Được biết Nhiếp Nhật Phục đã tiêu diệt Bạch hổ, vị tướng đắc lực của Cửu vĩ hồ, Thanh Ô tộc trưởng vừa mừng vừa sợ, đối diện với hành cung của Thánh Mẫu nương nương đã bị phá hủy, bà ta không biết nên nói gì mới được, mấu chốt là không làm gì được người phá hoại.Thay vào đó, Nhiếp Nhật Phục chủ động bay đến đây hỏi bà ta, "Tộc trưởng, Cửu vĩ hồ có sợ ánh nắng mặt trời thiêu đốt không?"Thanh Ô tộc trưởng: "Đương nhiên có sợ."
Nhiếp Nhật Phục: "Có nghĩa là, nếu như chúng ta đào Trấn Linh chung lên, khiến cô ta bộc lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, có phải cô ta sẽ bị ánh nắng đốt cháy, và chúng ta có thể tiêu diệt cô ta hay không?"Thanh Ô tộc trưởng lắc đầu, xòe một bàn tay ra để biểu thị, "Trấn Linh chung vốn là một món pháp bảo lờn cỡ bàn tay, sau khi phóng ra nó có thể biến lớn cực kỳ khổng lồ, nghe nói còn lớn hơn cả ngọn núi xây dựng hành cung.
Phần Trấn Linh chung to lớn như ngọn núi mà các ngươi nhìn thấy tại trong lòng chảo đó chỉ là một góc của nó mà thôi, phần lớn của nó chôn sâu dưới lòng đất.Sau khi pháp bảo này được dùng để trấn áp Cửu vĩ hồ, nó đã bị Cửu vĩ hồ dùng tà khí ăn mòn phá hủy, không thể biến nhỏ trở lại, và cũng không thể giảm bớt trọng lượng theo, nó cực kỳ nặng, ngay cả với tu vi của Cửu vĩ hồ cũng khó thể lật tung được nó.
Ngươi xác định ngươi có thể đào nó lên không?Hơn nữa, không phải trực tiếp trấn áp Cửu vĩ hồ dưới lòng đất, khi pháp bảo được thi triển thì nó bị trấn áp tại bên trong chuông, nếu không phá vợ được chuông là không thể khiến nó bộc lộ dưới ánh nắng.
Ngoài ra, mặc dù nó bị tiền bối tộc ta kiềm chế, nhưng với thực lực của nó, người ngoài vẫn không phải có thể dễ dàng tới gần.
Ngươi xác định ngươi có thể đến gần giao chiến với nó?"Một phen loạt lời nói này khiến tâm tình mọi người nặng nề, Nhiếp Nhật Phục không thể không im lặng cân nhắc.
Nam Trúc ở bên cạnh bồi thêm một câu, "Trấn Linh chung quả thực rất lớn, khi ta vào trong đó, con đường đi lên đi xuống rất dài."
Nhiếp Nhật Phục liền hỏi gã, "Tình hình cụ thể bên trong như thế nào?"Nam Trúc giang hai tay ra, "Việc này ta thật sự không biết, chỉ là bị đẩy ra đẩy vào mà thôi, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình bên trong thì đã bị đưa ra ngoài tới rồi."
Nhiếp Nhật Phục lại quay sang hỏi tộc trưởng, "Lẽ nào trong trường hợp chỉ dựa vào bản thân chúng ta, sẽ không có bất kỳ cách nào để giải quyết Cửu vĩ hồ sao pháp?"Thanh Ô tộc trưởng: "Các đời tộc nhân của ta đã tìm đủ mọi cách, thậm chí, ngay cả thủ hạ của Cửu vĩ hồ cũng từng nhiều lần có ý nghĩ diệt trừ cô ta, bọn họ đều có địa vị tương tự Bạch hổ, và bọn họ cũng đã suy nghĩ đủ các loại biện pháp, thậm chí còn có kẻ hợp tác liên thủ với tộc ta, nhưng kết quả cuối cùng đều chết ở trong tay Cửu vĩ hồ.
Thực lực chênh lệch quá lớn, làm lui làm tới, có lẽ chỉ có Thượng tiên với thực lực mạnh hơn mới có thể suôn sẻ giải quyết cô ta."
Dữu Khánh trầm ngâm nghĩ ngợi rồi chen vào một câu, "Cửu vĩ hồ ở trong tình trạng bị động, chắc hẳn phải có cách, có lẽ chỉ là vì chúng ta chưa nghĩ ra mà thôi, nếu không, Cửu vĩ hồ sẽ không vội vàng diệt trừ Nhiếp thành chủ.
Trong chuyện này khẳng định có lí do nào đó mà chúng ta còn chưa có biết rõ."
