Khi đã đi được nửa vòng, đến gần vị trí cần đến thì tiếng đánh nhau đột nhiên biến mất, tiếng hò hét khen ngợi vang lên, Dữu Khánh hơi ngưng thần lắng nghe, đoán rằng đã phân ra thắng bại.Quả nhiên, giọng của Phượng Tàng Vân lại vang lên, "Ai nữa?"Dữu Khánh không chút nào dừng lại, dọc đường đi vỗ vai tộc nhân Phượng tộc, không ngừng chắp tay xin được nhường đường đi qua, hắn rất nhanh liền đi đến phía sau Trữ Bình Côn.Trữ Bình Côn đang nhìn chằm chằm Phượng Tàng Vân đứng dưới giếng trời đắc thắng nhìn xung quanh, vừa mới nhìn thấy có một người phi thân nhảy xuống dưới, thì đột nhiên bị người vỗ vai, lão ta quay lại nhìn, nhìn thấy bộ ria mép quen thuộc, lập tức cất tiếng a ngạc nhiên, xoay người chắp tay hỏi: "Thám Hoa lang, sao ngươi lại tới đây?"Dữu Khánh không quan tâm lão ta có phải đang giả bộ hồ đồ hay không, đưa tay ra hiệu mời, "Trữ tiên sinh, mượn một bước nói chuyện, được chứ?"Trữ Bình Côn chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn xem trận đấu võ kịch liệt bên trong giếng trời, cuối cùng gật gật đầu.Hai người lách qua đám người đi ra ngoài, sau đó dừng lại cách đám đông hơi xa một chút.Trữ Bình Côn vô thức nhìn nhìn xung quanh, chủ động đặt câu hỏi: "Thám Hoa lang có gì chỉ giáo?"Dữu Khánh không dự định vòng vo với lão ta, "Chỉ giáo thì không dám nhận, lần này ta tới Phượng tộc là chuẩn bị tiếp nhận việc mua bán sản vật của Phượng tộc, vốn đã xác định rồi, nào ngờ Phượng tộc lại đột nhiên do dự.
Ta nghe nói là Trữ tiên sinh động tay động chân sau lưng ta, nói này nói nọ về ta?"Trữ Bình Côn hơi sửng sốt, không ngờ rằng vị này lại nói thẳng ra như vậy, lão ta kinh ngạc hỏi: "Tại sao Thám Hoa lang lại nói lời này, giữa ngươi và ta không oán không cừu, ta làm sao sẽ nói xấu ngươi chứ?"Dữu Khánh: "Vậy chính là Tộc trưởng Phượng tộc đang nói dối? Để tránh hiểu lầm, làm phiền Trữ tiên sinh đi cùng với ta để đối chứng."
Trữ Bình Côn tức thì không nói nên lời, phát hiện thấy vị này đúng là muốn vạch trần đến cùng, lão ta làm sao có thể đi đối chứng với tộc trưởng Phượng tộc, cũng không dám đi gặp.Đối mặt bốn mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng lão ta nhấc tay vuốt chòm râu dê của mình, mỉm cười nói: "Ta nghe trong lời Thám Hoa lang nói dường như có ẩn ý, không biết Thám Hoa lang rốt cuộc muốn nói gì?"Dữu Khánh: "Trữ tiên sinh cũng muốn việc mua bán này với Phượng tộc?"Lời đã nói đến nước này, tiếp tục giả bộ cũng không có ý nghĩa gì, Trữ Bình Côn cười ha hả, "Lợi nhuận ổn định hàng năm lên đến hàng chục triệu, ở bất kỳ đâu, đó đều là vụ làm ăn tốt, ngay cả Thám Hoa lang, loại người không khom lưng vì tiền bạc cũng không chướng mắt, Trữ mỗ có tư cách gì để ghét bỏ chứ?"Dữu Khánh: "Mọi việc dù sao cũng phải có thứ tự trước sau a?"Trữ Bình Côn: "Lời này không sai, nhưng chuyện ngươi nói không đúng, Phượng tộc vẫn chưa quyết định giao việc buôn bán cho Đào Hoa cư, thậm chí còn chưa có bất kỳ hứa hẹn nào với Đào Hoa cư, đương nhiên không thể nói là có thứ tự trước sau gì.
Phượng tộc đồng ý giao cho ai đều hợp tình hợp lý."
Dữu Khánh: "Đây là cái cớ để Trữ tiên sinh đâm sau lưng sao?"Trữ Bình Côn chỉ chỉ vào hai người, "Trong cạnh tranh kinh doanh, nói sau lưng đối thủ không phải là chuyện bình thường sao? Nếu như ngay cả chuyện này mà Thám Hoa lang cũng không thể chấp nhận được, vậy ta thực sự không còn lời nào để nói."
