Một đám người đang quỳ đều không lạ lẫm với những từ ngữ, những lời ngâm nga đột ngột vang lên này, trong đầu lập tức hiện lên khung cảnh lôi đình vạn quân, theo bản năng đều quay nhìn về phía Tiểu Thanh, ngay cả cặp mắt xanh lam trong không trung cũng nhìn chằm chằm đến Tiểu Thanh.Quả nhiên, nhìn thấy Tiểu Thanh hai tay đan nhau chắp tại trước ngực, quỳ tại đó, vẻ mặt thành kính cao giọng cầu xin, lặp đi lặp lại chính là câu nói đó, không có thủ đoạn gì khác.Ở tại đây, chỉ có một mình Lương Bàn là vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Âm thanh quyến rũ cười rộ lên: "Tiểu Thanh ô, đừng nên ồn ào nữa, lực lượng của lão tổ tông các ngươi rất quý giá, chỉ với đám người trước mặt này, lão tổ tông các ngươi sẽ không lãng phí sức lực, nếu là Thanh Ô bộ tộc các ngươi..."
Lời còn chưa dứt, tiếng nói chợt ngừng bặt.Chiếc đuôi lông nhung xù to mềm mại lắc lư tại bên cạnh đàn tế đột nhiên rụt lại một nửa vào trong hang động, giống như bị thứ gì đó kéo vào, nửa đoạn lộ ra bên ngoài thì cứng ngắc căng thẳng, rõ ràng có cảm giác bị kéo căng.Ngay sau đó, từng luồng hào quang màu xanh đột nhiên phóng ra từ những lỗ thủng trên mặt đất, phá vỡ sự thống trị của ánh sáng xanh lam trong vùng không gian này.Cùng với sự bùng phát của ánh sáng màu xanh còn có cả uy năng bao la hào hùng, giống như trong nháy mắt liền khiến thời gian ngừng lại, ngay cả ngọn lửa xanh lam cũng ngừng lắc lư, mọi người cảm thấy hít thở không thông, thân thể không thể nhúc nhích, nhưng không có cảm giác áp bách nào, tựa như đã bị đóng băng lại.Tiểu Thanh cũng ngừng ngâm nga cầu xin.Mọi người đều rơi vào nỗi sợ hãi đối với điều chưa biết.Thứ duy nhất còn có chuyển động chính là chiếc đuôi lông nhung trắng kia, nó bộ lộ ra trạng thái dữ tợn, màu lông dường như dần dần biến thành màu đen, thực ra đó là một tầng tà khí lan tràn ra, còn có tà khí giống như từng luồng sấm sét lấp lóe đan xen quay cuồng quanh chiếc đuôi.Chiếc đuôi trong trạng thái dữ tợn đó như muốn vươn tới Nam Trúc trên đàn tế, vươn tới đám người đang quỳ, nhưng lại bị thứ gì đó bên trong hang động kéo lại, như đang trong quá trình đấu sức.Đám người thậm chí còn không thể nhúc nhích con ngươi, có người nhìn thấy được tình hình bên kia đàn tế, có người không nhìn thấy.Tầm mắt của Dữu Khánh cũng không thấy bên đó, nhưng thấy rõ hào quang màu xanh trước mắt, mặc dù không thể động đậy, trong lòng hắn vẫn dâng lên hi vọng.Đa số người đều là như thế, đều hi vọng có thể thoát thân."
Đồ chim ngốc, chỉ vì một đám rác rưởi mà không để ý đến sự an nguy của mình, quả thực hoang đường! Lúc trước phân ra lực lượng để đối phó lôi kiếp, đã bị tà khí của ta xâm thể, bây giờ còn dám xen tay vào việc này nhữa sao, tự tìm đau khổ.
Để ta xem lần này ngươi có thể chống được bao lâu!"Giọng nói quyến rũ đã mất đi sự quyến rũ, trở nên lạnh lùng quyết liệt, biến thành khàn khàn, còn chứa đựng sự không cam lòng và phẫn nộ ở trong đó.Âm thanh dường như cũng bị sự bất thường làm ảnh hưởng, trở nên có phần mơ hồ, và có cảm giác ong ong vang vọng.Hào quang màu xanh chiếu ra từ trong lòng đất chậm rãi chuyển động, đám người trong lòng đang rối loạn đột nhiên cảm thấy thân thể thả lỏng, từng người đứng lên, đều phát hiện mình đột nhiên đã có thể hành động.Lương Bàn bị kiềm chế khó thể nhúc nhích phát hiện thấy Nam Trúc ở trước mặt đã có thể hành động, nhưng mình thì vẫn không thể nhúc nhích mảy may.
