Bán Tiên ( Dịch )

Chương 980 - Chương 980: Quay Về Bình Thản

Chương 980: Quay về bình thản

Đối với người bên ngoài mà nói, U Giác Phụ là một chốn Bồng Lai.Hoa đào trong Đào Hoa cư vẫn trắng hồng xinh đẹp, hương thơm thanh nhã, nở rộ không tàn, bất kể thời tiết bất kể mùa, người đi vào nơi này luôn có ảo giác như đi trong gió xuân, nơi này quả thực đã trở thành một thắng cảnh của U Giác Phụ, là một nguồn thu tiền của Cao lão Nhị.Và đó cũng là nguồn thu nhập tương đối ổn định duy nhất hiện nay của Đào Hoa cư.Năm tháng trôi qua, thời gian qua nhanh, kể từ khi từ Bồng Lai sơn trở về, nhoáng cái đã gần hai năm.Đây là quãng thời gian mấy sư huynh đệ an phận nhất kể từ khi xuất sơn.Thường đi cạnh bờ sông làm sao tránh được ướt giày, sau khi nhận rõ được sự thực này, bọn hắn cũng chấp nhận sự bình thường của mình.

Chưởng quỹ sát vách nói đúng, đừng nên nghe những lời lải nhải đàm tiếu của người khác, người không có tiền đồ mới luôn thích nói về các loại viễn cảnh tương lai.Mặc dù người ta là đang an ủi mấy sư huynh đệ, nhưng bọn hắn đều rất đồng ý với lời đó, kiếm tiền một cách thực tế cho cuộc sống, không còn mơ mộng phất nhanh qua một đêm nữa.Có thể sống ổn định lại cũng là bởi vì bị làm cho hoảng sợ, chưa nói tới việc đã trải qua gian nguy, lúc trước, tại trên đường trở về bọn hắn đã nghe được, Thiên Tích sơn chấn động, vị Hướng đại hành tẩu kia của Đại Nghiệp ty không biết vì sao mà nổi giận, triệu tập nhân thủ của Đại Nghiệp ty huyết tẩy Khối Lũy thành một phen, nghe nói liên lụy rất rộng, giết chết rất nhiều, rất nhiều người, các thế lực khác cũng bởi vì biến đổi lớn này mà nhúng tay vào, nội tình trong đó đã không phải ngoại nhân có thể hiểu biết.Thủ đoạn độc ác của nữ nhân đó khiến cho mấy sư huynh đệ rợn tóc gáy, nhớ lại cái chết của mấy người Đồng Tại Thiên và Mạt Lỵ, Dữu Khánh khó thể xóa tan được lòng oán hận đối với Hướng Lan Huyên.May mà phong ba tại Thiên Tích sơn không có lan đến gần bọn hắn, dường như không người nào biết được bọn hắn từng đến Thiên Tích sơn.Bây giờ, mọi thứ quay trở về bình thường, Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc đều đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, công việc là do Cao lão Nhị kiếm giúp bọn họ.Cao lão Nhị ở lại U Giác Phụ đã lâu, giao tiếp tốt, quen biết không ít chưởng quỹ cửa hàng, cửa hàng nào có công việc gì cần tới chân chạy đi ngoại giới, Cao lão Nhị đều sẽ tiếp nhận công việc thay hai vị sư đệ, không có thân phận U Giác Phụ là không thể làm việc tại U Giác Phụ, làm việc ở bên ngoài thì không có vấn đề.

Việc gì quá nguy hiểm ông ta cũng sẽ không để cho hai vị sư đệ đi làm, tự Cao lão Nhị sẽ đánh giá, phân biệt.Bách Lý Tâm thường xuyên rất lâu không ở tại U Giác Phụ, nàng cũng đi ra ngoài tìm việc làm, nàng là Đại tiễn sư, rất dễ dàng tìm được công việc, có nhà giàu mời đi bảo vệ nơi ở, thu nhập cao hơn nhiều so với Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc, không chỉ đãi ngộ cao, hơn nữa còn rất thoải mái.Nghe nói khi ra ngoài, Nam Trúc thường sẽ đi đường vòng đến thăm Bách Lý Tâm.Về phần Dữu Khánh, hắn rất ít ra khỏi nhà, hầu hết thời gian đều ở trong Đào Hoa cư thanh tu.Nói là thanh tu nhưng trên thực tế cũng không khác gì ăn no ngồi chờ chết, tu vi của hắn đã là Sơ Huyền đỉnh cao, không thể đột phá cảnh giới, đang kẹt tại giai đoạn cảm ngộ.

