Bán Tiên ( Dịch )

Chương 956 - Chương 956: Xâm Nhập

Chương 956: Xâm nhập

Về phần những người khác, ít nhiều vẫn còn có chút do dự.Không phải vì cho rằng Đoạn Vân Du đang nói dối, thứ nhất là Đoạn Vân Du đã chứng minh gã ta không bị tà hóa, thứ hai là Đoạn Vân Du tự do ra ra vào vào Trấn Linh chung, bây giờ lại còn đích thân dẫn người của Phi Ưng bang tiến vào, nếu thật sự có vấn đề, đừng nói là chạy vào, cho dù chỉ đến gần cũng sợ chết khiếp.Nguyên nhân mọi người vẫn còn do dự là bởi vì có sự sợ hãi với thứ mình không biết, nói đúng hơn một chút là bởi vì không tự tin vào thực lực của bản thân mình.Đồng Tại Thiên thử thuyết phục Dữu Khánh, "Bang chủ, chắc hẳn Đoạn bang chủ sẽ không lừa gạt chúng ta trong chuyện này đâu.

Vào lúc này, nếu chúng ta không giúp đỡ Nhiếp thành chủ một tay, về sau không biết chắc Nhiếp thành chủ có phân biệt đối xử hay không."

Một câu nói cuối cùng thúc đẩy Dữu Khánh hạ quyết tâm, hắn quay đầu lại nói: "Nhị đương gia, Hoa mập mạp, các ngươi lưu lại tiếp ứng, đề phòng xảy ra chuyện, những người khác đi theo ta."

Mục Ngạo Thiết không đồng ý với sự sắp xếp này, y nói với Nam Trúc và Bách Lý Tâm: "Hai người các ngươi ở lại, ta đi cùng bang chủ."

Người sáng suốt nhìn thoáng qua liền biết, tên to con này vẫn không buông bỏ được Liên Ngư.Nam Trúc nhìn trái nhìn phải, một bên là sự an toàn của Bách Lý Tâm, một bên là sự an nguy của hai vị sư đệ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, gã không biết nên nói gì bây giờ.Dữu Khánh cau mày, không nói thêm gì nhiều, phất tay gọi một tiếng "Đi", rồi bay xuống trước."

Ta cũng đi."

Bách Lý Tâm hét lên, mới vừa định rời đi, nhưng bị Nam Trúc cười khổ kéo cánh tay lại, bị Nam Trúc cưỡng ép giữ lại, "Ở lại tiếp ứng cũng rất quan trọng."

Mục Ngạo Thiết và Đồng Tại Thiên cùng các thành viên Hạt Tử bang còn sống sót dồn dập phi thân lướt xuống, đi theo Dữu Khánh xâm nhập vào trong hang động Trấn Linh chung.Tiểu Thanh cắn răng mím môi, rồi cũng phi thân lướt xuống, đuổi theo đám người xông vào Trấn Linh chung."

Ôi, Tiểu Thanh cô nương, ngươi vẫn còn chưa hỏi tộc trưởng của ngươi..."

Thân Vô Không vội vàng gọi lại, muốn nhắc ngươi vẫn chưa hỏi xem tộc trưởng của ngươi, Đại thanh nữ có biết loại pháp môn kêu gọi Nhiếp Nhật Phục như vậy hay không, tại sao đã bỏ chạy rồi?Nhưng chưa nói hết lời, Tiểu Thanh đã chạy không còn thấy bóng dáng, gọi thêm nữa cũng vô ích.Y và Ngụy Ước chạm ánh mắt với nhau, ánh mắt này có ý gì trong lòng hai người đều biết rõ ràng, chính là chuyện lúc trước hai người nói chuyện riêng với nhau, cho dù Nhiếp Nhật Phục lấy được Thiên Dực lệnh, e rằng chưa chắc đã để cho bọn họ còn sống đi ra ngoài, nhưng bọn họ cũng có e ngại, lo lắng bây giờ không hỗ trợ, về sau sẽ bị Nhiếp Nhật Phục phân biệt đối xử.Vì vậy, hai người vẫn điều động phần lớn nhân thủ tiến vào, nói là cưỡng bức cùng dụ dỗ để đẩy đi vào cũng không quá đáng, nhưng chính bản thân bọn họ thì không đi, cũng không lưu lại bên mình bao nhiêu người...Đoạn Vân Du tiến vào Trấn Linh chung trước đã vứt bỏ đám người Liên Ngư đi theo vào ở phía sau, gã ta trốn ở chỗ tối âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên, trong lòng vẫn luôn luôn căng thẳng, gã ta biết rõ việc nguy hiểm mình đang làm chính là chơi đùa trước miệng cọp.Đồng thời, gã ta cũng có chút phấn khích, bởi vì lợi ích khổng lồ khiến gã ta cực kỳ khát vọng.Gã ta cầm một viên Huỳnh thạch đứng trong bóng tối chờ đợi một hồi, một bóng người thoáng qua, tà tu lúc trước phụ trách liên lạc với gã ta đã tới, tìm đến gã ta.Người đến vừa gặp mặt liền nói: "Vẫn còn một số người chưa đi vào, Thân Vô Không và Ngụy Ước đều còn tại bên ngoài."