Khóe mắt gã cũng nhìn thấy những người khác đều có thể di động, nhưng đám Ngân Bối viên vốn đang lui tới gần đây lại bị giam cầm.Điều này làm cho gã ý thức được, đám tà vật bị tà khí xâm nhiễm hoặc người bị tà hóa đều bị nhằm vào."
Là Đại thanh nữ, là Đại thanh nữ."
Tiểu Thanh đã có thể hành động thốt lên vui mừng, mười ngón đan nhau nắm tại trước ngực, bộ dáng rất kích động, giọng nói của cô ta cũng trở nên mơ hồ và ong ong vang vọng.Một âm thanh lành lạnh mà thân thiết bỗng nhiên gọi to lên, "Tiểu Thanh."
Giọng nói đó trong trẻo rõ ràng, cảm giác lan truyền rất mạnh, mọi người đều có kinh nghiệm, vừa nghe liền biết là do Tam Túc ô phát ra.Tiểu Thanh lập tức trở nên càng thêm kích động, cũng cất lên âm thanh đặc thù của Thanh Ô bộ tộc, "Đại thanh nữ, ngài là đang gọi ta sao? Ngài cũng biết ta sao?"Giọng nói lành lạnh và thân thiết nói: "Tiếng hót đầu tiên của mỗi một hài tử Thanh Ô bộ tộc sau khi được sinh ra, ta đều nghe được, mỗi một hài tử sinh ra, các tộc nhân đều có báo hỉ cho ta biết.
Ta đều nhớ rõ tên của mỗi một các ngươi."
Tiểu Thanh rất kích động, ngây ra tại chỗ không biết nên nói gì bây giờ.Giọng nói lành lạnh và thân thiết lại vang lên: "Tiểu Thanh, trạng thái áp chế Cửu vĩ như thế này, ta không duy trì được bao lâu, ngươi nhanh dẫn bọn họ rời khỏi đi.
Ta sẽ tận lực chống đỡ đến khi các ngươi rời khỏi Trấn Linh chung."
Đôi mắt xanh lam trong không trung trở nên hung dữ, giọng nói ù ù vang vọng của Cửu vĩ hồ lại lần nữa vang lên, "Rời đi? Thiên Dực lệnh ở trong tay ta, bọn hắn có thể chạy được đi đâu chứ.
Chỉ là một đám khốn thú, đừng hòng chạy thoát lòng bàn tay của ta!"Cái đuôi phủ đầy tà khí lưu chuyển run rẩy, từng chút một ra sức giãy giụa về phía trước, từng chút một ra sức vươn tới Nam Trúc.Hào quang màu xanh bùng lên, cái đuôi lông nhung xù to đang giãy giụa lập tức bị kéo vào bên trong hang động, biến mất.Tiểu Thanh không để ý tới lời đe dọa của Cửu vĩ hồ, thành kính đáp lại: "Đại thanh nữ, vậy còn ngươi, những gì Cửu vĩ hồ nói có phải sự thật hay không?"Dữu Khánh nôn nóng, đưa tay kéo cô ta đang quỳ trên mặt đất lên, quát to với mọi người, "Còn ngây ra đó làm gì, chạy mau a!"Giọng nói của hắn cũng vang vọng ong ong.Hắn lắc mình nhảy lên, bay đến trên đàn tế, vươn tay chụp lấy Nam Trúc, cởi bỏ cấm chế trên người gã, "Có việc gì không, còn có thể đi thì đi mau."
Được khôi phục lại tự do, Nam Trúc không quên sở trường nói nhiều của mình, "Không sao.
Ta nói nha Tiểu Thanh cô nương, chuyện gì vậy nha, đã có biện pháp này tại sao lại không sớm dùng tới chứ? Hại ta bị hành hạ vô ích, khiến mọi người sợ hãi quá chừng!"Dữu Khánh biết chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Thanh, không ai biết biện pháp này hữu dụng, hắn cũng là trong cái khó ló cái khôn, còn nước còn tát, làm thử xem mà thôi, không nghĩ tới thật sự hữu dụng, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để giải thích điều này.Hắn nắm giữ ngực áo, cầm chặt viên hạt châu, nhìn chằm chằm vào hang động tối như mực, nhưng không nhìn thấy cái đuôi của Cửu vĩ hồ, cuối cùng hắn đè nén lại tâm tình rục rịch muốn hành động, từ bỏ ý nghĩ một mình mạo hiểm.
Đó dù sao cũng là yêu nghiệt cấp bậc tiên nhân, hắn không biết thứ này có làm gì được hay không được, không có bất kỳ nắm chắc nào, một khi có sai lầm, sợ rằng lão Thất và lão Cửu cũng sẽ góp tính mạng vào trong.