Chưa biết rõ thì còn có thể làm gì? Chỉ có thể chậm rãi suy nghĩ.Sau đó, hầu hết Thanh Ô bộ tộc đều tụ tập tại nơi cung điện sụp đổ, bọn họ không làm gì cả, chỉ tụ tập thành từng nhóm ở đó, không biết là đang hoài niệm, hay là đang buồn phiền.Còn những người khác thì không thể không đối diện với một vấn đề, khả năng để có thể đoạt lại Thiên Dực lệnh là không lớn, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn, không có Thiên Dực lệnh bọn họ không thể quay trở về, e rằng bọn họ phải dừng chân lại đây lâu dài, vì vậy mọi người không thể không trao đổi với nhau về mấy vấn đề này.Nhiếp Nhật Phục không quan tâm đến cuộc trao đổi của đám người, có vẻ đã quen với việc cô độc một mình, y đứng ở trên đỉnh ngọn núi cao nhất gần đây, dõi mắt nhìn phương xa.Liên Ngư dường như đang chìm trong trạng thái mất hồn lạc phách, nàng ta tìm một chỗ sườn núi, ngồi xuống, im hơi lặng tiếng, Hổ Nữ bồi ở một bên.Mục Ngạo Thiết cũng không có tâm tình tham gia thảo luận với mọi người, y vốn không phải là người nhiều lời, không biết là cố tình hay là vô tình, y luôn đi loanh quanh gần chỗ Liên Ngư, hoặc đứng lẳng lặng, không tiến tới nói mấy lời an ủi.Khi mặt trời lên cao, một đám người bắt đầu trở nên bận rộn, tìm một ngọn núi thích hợp, đinh đinh đang đang, bắt tay vào đào hang động, chuẩn bị xây dựng một nơi chốn ở lại lâu dài, nếu không, cứ một mực ở lại bên ngoài phơi nắng, phơi gió không phải là giải pháp.Bọn họ đành phải đối mặt với một thực tế, có khả năng không thể trở về nữa.May mà, đối với một đám tu sĩ, làm loại công việc này không có gì khó, chỉ trong nửa ngày, bọn họ gần như đã hoàn thành công việc.Về phần nơi ở của Nhiếp Nhật Phục và Liên Ngư, tự nhiên có người chủ động hỗ trợ làm xong, hơn nữa còn là cung cấp vị trí tốt nhất.Đến khi trời tối, lần này không phải tất cả Thanh Ô bộ tộc đều rời đi, tộc trưởng nói một nửa tộc nhân tiếp tục đi ẩn nấp, một nửa còn lại hiếm thấy mà ở lại quan sát, đã có Nhiếp Nhật Phục tại nơi này, đối với đám tà ma đó, mọi người không còn sợ hãi.Khi vầng trăng sáng tỏ treo cao, Liên Ngư buồn bực tiến vào trong hang động, Nhiếp Nhật Phục vẫn không hề có ý định đến tụ tập cùng với mọi người.Sau khi bố trí ổn thỏa các trạm canh gác, hầu hết mọi người đều vây quanh bên cạnh Thanh Ô tộc trưởng, bao gồm cả mấy người Dữu Khánh ở trong đó, bọn họ khiêm tốn thỉnh giáo tình hình chi tiết về Bồng Lai sơn này.Đêm khuya, đến lúc tan cuộc nghỉ ngơi, Nam Trúc nhận thấy Dữu Khánh đang không ngừng nhìn quanh nhìn quất, gã không hiểu có chuyện gì, liền kéo tay áo hắn, "Nhìn gì vậy, căng thẳng lâu như vậy rồi, tranh thủ thời gian đả tọa khôi phục một chút đi."
Dữu Khánh lẩm bẩm nghi hoặc, "Đoạn Vân Du đâu rồi, lúc trước nhìn thấy y đứng dậy rời khỏi nơi đây, sau đó hình như không còn thấy bóng dáng nữa, không phải đã xảy ra chuyện rồi nha?"Thân Vô Không đi ngang qua bên cạnh, không biết nghĩ đến điều gì, mặt mang nét châm chọc, thuận miệng chế nhạo một câu, "Không nghĩ tới ngươi rất quan tâm đến hắn nha."
Chỉ vì y biết rõ Đoạn Vân Du sắp xếp một đống gian tế bên cạnh mấy người Dữu Khánh, đương nhiên, đối loại người như y, tại thời điểm loại bí mật như vậy chưa thể phát huy ra được giá trị, y sẽ giữ lại mà không tùy ý tiết lộ ra ngoài."
Đó, không phải đã đến rồi sao?" Nam Trúc vỗ lên tay Dữu Khánh, chỉ xuống một nhóm thành viên Phi Ưng bang đang từ không xa phía dưới đi lên, trong đó có một kẻ giống như một con ma ốm thỉnh thoảng cất tiếng ho khan, chính là Đoạn Vân Du.Dữu Khánh không phải thực sự quan tâm tới Đoạn Vân Du, hắn hoàn toàn là bởi vì thấy khác thường mà chợt nhắc đến, thấy gã ta không có việc gì, hắn liền không nói gì nữa, về chỗ nghỉ ngơi.