Đoạn Vân Du: "Vậy thì cứ để cho bọn họ chờ bên ngoài đi, quan trọng nhất là Nhiếp Nhật Phục đã bị khống chế, những người khác đều không quan trọng, ngươi thấy có đúng không?"Người đến chợt cười nói: "Đoạn bang chủ diễn kịch rất giỏi nha, làm như là chạy đến đây theo mệnh lệnh vậy.

Nếu ta đoán không sai, thực ra ngươi chính là chủ mưu thực sự đứng phía sau, cũng là người lúc đầu ngăn chặn ta, nói ta truyền lời cho Tiên tôn."

Đoạn Vân Du rất bình tĩnh, "Là ta.

Ta tự mình tiến vào Trấn Linh chung là sẽ không dự định tiếp tục giấu giếm.

Ta khuyên các ngươi cũng không nên có ý đồ quanh co gì, nếu ta không thể đi ra ngoài phát ra tín hiệu đúng giờ, người của ta sẽ nhổ Định Hồn trâm ra khỏi người Nhiếp Nhật Phục.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, Cửu vĩ hồ sẽ rất khó để làm cho Nhiếp Nhật Phục trúng chiêu lần nữa.Ngươi hẳn phải rõ ràng, Cửu vĩ hồ không phải e ngại những người đã bị dụ dỗ tiến vào này, tất cả những người này cọng lại cũng không bằng một mình Nhiếp Nhật Phục.

Và cũng đừng có áp chế ta, ta biết rất rõ, nếu ta không thể tự chủ, ta sẽ không có kết cục gì tốt, còn không bằng chết đi.

Ta dám làm như vậy, chính là tới liều mạng!"Người đến cười nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, Đoạn bang chủ là người quyết liệt a."

Đoạn Vân Du không hiểu, hỏi: "Vì sao lại là ngươi tới lo liệu việc này, Trầm Kim Thiền và Cô Dương đâu chứ?"Theo quan điểm của gã ta, chuyện lớn như thế này không nên để cho một kẻ không có tiếng tăm gì ở trước mắt này đến trao đổi.Người đến có phần bất mãn, đáp lại: "Đoạn bang chủ cũng không nên quá đề cao mình."

Ngụ ý là, ngươi cho rằng mình xứng sao?Đoạn Vân Du muốn nói rằng, ta không xứng ngang vai ngang vế với hai người bọn họ, lẽ nào chuyện ta đang làm cũng không xứng sao?May mà người đến không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này với gã ta, đối phương thay đổi đề tài, "Đi thôi, trước tiên làm chính sự.

Để ta dẫn ngươi ra ngoài theo phía khác."

Đoạn Vân Du: "Chờ chút, ta đã dụ dỗ người vào đây cho các ngươi, Thiên Dực lệnh đã hứa đâu chứ? Không lấy được Thiên Dực lệnh, ta không thể đưa Nhiếp Nhật Phục cho các ngươi.

Trước tiên đưa Thiên Dực lệnh cho ta đã!" Gã ta đưa tay ra đòi.Người đến ngạc nhiên nói: "Trước tiên, không nói đến việc ngươi chưa dẫn hết người vào trong như hứa hẹn, ít nhất, chúng ta làm sao biết ngươi thật sự đã khống chế được Nhiếp Nhật Phục, chúng ta là sao biết đây không phải cái bẫy của ngươi và Nhiếp Nhật Phục lập ra để chiếm đoạt Thiên Dực lệnh? Ngươi ít nhất phải đưa người đến đây, ít nhất phải để cho chúng ta tận mắt nhìn thấy ngươi xác thực đã khống chế được Nhiếp Nhật Phục chứ?"Đoạn Vân Du suy nghĩ một chút, "Các ngươi tốt nhất đừng có giở trò gì."