Dữu Khánh: "Ý của Trữ tiên sinh là, không thể đồng ý việc này, nhất định phải chen vào một tay, đúng không?"Trữ Bình Côn vuốt râu, nói: "Thám Hoa lang nói lời này phải chăng là đang đe dọa Trữ mỗ? Ai! Có một số việc phải nói như thế nào chứ, người khác cho rằng ta là ông chủ phía sau 'Côn Bảo hành', nhưng không biết rằng ta cũng chỉ là chân chạy cho người khác.
Tại trước mặt Thám Hoa lang, ta cũng không giấu giếm nữa, phía sau ta là 'Vạn Hoa bảo', ta chỉ là làm việc cho người ta.Lợi ích có thể giành được ta phải tranh giành, nếu dễ dàng từ bỏ, ta không có cách nào để giải thích với chủ thượng.
Nếu không thì vậy đi, nể mặt Thám Hoa lang ngươi, ta có thể lui một bước, nếu Thám Hoa lang có thể chi ra một trăm triệu cho 'Côn Bảo hành' ta, ta đã thu được lợi, coi như là có một lời giải thích với bên trên, về tình về lý đều đã có thể rời khỏi cuộc cạnh tranh này.Thám Hoa lang, lợi nhuận một năm hơn mười triệu, không đến mười năm liền lấy lại được vốn, ngài cảm thấy ý này thế nào?"Vạn Hoa bảo? Đối với nơi này Dữu Khánh có nghe tới ít nhiều, Bảo chủ Vạn Hoa bảo cũng là một vị tu sĩ cảnh giới Cao Huyền, là một nhân vật độc cứ một phương tương tự như Nhiếp Nhật Phục, nghe nói còn là hảo hữu của Địa mẫu, nghe nói khi rảnh rỗi Địa mẫu còn sẽ đến Vạn Hoa bảo ở lại một thời gian, bởi vì khung cảnh Vạn Hoa bảo rất đẹp.Hắn đương nhiên biết rõ đối phương tự giới thiệu là có ý gì, là muốn cho thấy ngươi ta không sợ bị đe dọa.Hắn thực sự không nghĩ tới phía sau Côn Bảo hành sẽ là Vạn Hoa bảo, nhưng vậy thì thế nào chứ? Vì vậy mà bỏ ra một trăm triệu đưa cho người ta sao? Hắn không tin vào chuyện vô nghĩa mười năm sau sẽ lấy lại được vốn đó, cho dù hắn không biết nhiều về việc buôn bán, nhưng cũng biết thời gian mười năm có rất nhiều biến số, hắn làm sao dám bỏ tiền cho giấc mộng đẹp kiểu như vậy.Huống hồ, hắn hoàn toàn không lấy ra được khoản tiền đó, hắn lập tức trả lời: "Nếu Trữ tiên sinh đã nói như vậy, vậy Trữ tiên sinh đưa ta một trăm triệu đi, Đào Hoa cư ta cũng có thể từ bỏ."
Trữ Bình Côn xua tay, "Không, không phải như thế, 'Côn Bảo hành' ta có thể tranh thì sẽ tranh, thành công đương nhiên đáng mừng, thất bại cũng do mệnh, làm hết sức là được."
Nói xong, ánh mắt lão ta chợt nhìn chăm chú phía sau Dữu Khánh.Trước thái độ ngang bướng của lão ta, Dữu Khánh âm thầm kìm nén lửa giận, khi nhận thấy phản ứng của lão ta, hắn vô thức quay đầu lại nhìn phía sau, nhìn thấy một kiếm khách không nhanh không chậm bước tới.Y phục xám trắng, đeo một thanh đại kiếm tương đối đặc biệt ở sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc, Dữu Khánh không xa lạ với khuôn mặt này, hắn rất kinh ngạc khi có thể gặp được vị này tại nơi đây, bởi vì người này không phải ai khác, chính là người hắn từng kết bạn tại Triêu Dương đại hội còn cùng nhau tiến vào tiên phủ, Hướng Chân.Có người khác tới đây, Trữ Bình Côn không muốn nói nhiều về chuyện đó, lão ta thuận miệng nói, "Nếu như Thám Hoa lang không còn việc gì khác, thứ cho Trữ mỗ không phụng bồi."
Dứt lời liền bỏ đi.Lúc này Dữu Khánh cũng không còn tâm trạng để nói chuyện với lão ta nữa, hắn xoay người lại, im lặng chờ đợi bằng hữu cũ đi tới.Rầm rầm rầm, động tĩnh đánh nhau mà ngay cả mặt đất cũng phải chấn động chợt ngừng lại, tiếp đó lại vang lên tiếng hét cuồng nhiệt của Phượng Tàng Vân, "Còn ai đánh với ta?"Hai người đã lâu mới gặp mặt lại nhau, không để ý đến những động tĩnh không liên quan đến mình, đối diện quan sát nhau từ đầu đến chân.Dữu Khánh thật sự không ngờ tới vị này còn dám xuất đầu lộ diện, lúc đó nếu không phải có vọ Ong chúa trong Kính Hoa uyển hết lòng bảo vệ, e rằng vị này đã chết từ lâu rồi.Đã biết rõ đối phương là người kiệm lời, Dữu Khánh chủ động hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"Hướng Chân bình tĩnh trả lời: "Nghe nói 'Đại Hoang tự' tụ tập cao thủ Đại Hoang Nguyên đấu nhau, ta muốn đến mở mang kiến thức, vừa vặn có quen biết với thủ lĩnh 'Thạch Lâm trại' nơi này, nên tới đây.
Vừa rồi, ta phát hiện thấy ngươi ở trong đám người, thật bất ngờ, tìm tới đây, quả nhiên là ngươi.
Trương huynh, đã lâu không gặp."
Dữu Khánh nhếch miệng cười, xấu hổ xua tay nói: "Dữu Khánh, hiện tại ta gọi là Dữu Khánh, không dùng tên lúc trước nữa."
Hướng Chân gật đầu, "Dữu huynh, đã lâu không gặp."
Được rồi, Dữu Khánh cười ha hả, bản tính của tên đầu gỗ này quả nhiên là khó thay đổi.Đúng vào lúc này, chợt có người gọi to, "Dám hỏi phía trước có phải là Thám Hoa lang không?"Dữu Khánh và Hướng Chân đồng thời quay đầu nhìn đến, nhìn thấy bốn người đàn ông mặc đồ đen chỉnh tề vây quanh một người đàn ông mặc áo xanh, cùng nhau đi đến đây.Người cất tiếng hỏi to chính là người mặc thanh sam, dáng vẻ xấu xí, mấu chốt là người này cũng để hai nhúm ria mép, không, là ba nhúm râu, nơi cằm người ta còn có một chúm râu nữa, thoạt nhìn có cảm giác rất không giống người tốt, nhưng người ta lại chủ động tới gần.Dữu Khánh nhanh chóng làm ra bộ dạng không gần người lạ, nói: "Tôn giá nhận lầm người rồi."
Vị khách mặc thanh sam quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, rồi giang hai tay ra cười ha hả đáp: "Không lầm, không lầm, không có lầm.
Khi Thám Hoa lang cưỡi ngựa dạo phố chia vui tại kinh thành Cẩm quốc, từng đã đi qua trước mặt ta.
Lúc đó ta nhìn thấy rất rõ, tuyệt đối không sai."
Dữu Khánh cau mày, lúc đó hai bên đường phố quá đông người, hắn làm sao nhớ được mình có gặp qua người này hay không."
Tại hạ là Tô Bán Hứa, một trong ba đại chưởng sự của Cẩm quốc tiền trang.
Ngưỡng mộ Thám Hoa lang đã lâu, nhưng vì một số nguyên nhân, vẫn luôn không có duyên gặp mặt, không ngờ lại được gặp nhau tại đây, mạo muội bắt chuyện làm quen, mong rằng Thám Hoa lang không nên trách cứ."
Thanh sam khách nói xong, vỗ vỗ ngực nói tiếp: "Tô mỗ không có bản lĩnh gì khác, chỉ là thường làm việc với tiền bạc, trong tương lai, nếu Thám Hoa lang có cần Tô mỗ hỗ trợ gì, cứ việc mở miệng."
Vừa nghe nói đối phương là một trong ba Đại chưởng sự của Cẩm quốc tiền trang, Dữu Khánh liền động lòng, muốn không động lòng cũng khó, một trong ba cự đầu kiểm soát dòng tiền lưu chuyển tại Cẩm quốc a, hắn nhìn hoa văn kim tiền thêu trên tay áo người ta, khó trách.Cái gọi là Cẩm quốc tiền trang, là chỉ các tiền trang trong lãnh thổ Cẩm quốc, không phải nói rằng chúng thuộc về Cẩm quốc, cùng thuộc sở hữu với Ân quốc tiền trang, Ảo Vọng tiền trang hay U Giác Phụ tiền trang, cái tên phía trước chỉ là tiền tố vị trí mà thôi.Khi nghe vị này nói chuyện tiền bạc rất dễ trao đổi, hai mắt Dữu Khánh càng sáng lên, hắn lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười, chắp tay bái kiến: "Hóa ra là Tô Bán Hứa Tô chưởng sự, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Hai người ngay tại chỗ biểu lộ vô cùng thân thiết, tụ lại một chỗ hàn huyên khách sáo không ngừng, bên này khen đối phương tài hoa văn chương vô song, nói mình ngưỡng mộ vô cùng, bên kia khen đối phương phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm, khiến người ngưỡng mộ, vân vân.Hướng Chân đứng bên cạnh, sửng sốt nhìn hai người nói chuyện với nhau, gã thật sự không nhìn ra được Tô Bán Hứa với khuôn mặt chuột gian xảo có điểm nào phong lưu phóng khoáng, bộ dạng thay đổi vẻ mặt của vị Dữu huynh này thật quá khó coi a.Cường điệu khen nhau đến lúc không còn từ để nói, khóe miệng đã có chút ngượng ngùng, Tô Bán Hứa nhanh chóng chuyển đề tài, y quay sang Hướng Chân ở bên cạnh, "Dữu huynh đệ, vị bằng hữu này là?"Dữu Khánh giới thiệu: "Danh sĩ Triêu Dương đại hội vừa rồi, Hướng Chân!""A a a, đã nghe nói qua, trẻ tuổi tài cao, trẻ tuổi tài cao a, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Tô Bán Hứa nhanh chóng chắp tay thể hiện may mắn gặp mặt.Hướng Chân hơi gật đầu đáp lại một câu, "Tô chưởng sự khỏe."
Thế là xong, mặc kệ Tô Bán Hứa có nói thêm gì nữa, gã đều không có hé răng.Tô Bán Hứa cũng không để bụng, y đảo mắt nhìn xung quanh, rồi dường như nảy sinh cảm xúc, chợt đổi đề tài, "Nơi đây là một nơi tốt a, nghe nói có lưu truyền một truyền thuyết bất tử.
Nghe đồn Phượng tộc đã từng là phó thị của thần tiên, từng có người lọt vào mắt xanh của thần tiên, tắm rửa máu phượng hoàng, từ đó thoát thai hoán cốt, thành tựu thân thể bất tử, đi Tiên giới.
Phượng tộc đời đời kiếp kiếp thủ tại nơi này, cũng không biết bọn họ còn có thể đợi được đến ngày thần tiên hàng lâm trở lại hay không."
Khóe miệng Dữu Khánh khó giải thích mà giựt giựt, hắn liếc nhìn sang Hướng Chân vốn cũng từng tiến cào tiên phủ, bình tĩnh nói: "Lời đồn nghe chơi mà thôi, không thể nào là sự thật."
"Cũng đúng."
Tô Bán Hứa gật đầu cười.Ở tại đây tán gẫu một lúc, cuối cùng cũng đến lúc tạm biệt, Dữu Khánh phải trở về chỗ mấy người Trùng Nhi, hắn liền chắp tay nói lời tạm biệt hai vị bằng hữu cũ mới.Nhưng mà, xoay người lại đi chưa được mấy bước, hắn liền có cảm giác không thích hợp, quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Chân đang đi theo sát phía sau, hắn không khỏi dừng bước hỏi: "Hướng huynh, ngươi đi theo ta làm gì vậy?"Hướng Chân: "Đi chung với ngươi, làm bạn."
Thôi được, Dữu Khánh thật sự không tiện từ chối gã, hắn quay đầu lại bên khác, hỏi: "Tô tiên sinh, ngài là, đi cùng đường với ta sao?"Tô Bán Hứa a một tiếng, nói: "Đã gặp được Thám Hoa lang, đương nhiên là muốn đi chung, nếu không, sau khi kết thúc 'Đại Hoang tự', mỗi người lại đi mỗi ngã.
Phải nhân cơ hội này ở gần Thám Hoa lang một chút, cũng dễ thân quen.
Ngươi ở đâu vậy? Để ta trao đổi với Phượng tộc, chuyển đến ở chung."
Dữu Khánh nghẹn lời, nhưng mà vị này chính là thần tài, ở cùng một chỗ hắn có thể nhân cơ hội thỉnh giáo xem làm sao để phát tài, lập tức nói cho y biết, "Thúy Vũ hồ."