Tuy nhiên, cơ hội để hắn đột phá vẫn rất lớn, bởi vì hắn còn trẻ tuổi, còn có vốn liếng về thời gian.Chuyện đi ra ngoài kiếm tiền không cần hắn phải hao tâm tổn trí, hắn cả ngày đầu bù tóc rối, thường xuyên đi chân trần lang thang trong Đào Hoa cư, giống như người điên, có cảm giác rất giống ở ẩn, cũng may mà Trùng Nhi không có ghét bỏ, vẫn hầu hạ hắn như tổ tông vậy.

Một người rất trẻ tuổi nhưng lại được phục vụ như một tên phế vật chờ há mồm ăn cơm.Thực ra, hắn kiếm tiền rất dễ dàng, nhưng vì bị danh tiếng làm liên lụy, hắn xấu hổ lấy danh tiếng Thám Hoa lang đi kiếm tiền.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết có thể đồng cảm với điều này, dù sao, bọn hắn đã cùng nhau trải qua chuyện Văn phủ, biết rõ hắn thực sự không muốn thừa nhận mình là Thám Hoa lang.

Kỳ thực đối với bản thân Dữu Khánh, đó chỉ là một trong những lí do, lí do thực sự là bởi vì hắn chỉ là Thám Hoa không thực tế, căn bản không có tài năng thực học, nếu bày ra sẽ bị bộc lộ, khiêm tốn một chút trái lại càng có giá trị.Hơn nữa, có một chuyện Cao lão Nhị vẫn luôn giấu Dữu Khánh, hoặc là nói giấu mọi người, sở dĩ rất nhiều người sẵn sàng bỏ tiền đến đây xem Tiên đào thụ, thực ra là vì mộ danh mà đến, một phần nhỏ là mộ danh Tiên đào thụ, nhưng phần lớn là vì lão Thập Ngũ.Những vị khách trả tiền vào Đào Hoa cư ngắm Tiên đào thụ, vốn dĩ không phải trực tiếp từ rất xa tới U Giác Phụ để xem Tiên đào thụ, hầu hết đều là sau khi đến U Giác Phụ mới nghe nói Thám Hoa lang cư ngụ tại Đào Hoa cư trong U Giác Phụ, sau đó nữa mới biết là có thể trả tiền để vào xem Tiên đào thụ, nếu may mắn còn có thể gặp được bản thân Thám Hoa lang, vì điều này Đào Hoa cư mới có thể liên tục thu hút khách tới thăm.Về việc này, sau này ông ta mới dần dần nhận ra, trong lòng biết rõ ràng nhưng không nói cho mọi người biết, để lại đó khi có tranh cãi với nhau thì ông ta có thể tiếp tục vỗ bàn nói với mọi người rằng đó là phương pháp mà ông ta nghĩ ra, từ đó mới có thể duy trì ổn định cho Đào Hoa cư, mới giữ được nơi đặt chân chính đánh tại đây cho mọi người.Hai người Một Mắt, Tiểu Đông và Tiểu Tây, làm việc vặt cho Đào Hoa cư cũng bị Cao lão Nhị sau khi tính toán thu chi sa thải, ông ta cảm thấy Đào Hoa cư không cần phải nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy, đã không có việc gì để làm còn mướn người giúp việc, tiền nhiều quá không có chỗ để tiêu sao? Mình tự làm tất cả đi.Hơn nữa, ông ta cảm thấy Đào Hoa cư hơi bị nhiều bí mật, qua một khoảng thời gian, mọi người phát hiện thấy Tiểu Hắc nói không sai, cây Tiên đào thụ đó quả thực có thể động đậy, đã thành tinh rồi, đã có linh tính, chỉ là vẫn còn vô cùng nhát gan, tại trong mông lung nó cẩn thận dè dặt tri giác thế giới này.Khoảng thời gian này chính là thời điểm Tinh quái hình thành nhận thức, Đại Hắc bắt đầu yêu cầu Tiểu Hắc kê bàn đọc sách viết chữ dưới Tiên đào thụ, cây "Đại bổng" của Tiểu Hắc cũng mở ra tứ chi, dùng hình dạng côn trùng mài mực giúp cậu nhóc, Tiểu Hắc đã lớn lên không ít, chữ viết cũng đã ra hình có dạng.Tiểu Thanh với hình dạng Tam Túc ô cũng thường xuyên đậu trên Tiên đào thụ, ngày thường thảnh thơi tự tại, khi có khách tới thì bay vào trong nhà lảng tránh, bây giờ cô ta trở thành người đưa tin giữa mấy người của Đào Hoa cư, có chuyện gì cô ta có thể đúng lúc liên hệ với người ở bên ngoài, hoặc giúp người ở bên ngoài đúng lúc đưa tin về nhà.Theo như lời Nam Trúc nói, chi phí truyền tin của Thiên Lý lang quá cao, đụng một cái là mấy vạn lượng, còn để cho Tiểu Thanh đưa tin không chỉ không cần tốn tiền, tốc độ bay cũng nhanh, hơn nữa còn rất đáng tin cậy, không phải lo lắng bị lộ bí mật.

Đương nhiên, mỗi lần để cho Tiểu Thanh rời nhà, trước đó đều phải hỗ trợ hóa trang một chút, về cơ bản chính là nhuộm chút màu sắc cho lông chim, tránh để người ta nhìn thoáng qua liền nhận ra là Tam Túc ô có giá trị, nỗ lực hết sức tránh những nguy hiểm có thể xảy ra trong quá trình đưa tin.Tiểu Thanh cảm thấy phiền nhất là giúp Nam Trúc đưa tin tới cho Bách Lý Tâm, đó đâu phải là gửi thông tin gì, rõ ràng chính là nhờ cô ta chuyển giúp thư tình, chạy tới chạy lui rất xa chỉ vì gửi thư tình giúp ngươi, ngươi xem ta là cái gì chứ?Nói tóm lại trong một câu, bây giờ toàn bộ Đào Hoa cư đều phải cắt giảm chi tiêu.Về nguyên nhân phải giảm bớt chi tiêu, nhanh chóng tới theo tiếng hô to của Trùng Nhi, "Có khách quý đến thăm."

Đó là một nữ nhân đội mũ lông vũ sặc sỡ, và một người khác là nam nhân mặc da thú, cao to thô kệch, để râu quai nón.

Một nam một nữ dắt tay nhau đi theo sau Trùng Nhi bước vào, không phải ai khác, chính là Diệp Điểm Điểm, người được gả vào trong Phượng tộc tại Đại Hoang Nguyên, và trượng phu của nàng ta, Phượng Tàng Sơn.Tiểu Hắc đang ngồi viết chữ dưới cây hoa đào ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ngạc nhiên và vui mừng kêu to: "Diệp di, Phượng thúc."

Cậu nhóc hai mắt sáng ngời, vừa ném bút xuống liền trực tiếp nhảy qua chiếc bàn, lao về phía Diệp Điểm Điểm như một cơn gió.Mấy năm nay, thỉnh thoảng Diệp Điểm Điểm sẽ tiện đường ghé đến đây, cho nên Tiểu Hắc cũng quen biết.Cao lão Nhị xuất hiện, nhanh chóng đi ra, ông ta trực tiếp lao vọt qua khỏi đình, ngăn cản Tiểu Hắc lại, một thanh kéo lấy Tiểu Hắc sắp va chạm, bởi vì Diệp Điểm Điểm đang ưỡn cái bụng to, tiểu tử này trời sinh vừa khỏe vừa trâu, từ trước đến nay không phân nặng nhẹ, nếu như cứ như vậy lao vào làm sao cho được.Tiểu Hắc không cảm thấy mất hứng, trái lại còn vui vẻ hỏi: "Diệp di, Phượng thúc, có mang quà cho ta không vậy?"Đây mới là điều mà cậu ta quan tâm nhất, mỗi lần tới đây Diệp Điểm Điểm đều sẽ mang một chút quà cho cậu nhóc.Phượng Tàng Sơn cười ha hả sảng khoái, thuận tay gạt túi đồ khoác trên vai xuống, đưa cho nó, nói: "Cầm đi, đều là cho ngươi."

"A."

Cầm đồ vật vào trong tay, Tiểu Hắc vui mừng nhảy cẫng lên, xoay người chạy đi, nào ngờ nhìn thấy được phụ thân mình vừa đi ra viện lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, "Hừ" một tiếng.Tiểu Hắc co đầu rụt cổ, biết phụ thân trách mình không biết lễ nghĩa Nhân gian, cậu ta nhanh chóng xoay người lại, lưu loát một cách rất lưu manh, phập phập quỳ xuống đất, khấu đầu với phu phụ Phượng Tàng Sơn, "Cảm tạ Phượng thúc, cảm tạ Diệp di."

"Ai ôi."

Diệp Điểm Điểm vô cùng vui vẻ, một tay ôm bụng bự, một tay cúi người, tự mình nâng Tiểu Hắc dậy, xoa xoa đầu cậu nhóc, nói: "Tiểu Hắc đã biết lễ rồi, chỉ là lễ này có hơi quá lớn a."

Phượng Tàng Sơn cười ha hả, cười không khép được miệng.Tiểu Hắc cười hắc hắc, ôm quà chạy trước.Trùng Nhi chỉ chỉ tới sân nhà nơi Dữu Khánh đang ở bây giờ cho Cao lão Nhị biết, thể hiện sẽ đi thông báo cho Dữu Khánh biết, Cao lão Nhị khẽ gật đầu, hắn ta chạy chậm đi.Cao lão Nhị cất tiếng chào hỏi phu phụ hai người, Ngô Hắc bước nhanh tới nơi cũng cất lời chào hỏi.Sau khi nói mấy câu, Cao lão Nhị dẫn phu phụ hai người đi đến nơi Dữu Khánh ở.Diệp Điểm Điểm phát hiện thấy không phải đi đến nơi Dữu Khánh ở mà nàng ta biết lúc trước, nàng ta có phần ngạc nhiên, hỏi: "Đó chẳng phải là nơi ở của hai người Một Mắt giúp việc sao?"Cao lão Nhị cười ha hả đáp: "Đã sa thải hai người Một Mắt đó rồi.

Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, cứ muốn dời đến ở trong căn nhà nhỏ nhất này, nói là ở một mình cho tiện, nhưng rốt cuộc Trùng Nhi vẫn dọn đến theo."

Diệp Điểm Điểm hơi chút trầm ngâm rồi à một tiếng, vừa đi vừa nhìn xung quanh, hỏi tiếp: "Mập mạp và to con đâu rồi?"Cao lão Nhị sờ sờ mũi, ngượng ngùng không muốn nói là đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, nên hàm hồ nói: "Có việc đi ra ngoài rồi."

Diệp Điểm Điểm không có hỏi tiếp gì nữa, vì Dữu Khánh đã xuất hiện tại nguyệt môn tiểu viện, hắn mặc một bộ trường sam mỏng màu trắng có hơi ố vàng, tóc tai bù xù, một tay chống lên cây kiếm đã rút ra khỏi vỏ, chân trần đi ra đón khách, đúng là không có chú ý gì đến hình tượng của mình.Vừa rồi hắn đang luyện kiếm, nghe nói có khách đến, thuận tay liền cầm kiếm ném ra sau, Trùng Nhi đứng ở phía sau lập tức tiếp lấy kiếm, đối xử với kiếm rất cẩn thận, vì hắn ta biết vị chưởng môn này rất quan tâm đến thanh kiếm này, mặc dù kiếm đã bị mẻ một lỗ, nhưng nghe nói là do chưởng môn đời trước tặng cho, nên có điều kiện vẫn không đổi thanh kiếm khác tốt hơn.Ánh mắt Dữu Khánh dừng lại nơi cái bụng to có phần khoa trương của Diệp Điểm Điểm, không phải hắn chưa từng thấy phụ nữ có thai, mà vì trong Tu Hành giới quả thực hiếm thấy phụ nữ mang thai, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, vì vậy ít nhiều có chút bất ngờ, không nghĩ tới sẽ gặp Diệp Điểm Điểm với bộ dạng như vậy.Diệp Điểm Điểm hiển nhiên vẫn không quen được với cách ăn mặc lộ tay lộ chân của Phượng tộc, nàng ta vẫn mặc quần áo vải bình thường, chỉ là, tại bên ngoài quần áo bình thường còn phối hợp thêm một chút da thú.Đi đến trước mặt, Diệp Điểm Điểm nhìn hắn, ánh mắt có chút kinh ngạc, "Tại sao lại có bộ dáng như quỷ này? Trông có vẻ u ám chán nản."

Dữu Khánh cười ha hả nói: "Không có gì, chỉ muốn được thoải mái tự tại mà thôi."

Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào cái bụng bự của mình, Diệp Điểm Điểm xoa xoa bụng, cười nói: "Sắp sinh rồi, cũng chỉ trong tháng này thôi."

"Vậy ta chúc mừng trước."

Dữu Khánh chân thành chúc mừng phu phụ hai người.Phượng Tàng Sơn cười ha hả vỗ cái bốp lên bờ vai hắn, mỗi lần gặp mặt đều là như vậy, vỗ đến nỗi Dữu Khánh phải nhe răng nhếch miệng, thân thể lệch sang một bên.Khi Dữu Khánh mời hai người vào trong ngồi chơi, Phượng Tàng Sơn lại quàng tay qua cổ Dữu Khánh, cùng kề vai sát cánh đi vào với hắn, Diệp Điểm Điểm nhìn thấy lắc lắc đầu.Trên thực tế, các bộ tộc lớn tại Đại Hoang Nguyên không muốn có mối quan hệ quá gần với người ở thế giới bên ngoài, trừ khi cần phải mua sắm.

Sở dĩ Phượng Tàng Sơn có quan hệ tốt với Dữu Khánh là vì Diệp Điểm Điểm, thông qua miệng Diệp Điểm Điểm, gã biết rõ vị Thám Hoa lang này là người rất rất giỏi.Hắn không phải là người bình thường trong thế tục có thể so sánh được, hắn không cho hoàng đế lão tử thể diện, vứt mũ quan bỏ đi, bỏ văn theo võ, còn có thể đi vào Tiểu Vân gian và vẫn sống sót giữa sự giao đấu của các thế lực lớn.

Phượng Tàng Sơn nghe rất thỏa mãn, gã cho rằng Dữu Khánh là một người đàn ông thực sự, cảm thấy rất hợp ý mình.

Bình Luận (0)
Comment