Người đến cười ha hả nói: "Nếu ngươi thật sự đã khống chế được Nhiếp Nhật Phục, hãy để chúng ta nhìn thấy, để chúng ta tận mắt xác nhận thì có làm sao chứ ? Bất cứ lúc nào ngươi đều có thể rút Định Hồn trâm ra khỏi cơ thể Nhiếp Nhật Phục, chúng ta có thể giở thủ đoạn gì được chứ, ngươi có gì phải sợ? Sau khi xác nhận hắn quả thực đã bị ngươi khống chế, tự nhiên sẽ đưa Thiên Dực lệnh cho ngươi.

Tiên tôn đúng là cũng cần một người làm chân chạy lui tới Nhân gian.

Nói thật, ta rất ganh tỵ với ngươi."

"Đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi."

Đoạn Vân Du đành phải thỏa hiệp, đây là chuyện trong tình trong lý, gã ta cũng biết, khi người ta chưa xác nhận được tình trạng của Nhiếp Nhật Phục là không có khả năng mù quáng đưa Thiên Dực lệnh cho mình.Chỉ là, trên đường đi theo phía sau đối phương rất nhanh rời đi, khóe miệng gã ta nhịn không được hiện ra một tia cười nhạt.Từ đầu đến cuối gã ta không có dự định giao Nhiếp Nhật Phục cho Cửu vĩ hồ, gã ta muốn có Thiên Dực lệnh và cũng muốn có Nhiếp Nhật Phục, gã ta không muốn mất thứ nào.Mà những gì gã ta làm cho Cửu vĩ hồ thấy, rõ ràng chỉ vì để lấy được Thiên Dực lệnh nhằm tự bảo vệ mình mà thôi.Nhìn theo cách bình thường, gã ta khống chế Nhiếp Nhật Phục là đã đắc tội Nhiếp Nhật Phục, sau khi lấy được Thiên Dực lệnh thì không thể không giao Nhiếp Nhật Phục ra.Đây là điều gã ta muốn để cho Cửu vĩ hồ nhìn thấy, nhưng không biết rằng lần này gã ta là muốn chơi trò tay không bắt sói trắng, trước tiên tay không bắt được Nhiếp Nhật Phục, sau đó lợi dụng Nhiếp Nhật Phục để lấy Thiên Dực lệnh, lấy Thiên Dực lệnh để tự bảo vệ mình chỉ là điều cơ bản nhất, gã còn phải mang Nhiếp Nhật Phục đi, bây giờ dường như còn được thêm một pháp bảo nằm ngoài kế hoạch, Định Hồn trâm!Một mũi tên trúng ba con chim, gã ta không bỏ qua được sự cám dỗ từ lợi ích khổng lồ như vậy, vì vậy, gã ta không đếm xỉa gì nữa, cương quyết chơi liều.Không bao lâu sau, hai người xuất hiện tại một cửa hang động phía bên kia của Trấn Linh chung, người liên lạc chỉ đến vách núi đối diện, "Nơi đó có một cái khe, ngươi chui ra qua cái khe đó là có thể tránh được bị người bên ngoài phát hiện."

Đoạn Vân Du dùng pháp nhãn nhìn kỹ phía dưới, lại quan sát xung quanh bên ngoài, rồi nhanh chóng lẻn ra ngoài...Truy đuổi theo vào trong Trấn Linh chung, không nhìn thấy tung tích của Đoạn Vân Du đâu nữa, Liên Ngư đi đi dừng dừng, cẩn thận dò dẫm tiến tới trước, dẫn đến, Dữu Khánh và các nhóm người cùng xâm nhập vào sau lần lượt đuổi kịp và tụ tập tại.

Một đám người cùng nhau tiến tới trước, càng đi tới, trong lòng càng bồn chồn bất an, thỉnh thoảng rì rầm nghi hoặc."

Đám người Đoạn Vân Du đã chạy đi đâu rồi, không phải là lừa gạt chúng ta chứ?""Hắn vì sao phải lừa gạt chúng ta?""Quỷ mới biết rõ, nói chung, chính là cảm thấy rất không ổn a."

"Phải, chỉ có sự tĩnh mịch chết chóc, không có một âm thanh đánh nhau nào."

Phù, Dữu Khánh đang chủ động đi tại phía trước nhất đột nhiên thổi tắt mồi lửa chiếu sáng cầm trong tay, Mục Ngạo Thiết đại khái đoán được hắn sở dĩ dùng mồi lửa để chiếu sáng là để dò đường tránh nguy hiểm, lập tức hỏi: "Thế nào, có vấn đề gì sao?"Dữu Khánh mím môi đáp một câu, "Không biết."

