Bán Tiên ( Dịch )

Chương 977 - Chương 977: Đã Lâu Không Gặp

Chương 977: Đã lâu không gặp

Xóc nảy, lắc lư!Một đám người ở trong quang điểu đang tính toán thời gian quay trở về dựa theo thời gian đi tới, đúng vào lúc nhận định không còn bao lâu nữa sẽ về đến nơi, đang cảm thấy hưng phấn thì đột nhiên cảm giác bị chấn động một cái, quang ảnh ở xung quanh rõ ràng cũng chập chờn nhoáng lên, một đống người theo quán tính dồn đống va vào nhau.Móng vuốt của Tiểu Thanh may mà nắm chặt vào vai của Dữu Khánh, đôi cánh cũng ôm lấy đầu Dữu Khánh, nếu không thật sự đã trực tiếp bị ném ra khỏi quang điểu.Sau khi Bồng Lai sơn bị phong ấn lại không bao lâu, cô ta liền không kiểm soát được bản thân mà biến thành hình dạng Tam Túc ô, theo lời cô ta nói, không về đến Bồng Lai sơn thì cô ta không thể biến lại thành hình người."

Lão Thập Ngũ, ngươi làm cái gì vậy?" Nam Trúc khiêng Mục Ngạo Thiết trên vai cất tiếng hét lên.Dữu Khánh không nói nên lời, trên mặt lột ra nét nghi hoặc, hắn tập trung lại tinh thần kiểm soát Thiên Dực lệnh, tốc độ bay rất nhanh liền được ổn định lại.Đang bay như thế, đột nhiên lại bị chấn động dữ dội một cái, mọi người lại ầm ầm va vào nhau.Nam Trúc cất tiếng gào kỳ quái: "Lão Thập Ngũ, đầu óc ngươi suy nghĩ gì vậy chứ? Tập trung tinh thần khống chế có được hay không? Có ý nghĩ gì, chờ về đến Thiên Tích sơn rồi từ từ suy nghĩ.

Nếu rơi xuống ở nơi này, một đống lão quái vật, sẽ chết người a."

"Đúng vậy, đúng vậy, bang chủ, ngươi ngàn vạn lần không thể thất thần a!" Mạt Lỵ khẩn cầu, khẩn cầu lại khẩn cầu.Dữu Khánh muốn nói mình không có thất thần, nhưng không thể phủ nhận trong đầu hắn có phân tâm suy nghĩ chút chuyện khác, hắn không biết vấn đề này có phải là do mình hay không, vội ho một tiếng nói: "Vậy lão Thất, chúng ta đổi người, ngươi tới điều khiển đi."

Nam Trúc không khách sáo, trực tiếp bắt tay vào khống chế Thiên Dực lệnh, tay kia thuận tiện ném Mục Ngạo Thiết cho hắn, không chút khách khí nào mà đẩy Dữu Khánh đã vô dụng ra phía sau.Sau khi tốc độ bay được ổn định trở lại, Nam Trúc vốn vẫn chưa nguôi giận vì bị đánh lập tức cất tiếng giáo huấn, "Có nhìn thấy hay không, đây mới gọi là tập trung điều khiển nhé! Người trẻ tuổi a, chỉ luôn nghĩ những chuyện vô ích, cũng không biết..."

Chấn động, một đống người lại ùn ùn va vào nhau, một lần nữa xuất hiện xóc nảy cắt đứt lời nói nhảm của Nam Trúc.Ổn định thân hình lại, Dữu Khánh lạnh nhạt liếc gã, nói: "Tập trung tinh thần là vậy đó hả? Lúc nào cũng có thể lảm nhảm dông dài được, thực sự là phục ngươi."

"Khụ khụ."

Nam Trúc ho khan hai tiếng, xuất hiện chuyện không mong muốn như thế này ngay tại trước mặt Bách Lý Tâm khiến gã cảm thấy rất mất mặt, làm gì còn có mặt mũi chỉ trích người khác, gã cũng không dám tiếp tục để xảy ra chuyện, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần để khống chế Thiên Dực lệnh.Nhiều lần va chạm khiến Mạt Lỵ cảm thấy bối rối, cô ta là nữ nhân, cứ nhào lên người nam nhân hết lần này đến lần khác, lại còn là trước sau kẹp lại, luôn cảm thấy là lạ, cô ta không thể không đưa nhấc tay chống vào người trước mặt.

Chẳng mấy chốc, những người khác cũng làm theo như vậy.Vốn chỉ là để đề phòng vạn nhất, nào ngờ chỉ chốc lát sau lại một lần nữa xuất hiện xóc nảy, đã có chuẩn bị sẵn, tình cảnh mọi người lần này tốt hơn một chút.Dữu Khánh lập tức mắng lại, "Mập mạp, ngươi làm cái gì vậy?"Nam Trúc nhăn mày, tay cầm Thiên Dực lệnh nắm chặt lại, lớn tiếng đáp lại, "Không phải do ta, tấm Thiên Dực lệnh này hình như có vấn đề."

Vừa mới nói xong, vấn đề liền xuất hiện liên tục, chấn động, chấn động, lại tiếp tục chấn động.

Dần dần bọn họ đã có thể thấy rõ quang sí hai bên, cũng có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, tốc độ bay rõ ràng đang nhanh chóng giảm sút, ánh sáng trên quang sí cũng chập chờn lúc sáng lúc tối, như đang từ từ yếu đi.Tình trạng này khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ, đều cầu nguyện đừng để xảy ra chuyện gì, mặc dù đã sắp đến nơi, nhưng đó chỉ là trong trường hợp có Thiên Dực lệnh gia tăng tốc độ, nếu không, quãng đường này đủ để cho bọn hắn phải chạy cả năm, tại nơi quái thú cổ xưa hoành hành này, với sức lực của mình, sợ rằng bọn hắn rất khó chống chịu qua được một ngày.Dữu Khánh trầm giọng nói: "Xem ra vẫn là bị tà khí của Cửu vĩ hồ ăn mòn làm xảy ra vấn đề rồi, bay tốc độ nhanh trong thời gian dài đã khiến vấn đề của pháp bảo bộc lộ ra."

Nam Trúc lập tức gào lên quái lạ, "Phải trách các ngươi dây dưa lề mề, nếu xuất phát sớm một chút, đem con hồ ly tinh kia ra ngoài, có chết mọi người cùng chết."

"Hoa huynh đệ, lúc này không phải là thời gian để tức giận a, ngươi nỗ lực thử lại đi."

Đồng Tại Thiên lớn tiếng khẩn cầu.Cầu xin cũng vô dụng, sợ cái gì tới cái đó, xảy ra vấn đề chính là xảy ra vấn đề, quang sí đột nhiên hoàn toàn biến mất.Mọi người lập tức vù vù rơi về phía mặt nước bên dưới, chỉ có duy nhất Tiểu Thanh hoảng sợ vẫy cánh bay lên, đã có Ngọc Sí kim thiềm phát hiện thấy bọn hắn, bắt đầu bay vọt đến, dưới nước cũng bắt đầu cuồn cuộn nổi lên sóng lớn, khiến người kinh sợ."

Dực! Dực! Dực! Dực dực dực dực dực..."

Nam Trúc cầm Thiên Dực lệnh cuống quýt gào lên không ngừng, sau khi rút kiếm chém bay một con Ngọc Sí kim thiềm, kiếm trong tay cũng tiện thể đinh đinh đang đang gõ lên Thiên Dực lệnh mấy cái, gã rất hoảng.Thật may mắn, hành động gõ gõ đó của gã dường như đã tạo ra hiệu quả, quang sí đột nhiên lại phóng ra, vẫy cánh lướt qua mặt hồ tiếp ứng đồng bạn, đón đám người đang đánh giết độc trùng nhanh chóng tụ tập lại với nhau.Chẳng mấy chốc, quang điểu lại lao vút lên không, đón Tiểu Thanh, xác định phương hướng, rồi nhanh chóng lên đường đi xa.Loảng xoảng loảng xoảng, có tiếng thiết liên vùng vẫy vang lên nơi mặt nước, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một con Đằng điệt khổng lồ bị rất nhiều thiết liên lôi kéo nhấc lên sóng gió động trời, há ra chiếc miệng tròn to lớn đầy răng nhọn, hướng về phía bọn hắn phẫn nộ gào thét, giữa trong đám bọt nước bị hất tung lên đó, trông có vẻ dữ tợn và kinh khủng khác thường, mọi người giống như là vừa mới bay ra khỏi chiếc miệng kinh khủng đó, lòng mọi người vẫn còn sợ hãi.Cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn không kéo dài được bao lâu, chấn động lại xuất hiện, sau đó, tình trạng Thiên Dực lệnh mất linh thường xuyên diễn ra, đám người liên tục rơi xuống nước đánh đánh giết giết cùng độc trùng.

Mọi người tiếp đã lo lắng đến mức không thể lo lắng hơn.Quãng đường còn lại vốn dĩ không còn bao lâu, lại biến thành vô cùng mạo hiểm như thế, đi đi dừng dừng gần một ngày mới đến cuối, bọn hắn đã nhìn thấy vách đá lúc xuất phát kia.May mắn chính là, hành trình này xem như hữu kinh vô hiểm, khi đến được bờ thì không có ai bị thương.Cho dù như thế, một nhóm người cũng bị giày vò tâm lực tiều tụy, uể oải vô cùng.Chặng đường còn lại, đã có Tiểu Thanh hướng dẫn liền trở nên dễ dàng, bọn hắn chỉ cần chờ đến lúc có sương mù, theo lời Tiểu Thanh nói, khi sương mù nổi lên mới có thể ra vào.Khi chuẩn bị chính thức đi ra ngoài thì Tiểu Thanh vẫy cánh hạ xuống trên một tảng đá lớn trên vách đá sừng sững, nhìn về phía xa trong hồ nước, im lặng rơi lệ.Dữu Khánh đi đến gọi cô ta chú ý thấy vậy, mỉm cười nói: "Vừa mới rời đi đã nhớ nhà rồi sao?"Tiểu Thanh hơi lắc đầu, bi thương nói: "Trong tộc hàng năm đều sẽ phái một nhóm tộc nhân ra ngoài cầu cứu, ta thuộc nhóm đi ra trước đây ba năm.

Trên đường đến Bồng Lai sơn ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó, vẫn còn có đồng tộc trong hai nhóm ra ngoài hai năm sau đang ra sức đào sinh, ta gọi bọn họ quay trở về.Ta không biết bọn họ có thể sống sót bay trở về hay không, nhưng trong khoảng thời ngắn như thế, bọn họ không có khả năng bay trở về đến Bồng Lai sơn.

Khi gặp mặt Đại thanh nữ, ta đã nói rõ tình huống này, ta không rõ vì sao Đại thanh nữ chưa đợi họ quay trở về đã vội phong kín lối vào nhà, vạn nhất còn có người may mắn sống sót trở về, họ phải làm sao bây giờ?"Dữu Khánh trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: "Có lẽ theo Đại thanh nữ thấy, duy trì sự sắp xếp của Thánh Mẫu nương nương là quan trọng nhất."

Tiểu Thanh cúi đầu, rơi lệ không nói gì.Nam Trúc đáng vác Mục Ngạo Thiết đứng cách không xa chợt hét to, "Ta nói nha, bây giờ các ngươi còn chưa đi, định chờ đến khi nào, muốn chờ đến khi bên ngoài mặt trời mọc lên, sương mù tiêu tan mới đi sao?""Đi thôi."

Dữu Khánh trấn an một câu, rồi bắt Tiểu Thanh đặt ở trên vai mình, xoay người bước đi.Sau khi tập hợp lại, Nam Trúc lại bắt đầu lải nhải, "Lão Thập Ngũ, chúng ta đã quên một chuyện đại sự, Liên Ngư cũng rất có tiền, tại sao lại quên nói nàng ta giao tiến tích góp lại cho chúng ta chứ?"Dữu Khánh ra dấu về phía Mục Ngạo Thiết đang mê man trên bờ vai gã, "Vậy thì trước tiên ngươi phải qua được một cửa của hắn mới được.

Với tính tình ương bướng của hắn, trở chứng lên trò cốt khí gì đó, có thể để cho chúng ta lấy tiền của Liên Ngư mới là lạ.

Nếu chúng ta dám lấy, hắn có thể trở mặt với chúng ta, ngươi tin hay không chứ? Sau đó khẳng định sẽ nói, ta không cần phần của Nhiếp Nhật Phục, các ngươi lấy hết đi."

Hắn bắt chước theo bộ dạng và giọng điệu của Mục Ngạo Thiết, nói ra.Nam Trúc thở dài lắc đầu, "Đúng a, tên này khẳng định sẽ làm như vậy, nhất định sẽ nói như vậy."

Dữu Khánh cảm khái, "Ta xem như đã nhìn ra được, hai các ngươi mỗi người một kiểu cá tính riêng, đều đã một đống tuổi, bình thường cũng kiếm không được nữ nhân, vẫn luôn đói khát, thật vất vả mới đụng được một cái, liền cho rằng đó là thật a!""Ôi uy."

Nam Trúc lập tức không hài lòng, nhất là bị nói ngay trước mặt Bách Lý Tâm, gã tức thì mỉa mai lại, "Làm như mình thanh cao lắm vậy, không biết là ai, lúc đó vì người khác, kêu gào đòi chết đòi sống a, là họ Văn hay là họ Kiều chứ?"Đồng Tại Thiên, Mạt Lỵ và các thành viên Hạt Tử bang khác, kể cả Bách Lý Tâm và Tiểu Thanh đều đồng loạt quay nhìn Dữu Khánh chằm chằm, rõ ràng đều rất hiếu kỳ, không biết nữ nhân nào lại có thể làm cho Thám Hoa lang, tài tử đệ nhất thiên hạ, kêu gào đòi chết đòi sống?Bị moi ra nỗi đau trong lòng, Dữu Khánh lập tức đen mặt, "Có muốn ta nói ra chuyện nhà Thái Thú của ngươi hay không chứ, là Thái Thú nơi nào a?"Mông của mọi người đều không sạch sẽ, Nam Trúc lập tức cười không nổi nữa, trực tiếp chuyển hướng đề tài, "Ngươi nói xem, chúng ta dùng lệnh bài của Nhiếp Nhật Phục thì có thể giải quyết được tiền của Liên Ngư hay không? Khách sạn đó dù sao cũng coi như là dưới trướng của Nhiếp Nhật Phục..."

Không có độc trùng khổng lồ thực lực mạnh mẽ tập kích, một nhóm người thoải mái xuyên qua sương mù trong những lời lải nhải liên miên của người nào đó, xuất hiện trở lại bên ngoài chín cửa hang động kia, chỉ là, bọn hắn còn chưa đi được thêm mấy bước, liền đụng phải một bóng người đứng lặng trong sương mù, giống như đang đứng đây chờ đợi bọn hắn vậy.Đám người Đồng Tại Thiên dồn dập giơ vũ khí lên, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến nhóm người Cố Nhân Sơn.Mấy sư huynh đệ Dữu Khánh thì há hốc mồm tại chỗ, trước mặt bọn hắn là một nữ nhân ăn mặc nam trang, bọn hắn rất quen thuộc với khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp này, da thịt trắng nõn mềm mại, ngoại trừ vị Hướng đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty đó ra thì còn có thể là ai chứ.

Mấy người rất kinh ngạc, tại sao vừa mới ra tới liền có thể đụng phải vị này? Sao có thể xui xẻo như thế.Nam Trúc nhanh chóng phất tay với đám người Đồng Tại Thiên đang bày ra bộ dạng chuẩn bị đánh đánh giết giết, ra hiệu cho bọn họ bỏ xuống vũ khí, "Hắc hắc, người mình, không cần khẩn trương, là người mình."

Mấu chốt là không có khả năng đánh thắng người ta, nữ nhân này là kẻ sát nhân như ma, tại trong Tu Hành giới, nói là khiến người nghe tên đã sợ mất mật cũng không quá đáng, thật sự không phải là loại lương thiện, hơn nữa còn là quyền thế ngập trời, chọc giận người ta không phải là chuyện gì tốt.Hướng Lan Huyên cười ha hả, "Ta đã đoán chính là mấy người các ngươi, chín cửa hang này cổ quái kỳ lạ, đánh giá các ngươi tới đây giày vò tất có đầu mối, quả nhiên không sai.

Thật sự là khiến bọn ta chờ lâu.

Tiểu ria mép, đã lâu không gặp."

Một câu cuối cùng chứa hài hước và trêu chọc.Mấy người Dữu Khánh không nói nên lời.Nam Trúc im lặng sờ sờ Thiên Dực lệnh, chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy nếu tình huống không ổn, nhưng nghĩ tới tình cảnh thông đạo dưới Vạn Hác trì này quanh co khúc khuỷu, Thiên Dực lệnh căn bản không phát huy ra được tốc độ, tay gã chậm rãi rụt trở về.

Bình Luận (0)
Comment