Bán Tiên ( Dịch )

Chương 961 - Chương 961: Ngươi Đang Sợ Hãi (2)

Chương 961: Ngươi đang sợ hãi (2)

Sau khi nghe xong những gì cô ta nói, Nhiếp Nhật Phục đứng sừng sững một mình trên đàn tế, ngước nhìn đôi mắt xanh lam đang dao động rất rõ ràng trên không trung, đột ngột toát ra một câu, "Ngươi đang sợ hãi."

"Sợ hãi?" Giọng nói quyến rũ cười ha hả nói: "Ta có thể bắt hết các ngươi, có thể cởi bỏ cấm chế trên người ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ hãi các ngươi sao?"Nhiếp Nhật Phục quay đầu lại thoáng nhìn Nam Trúc, rồi chậm rãi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam kia, "Ngươi hỏi ta làm sao lại đến Nhân gian, ngươi muốn biết bọn họ bằng cách nào vào được Kim Khư và Bách Hoa tiên phủ, là bởi vì ngươi sợ hãi Tiên giới vẫn còn có liên hệ với bên ngoài, ngươi sợ hãi tất cả những gì mình đã làm sẽ bị người có thể nghiêm phạt ngươi phát hiện.

Lý lẽ ngươi nói ra miệng không che giấu được sự sợ hãi trong lòng ngươi.

Ngươi đang sợ hãi!"Bị nhận xét như vậy ngay trước mặt mọi người, trong đôi mắt xanh lam lập tức bộc lộ tức giận, giọng nói cũng bộc phát sự giận dữ, "Hừ, tự cho là đúng!"Những ngọn lửa trong khắp không gian này đột nhiên dao động, chiếc đuôi lông nhung màu trắng mềm mại kia đột nhiên bắn ra như sấm sét, bắn về phía người đứng trên đàn tế.Nhiếp Nhật Phục rõ ràng đã có chuẩn bị tâm lý, y dùng hết toàn bộ tu vi, hai tay đột nhiên thi pháp đẩy mạnh ra ngoài.Oanh! Tiếng nổ vang bùng lên, Nhiếp Nhật Phục bắn ngược ra sau như sao băng, nện lên trên cây cột rỗng ruột nhìn như là cột đá nhưng thực ra là bằng kim loại, đụng móp cây cột rồi rơi xuống, nằm trên mặt đất khó thể nhúc nhích.Uy lực của một đòn này khiến cho khí lưu kích động dữ dội, thổi bay những người hôn mê lên không, trong tình huống khẩn cấp, Đồng Tại Thiên xuất thủ, vung tay chụp lên không, chụp lấy Đoạn Vân Du đang bay tung lên như điều đứt dây, kéo gã ta đến bên mình, âm thầm thi pháp kiểm tra...Liên Ngư kinh hãi đứng lên, Mục Ngạo Thiết lôi kéo nàng ta lại, nhưng tu vi kém hơn, không thể giữ lại, mắt mở trừng trừng nhìn Liên Ngư lắc người lướt đến nâng Nhiếp Nhật Phục đứng lên.Mục Ngạo Thiết suýt một chút đã lao đi theo, may mà được Dữu Khánh giữ chặt lại.Năm ngón tay của Dữu Khánh thiếu một chút đã cắm vào trong da thịt trên tay Mục Ngạo Thiết, hắn còn dùng lời lẽ cay nghiệt để xỉ vả y, "Ngươi tính là thứ gì chứ, hai bọn họ nam nữ hoan ái, đến lượt ngươi ra mặt thay bọn họ sao? Ngươi ra mặt có tác dụng cái rắm gì, chẳng qua là hại chết luôn cả chúng ta mà thôi!"Nam Trúc cũng muốn đưa tay ra khuyên can, nhưng nghĩ đến điều Cửu vĩ hồ đang ép mình khai ra, gã không dám ngay tại chỗ biểu hiện ra mình và mấy người Mục Ngạo Thiết có mối quan hệ gần gũi, vì vậy liền rụt tay về.Nhiếp Nhật Phục đưa tay gạt Liên Ngư ra, tự mình đứng lên, bộ dạng như không có bị gì.Tiếng cười chậc chậc quyến rũ cất lên, "Không hổ là bảo tham đắc đạo, năng lực tự chữa lành này quả thực bất phàm, nhưng chính là tiêu hao thực lực của ban thân nha, mỗi lần bị thương sẽ yếu đi một phần."

Đôi mắt xanh lam chuyển ánh mắt nhìn chăm chú vào Liên Ngư, "Lương Bàn, đây có phải là lão bản nương khách sạn gì đó mà ngươi nói tới lúc trước không? Là tình nhân của vị Nhiếp thành chủ này hả?"Vừa nghe những lời này, Nhiếp Nhật Phục vốn lâm nguy không sợ hãi, lúc này sắc mặt lại hơi thay đổi, y có dự cảm không ổn.

Lương Bàn chắp tay trả lời: "Bẩm Tiên tôn, đúng vậy."

Tiếng cười mê người lại vang lên, "Dáng người này đúng là yểu điệu thướt tha a, nơi nào cần thon thả đều thon thả, nơi nào cần đẫy đà đều đẫy đà, gương mặt cũng xinh đẹp, da thịt tốt, thảo nào ngươi luôn nhớ đến.