Là thật sự không biết, lúc trước tại trên đường đi còn có thể dùng Quan Tự quyết theo dõi biến hóa của ngọn lửa để dò đường tránh hiểm, như sau khi xâm nhập đến nơi đây, không có dòng không khí lưu thông, Quan Tự quyết của hắn liền mất đi hiệu lực.Mục Ngạo Thiết thoáng nhìn Liên Ngư ở phía sau, rồi hỏi Dữu Khánh, "Rút không?""Rút?" Dữu Khánh xì một tiếng, "Nếu thật sự có vấn đề gì đó, nếu đã xâm nhập đến nơi đây rồi, ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta rút lui còn kịp nữa sao? Chỉ sợ không chạy không sao, vừa chạy lập tức xảy ra chuyện.

Bây giờ chỉ có thể cầu mong lời Đoạn Vân Du nói đúng là sự thật, chỉ mong bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà âm thanh phía dưới không có truyền ra."

Sau khi hắn cất mồi lửa đi, liền bắt Đầu To ra khỏi tóc, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời thả Đầu To chạy đi truyền tin.Lúc này Đồng Tại Thiên cũng có phần hối hận vì đã khuyên nhủ hắn đi theo vào.Một đường tiếp tục đi xuống phía dưới, đường đi im ắng tĩnh lặng, sau khi đi được một lúc, phía trước có ánh sáng xanh lam mờ mờ dao động.

Trong lúc mọi người đang thầm kinh nghi, Dữu Khánh đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Đầu To đã vội vã vỗ cánh bay đi.Rời đi theo phương hướng ngược lại, đúng vậy, chính là vứt bỏ bọn hắn lại, bỏ chạy một mình, chạy rất đột ngột mà không hề có dấu hiệu báo trước.Điều này làm cho Dữu Khánh lập tức ý thức được phía trước e rằng có nguy hiểm.Nhưng đã chạy đến nơi này rồi, mọi người rất khó kìm nén mong muốn tiến đến phía trước nhìn xem ánh sáng xanh lam đó đến cùng là cái gì.Đi tới đi tới, trước mắt chợt rộng rãi trống trải, đây là một không gian rộng lớn trong lòng đất, khắp nơi xung quanh là những cây cột trụ to to nhỏ nhỏ rỗng ruột, bên trong có ngọn lửa màu xanh lam hừng hực bốc cháy.Mọi người thấp thỏm nghi hoặc từ từ tiến tới, rất nhanh liền nhìn thấy từng đống quần áo nằm trên mặt đất, và cả vũ khí đi cùng."

Di, đây là y phục của Thiên Hồng bang chúng ta."

"Đây là Trấn Sơn bang chúng ta."

Dữu Khánh nghe nói vậy cũng ngồi xổm xuống, nhặt một bộ y phục lên lật xem, sau khi phát hiện thấy ngân phiếu và đan dược vẫn còn nằm trong đó, lập tức cảm thấy không thích hợp, hắn tiếp tục lật xem mấy đống y phục khác, phát hiện thấy vẫn là như thế, hắn vô cùng lo sợ nhìn nhìn xung quanh, lại nhớ tới chuyện Đầu To chạy trốn, hắn nhanh chóng tiến tới bên cạnh Mục Ngạo Thiết, kéo tay áo y một cái, hạ thấp giọng nói: "Đi, rút."

Mục Ngạo Thiết đang định hỏi hắn có chuyện gì, chợt có người tiến tới dò xét ở phía trước chỉ vào phía trên hô to: "Nhanh đến xem, đây là cái gì?"Mọi người lập tức lướt đến ngước nhìn, sư huynh đệ hai người đang định bỏ chạy quay nhìn nhau, rồi không nhịn được lòng hiếu kỳ, trước lúc rời đi còn lướt đến muốn nhìn xem đó là cái gì.Nhìn vào đó, phát hiện ra là những sợi dây treo, trên đó có treo một đống đồ, bị tà khí lườn lờ bao bọc xoay quanh nhìn như mãng như long, khiến mọi người không thể nhìn ra được đó là thứ gì.Liên Ngư cách không đánh đến một chưởng, kình khí cách không đánh đám tan tà khí xoay quanh, lộ ra thứ treo ở trên đó, rõ ràng là đó là một người bị treo lên, hơn nữa mọi người nhìn rất quen mắt, chính là người của Phi Ưng bang.Liên Ngư lại liên tục đánh ra mấy chưởng, khiến từng vật treo trên đó lộ ra hình dáng thật, mọi người phát hiện được đó đều là người của Phi Ưng bang, trong đó còn có mấy người vừa mới gặp bên ngoài, bọn họ chỉ tiến vào trước một bước mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment