô Không phân tán ẩn nấp trong khu vực này rõ ràng cũng rất lo lắng.Bọn họ đều không bỏ chạy, bởi vì Liên Ngư "Tự mình đa tình", Liên Ngư cho rằng Nhiếp Nhật Phục sau khi đã yểm hộ cho bọn họ chạy thoát nhưng không bỏ chạy, lại quyết một trận tử chiến với Bạch hổ là bởi vì thấy không thể trốn tránh lâu dài khi phải dẫn theo gánh nặng là nàng ta!Đám người Dữu Khánh không thể hiểu được suy nghĩ của nữ nhân này, một nam nhân có thể buông tay để cho ngươi ngủ với người khác, sẽ liều mạng vì ngươi sao? Nói đùa à?Ngay cả Hổ Nữ cũng cất lời khuyên Liên Ngư, nói rằng ngay cả khi thành chủ thật sự lưu lại quyết một trận tử chiến với Bạch hổ, đó không phải bởi vì ngươi, mà bởi vì bản thân thành chủ chủ động lựa chọn như vậy.Nhưng mà có nói gì đều vô ích, vị cao thủ Liên Ngư này không đi, mấy người Dữu Khánh cũng không dám chạy loạn lung tung, mấu chốt là đến khi trời tối, đám ma quỷ hoành hành, tại nơi lạ nước lạ cái, bọn hắn dựa vào hai cái đùi thì có thể trốn được đi đâu? Gần như chắc chắn sẽ bị tìm ra.
Đoàn kết với đám người Thân Vô Không để cùng ứng đối sao? Đám người này nhiều lần bỏ rơi đồng bạn để chạy trốn một mình, một khi bị tà ma tìm đến, Dữu Khánh hoàn toàn không có bất kỳ mong đợi nào, còn không bằng kết bạn với Liên Ngư còn an toàn hơn chút.Sau đó, đám người Thân Vô Không không biết suy nghĩ như thế nào, thấy nhóm bên này không đi, bọn họ cũng bám chặt lấy, ở lại đây không bỏ chạy nữa.Kết quả nhìn thấy cảnh đại chiến đó, nhận ra rằng Nhiếp Nhật Phục thực sự không chạy trốn, với tình hình trước mắt, tất cả đám người thầm than tiêu rồi.Cuối cùng, bắt đầu có người bỏ chạy, Thân Vô Không là người đầu tiên kêu gọi tàn quân của Thiên Hồng bang bỏ chạy, Ngụy Ước cũng lần lượt rời đi.Nghe một đám người Phi Ưng bang thì thầm to nhỏ với nhau, Đoạn Vân Du thỉnh thoảng liếc nhìn Dữu Khánh, có chút do dự.Bỗng nhiên, từ trong ngọn núi vẫn đang liên tục ầm ầm sụp đổ, một bóng người bất chợt vọt ra, không hề có chút dấu hiệu nào, Nhiếp Nhật Phục xuyên ngang ngọn núi, lao ra khỏi mặt đất.Bạch hổ tôn giả đang lơ lửng trên không nhìn chăm chú rõ ràng có phần kinh ngạc, không nghĩ tới đối thủ sau khi bị đánh mạnh như thế mà vẫn có thể tung hoành tự nhiên, nó lập tức lóe lên, lướt đến, lại tung ra một đòn kinh thiên.Nhiếp Nhật Phục bị đánh bay như sao băng.Lại một tiếng nổ vang dữ dội.Mặt đất lại chấn động kịch liệt.Chỉ chốc lát sau, lại nhìn thấy thân ảnh Nhiếp Nhật Phục phóng vọt ra khỏi mặt đất.Tình trạng như vậy lặp đi lặp lại trong cùng núi non này.Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Trầm Kim Thiền ở trong không trung bám theo quan sát nhịn không được cất lời kinh nghi, "Liên tục bị đòn tấn công uy lực như vậy đánh bại mà vẫn có thể hành động như người không có bị gì, là vì có năng lực phòng ngự mạnh mẽ khác thường, hay là khả năng tự phục hồi phi phàm chứ?"Cô Dương cũng cất tiếng lẩm bẩm, "Ngươi có phát hiện được không, khi Nhiếp Nhật Phục chui từ dưới đất lên, xông ra ngoài, có thể nói là im lặng không một tiếng động, tại sao ta có cảm giác hắn giống như biết Thổ độn thuật?"Đám người Dữu Khánh ẩn nấp quan sát thì ngày càng trở nên hoảng loạn, phát hiện ra rằng hai người một trên một dưới dịch chuyển kịch chiến đang càng ngày càng đến gần bên này.Bỗng nhiên, giọng nói của Nhiếp Nhật Phục cất lên vang vọng giữa thiên địa, "Ngoại trừ cậy mạnh ra vẫn là cậy mạnh, thân thể Bán Tiên tại Bồng Lai sơn chỉ có chút năng lực này sao? Ngươi khiến ta quá thất vọng! Bạch hổ, xem ra Cửu vĩ hồ thật sự đề phòng ngươi, không có truyền cho ngươi thủ đoạn gì."