Ai, đã rất lâu chưa nhìn thấy cảnh nam nữ ân ái, thật là nhớ.

Niệm ngươi trung thành và tận tâm, để cho ngươi được lợi rồi.

Ngươi hãy cho mọi người được cùng nhau nhìn no mắt đi."

Biểu cảm của Nhiếp Nhật Phục và Liên Ngư đồng loạt kịch biến, Mục Ngạo Thiết cũng có phần không nhịn được nữa, Dữu Khánh đương nhiên không chịu buông y ra.Lương Bàn cũng ngây ngẩn sửng sốt, nhìn nhìn đám người xung quanh, đây là yêu cầu gã làm chuyện đó với Liên Ngư ngay trước mặt mọi người sao?Cho dù gã đã bị tà hóa, nhưng nhân tính tạm thời chưa bị xóa bỏ, vẫn còn cảm thấy hổ thẹn, tự nhiên là cảm thấy việc này quá đáng.Giọng nói của Cửu vĩ hồ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Thế nào, thưởng cho ngươi chuyện tốt, ngươi lại không muốn nhận sao?"Lương Bàn giật mình, vẻ mặt biến đổi, rồi chắp tay cười to đáp: "Nhỏ thực sự là kinh ngạc ngây người, không nghĩ tới lại có được chuyện tốt như vậy.

Cảm tạ Tiên tôn thành toàn, chỉ là..."

Ánh mắt gã dừng lại trên người Nhiếp Nhật Phục, "E rằng vị Nhiếp thành chủ này sẽ không cho ta được như nguyện."

Cửu vĩ hồ cười ha hả, "Sợ gì, có ta ở đây, không ai có thể quấy phá hứng thú của ngươi."

"Vâng."

Lương Bàn lĩnh mệnh, nhìn chằm chằm vào Liên Ngư, nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi đến gần.Liên Ngư căng thẳng lùi ra sau, trong lòng hối hận, hối hận không nên kích động chạy ra đây khiến cho Cửu vĩ hồ chú ý đến mình.Nhiếp Nhật Phục cũng đưa tay đẩy nàng ta ra phía sau mình, thân hình đột nhiên biến hóa, một mùi thơm tươi mát tỏa ra, huyễn ảnh một con cự thú lớn lên, chiếm đầy toàn bộ không gian, rồi đột nhiên ngưng tụ thành thực thể, biến thành một con thần thú Kỳ lân với lớp lân giáp toát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nó há mồm hướng về phía Lương Bàn rống lên một tiếng, "Ngao!"Đã hứng chịu một lần tổn thất, mọi người kinh hãi, lập tức bịt kín lỗ tai, nhắm mắt lại, âm thầm kêu khổ.Nào ngờ tiếng "Ngao" vừa mới rống lên được một nửa liền tắc nghẹn, không thể kéo dài, đám người lục tục mở mắt ra nhìn, thấy một chiếc đuôi lông nhung trắng mềm mại kéo dài cuốn lấy Kỳ lân, siết lấy cổ nó, trực tiếp kéo nó về trên đàn tế, đè ép lại.Chênh lệch thực lực quá cách xa, mọi người nhìn thấy đều vô cùng lo sợ, Cửu vĩ hồ đã bị trấn áp mà vẫn còn sức mạnh như thế, thực sự khiến người sợ hãi.Ngược lại, Lương Bàn vẻ mặt phấn khích, nở nụ cười gằn chậm rãi dồn ép đến gần Liên Ngư.Liên Ngư lắc mình muốn chạy trốn, nhưng khi ở giữa không trung, chợt thấy hoa mắt, thân thể căng thẳng, sau khi thấy rõ là chuyện gì xảy ra thì mặt mày biến sắc, phát hiện mình đã bị Lương Bàn ôm ngang ở trước ngực, nhìn giống như là mình chủ động nhảy vào trong lòng Lương Bàn vậy.Càng kinh khủng hơn là, nàng ta bị Lương Bàn dùng tu vi mạnh mẽ khống chế không thể nhúc nhích.Chiếc đuôi trắng của Cửu vĩ hồ điều chỉnh vị trí tránh tầm mắt của Kỳ lân, khẽ cười quyến rũ nói: "Nhiếp thành chủ, tập trung thưởng thức đi, khi nào sẵn sàng thành thật nói ra thì cứ mở miệng."

Khi Lương Bàn ôm Liên Ngư rơi xuống, nàng ta đã bị khống chế, tay gã không ngừng vuốt ve trên người Liên Ngư, rồi bất chợt chụp lấy vạt áo bên hông Liên Ngư, giựt xé ra.Nhìn thấy chủ nhân bị làm nhục, Hổ Nữ đang quỳ trên mặt đất không thể nhịn được nữa, giận dữ nhảy ra, dốc hết tu vi toàn thân, nhào tới.Lương Bàn đang ngấu nghiến hôn lên chiếc cổ trắng nõn của Liên Ngư nhìn cũng không thèm nhìn, vung một tay lên tùy ý cách không đánh ra một chưởng, liền thấy Hổ Nữ bị đánh bay ngược ra ngoài, phun máu nện xuống lộn vòng trên đất, thở hổn hển, miệng sặc máu giãy giụa, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment