Rút về không gian hang động? Liên Ngư không nghi ngờ quyết định của Dữu Khánh, đây là vấn đề mà chính nàng ta cũng không nhận ra, nghe nói sẽ rút về đó, nàng ta vội cúi người uống, ghé sát bên tai Nhiếp Nhật Phục thì thầm mấy câu, thấy y không có bất kỳ dấu hiệu phản đối nào, nàng ta lập tức thi pháp nâng y lên, đưa theo cùng nhau rút khỏi nơi này.Đám người Đồng Tại Thiên cũng ngửi thấy được hương thơm cực kỳ nồng đậm đó, nhưng không biết trên người Nhiếp Nhật Phục xảy ra chuyện gì, nói chung, bọn họ đều nghe theo lời của bang chủ, nhanh chóng cùng rút đi theo.Một đám người vừa mới di chuyển, một đám tà mà liền chen chúc xông đến, hổ lang xen lẫn với nhau, gào rống lao tới tấn công, Phạm Cửu, Mạt Lỵ dẫn người đoạn hậu, vừa đánh vừa lui.Kỳ thực kiểu tấn công này không gây ra mối uy hiếp gì lớn lao cho bọn họ, chiều rộng thông đạo có hạn, số lượng tà ma có thể xông lên trong một lần cũng có hạn, căn bản không có khả năng lay chuyển những tu sĩ Huyền cấp này, đơn giản chỉ là lần lượt lao lên chịu chết.Đám người ở cách không gian hang động không xa, rất nhanh đã đến nơi.
Bọn họ lui ra phía sau để quan sát, nhìn thấy đám tà ma vừa đụng vào khu vực hào quang màu xanh, quả nhiên liền không thể nhúc nhích, không thể tiến thêm được bước nào.
Đám tà ma theo sau ùn ùn xông đến va chạm với phía trước tạo thành một đống chồng chất và tắc nghẽn, trong đó còn có những loại tà vật nhỏ như rắn, côn trùng, chuột, kiến bò đến, cuối cùng, chúng nhồi nhét vào nhau tạo nên một lớp phong tỏ kín không kẽ hở.Bên trong động không có thay đổi gì lớn, ngoại trừ Lương Bàn bị chém thành nhiều mảnh trên đàn tế đã biến mất, chỉ thấy một đám sương mù tà khí tựa hồ đã sắp bay ra khỏi đàn tế.Xung quanh còn có không ít cửa hang và thông đạo to to nhỏ nhỏ bị đủ các loại tà ma phá hủy, đây hiển nhiên là nguyên nhân phía sau bọn hắn không thấy xuất hiện tà ma, chúng đều đã bị Đại thanh nữ trấn áp lại rồi.Thấy không có vấn đề gì, lúc này Liên Ngư mới đặt Nhiếp Nhật Phục đang khoanh chân đả tọa xuống.Xung quanh vẫn đầy tiếng tà ma kêu gào rống giận, nhìn xem khắp nơi xung quanh đã bị tà ma chặn kín, Nam Trúc kéo kéo tay áo Dữu Khánh, chỉ vào ngực Dữu Khánh, ám chỉ tới hạt châu kia, nhắc nhở: "Chắc là hữu dụng, tại sao không thử xem?"Nhưng không biết Dữu Khánh nghĩ như thế nào, thấy hắn lắc đầu.Ngũ đương gia Mạt Lỵ bỗng nhiên chỉ về phía đàn tế, "Đó có phải là Thân Vô Không và Ngụy Ước không? Tại sao, bọn họ vẫn còn ở đây?"Lúc này mọi người mới chú ý tới hai vị bang chủ vẫn đang nằm yên ở đó, và mới nhận ra rằng đám người sống sót của Thiên Hồng bang và Trấn Sơn bang khi chạy trốn đã không mang theo bang chủ của bọn họ, tất cả đều nhịn không được quay sang nhìn Đồng Tại Thiên đang khiêng theo thi thể.Đồng Tại Thiên có phần bối rối với ánh mắt của mọi người.Nam Trúc nói: "Không chút động đậy, không biết đã chết hay còn sống, ai đến xem sao, không chừng sẽ có nhiều thêm hai trợ thủ đắc lực."
Gã cũng chỉ nói ra miệng vậy mà thôi, vị trí đó ngay bên cạnh đàn tế, có phần gần với chiếc đuôi lộ ra của Cửu vĩ hồ, hơn nữa còn có bạch quang xen lẫn hắc sát, nên không ai dám dễ dàng tới gần.Cuối cùng, Mục Ngạo Thiết đặt Hổ Nữ xuống, đang định đi đến nhìn xem sao, nhưng bị Liên Ngư đưa tay chụp lấy cánh tay, liếc mắt nhìn nói một câu, "Không tới phiên ngươi làm người tốt, người ta được cứu cũng sẽ không cảm tạ ngươi, đừng để lòng tốt hại chính mình."
Dữu Khánh ừ một tiếng phụ họa và xua tay ra hiệu cho Nam Trúc, "Tỉnh lại đi, chưa chắc đã là hai trợ thủ đắc lực, lúc trước lần nào gặp nạn mà không phải là bọn họ chạy trước, đã nhiều lần bị hai bọn họ làm rối loạn thế trận rồi.
Ngươi có phải đã mong đợi quá nhiều khi trông chờ vào hai người bọn họ hay không chứ?" Hắn quay đầu lại nhìn Nhiếp Nhật Phục đang khoanh chân đả tọa, "Tại thời khắc mấu chốt, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa chắc là giúp chúng ta hay là hại chúng ta, đừng làm phức tạp thêm nữa."
Nếu đã nói như vậy, Nam Trúc tự nhiên từ bỏ việc cứu hai người kia, những người khác cũng không cần phải mạo hiểm đến gần nữa, chỉ có thể để cho hai người đó tự cầu may mắn cho mình.Bên ngoài Trấn Linh chung, đã hình thành lên một biển tà ma mênh mông, nhưng xung quanh vẫn có dày đặc chi chít tà ma từ bốn phương tám hướng kéo đến, dường như tất cả tà ma tại Bồng Lai sơn đều ùn ùn tụ tập về nơi này, giống như một sự kiện lớn vô tiền khoáng hậu.Trên không trung, hóa thân thành Tam Túc ô, hình thể nhỏ, tốc độ nhanh, Tiểu Thanh là người đầu tiên cũng là duy nhất thoát ra được Trấn Linh chung, nhưng ngay sau đó lại đụng phải một đám tà ma phi cầm hung dữ vây công, lông chim bị kéo bay không ít.Tiểu Thanh có ưu thế về tốc độ, nhưng số lượng tà ma phi cầm thực sự quá nhiều, Tam Túc ô không thể tu hành, khả năng tranh đấu quá yếu, chỉ có thể cắn xé, cào mổ lẫn nhau với những tà ma phi cầm khác, có thể tưởng tượng được tình cảnh của cô ta.Tại thời điểm cận kề nguy hiểm, một đốm đỏ được bao bọc bởi ngàn vạn tia sáng đỏ xoay chuyển vọt tới, giống như tên rời dây cung, trực tiếp xuyên qua thân thể một con tà ma phi cầm.
Đốm đỏ lập lòe tia sáng liên tục lóe lên, lông chim bay tán loạn đầy không trung, thỉnh thoảng có tia lửa "Tích tích tích" bắn ra rơi lên đám tà ma phi cầm, thân thể chúng lập tức bốc khói.
Đám tà ma phi cầm bị đánh giết kêu lên sợ hãi, bay tán loạn.Đốm đỏ đúng lúc xuất thủ cứu giúp không phải ai khác, chính là Đầu To lúc trước lâm trận bỏ chạy.Nó sợ hãi không dám giao đấu với Cửu vĩ hồ, nhưng đối phó với đám phi cầm quỷ quái này thì khác, đây là chỉ cần đụng tới liền giết chết một con.
Nhìn thấy ánh sáng đỏ của nó đi đến đâu liền có tà ma phi cầm kêu rên rơi xuống, không qua bao lâu đã đánh giết rơi xuống một đám lớn, trông rất có khí thế đơn thương độc mã tung hoành trong trăm vạn đại quân.Chẳng bao lâu sau nó đã giải vây được cho Tiểu Thanh thoát khỏi tình trạng chật vật hoảng loạn.
Mặc dù Đầu To bình thường trốn kỹ không lộ diện, nhưng nó đều biết rõ ai có mối quan hệ với bên Dữu Khánh.Có Đầu To hung mãnh yểm hộ, Tiểu Thanh không thể không theo một con sâu nhỏ như thế để cùng thoát thân rời đi.
Phía dưới, tà ma cuồn cuộn như nước lũ, trông rất kinh người...Đám người trốn bên trong động mặc dù tạm thời an toàn nhưng cũng rất cẳng thẳng, không biết khi nào Nhiếp Nhật Phục mới có thể thành công, cũng không biết Đại thanh nữ còn có thể tranh thủ bao lâu thời gian giúp bọn hắn.
Mọi người đều biết rõ, một khi để cho Cửu vĩ hồ chiếm được tiên cơ, bọn hắn nhất định phải chết.Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mấy canh giờ dần dần trôi qua trong bầu không khí căng thẳng như vậy, đám tà vụ kia bay ra khỏi đàn tế, mọi người càng thêm khủng hoảng.Nam Trúc thúc khuỷu tay vào Dữu Khánh, nói: "Tính toán thời gian, có lẽ đã sắp hết một đêm rồi, chắc hẳn trời cũng sắp sáng.
Chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa a? Ngươi nói xem đến bình minh đám tà vật đó có rút đi hay không?"Dữu Khánh nhận thấy tên này lúc nào đều có thể lắm lời được, hắn liếc nhìn Nhiếp Nhật Phục, rất sợ quấy rầy Nhiếp Nhật Phục, dùng lực mạnh hơn thúc ngược lại Nam Trúc, ra hiệu cho gã im miệng.Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, một đám người lần lượt nhận thấy có sự khác thường, vẫn là Nam Trúc mở miệng trước, "A, tại sao không còn hương thơm nữa rồi?"Mọi người mấp máy mũi, ngửi ngửi rồi dồn dập nhìn về phía Nhiếp Nhật Phục đang tĩnh tọa, cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, không tiện lên tiếng quấy nhiễu.