Bán Tiên ( Dịch )

Chương 997 - Chương 997: Mất Tích (1)

Chương 997: Mất tích (1)

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất định không thể hoàn toàn mù mờ, Dữu Khánh hỏi Nam Trúc đầu tiên, "Không phải Tiểu Hắc đi chung với ngươi sao?"Nam Trúc than khổ: "Nó cứ muốn đi chơi với A Hoàn đó, ta mới đến làm sao biết được nơi này cũng có thể xảy ra chuyện chứ."

Dữu Khánh nảy sinh nghi vấn, "Trời đêm tối như vậy, ngươi còn để cho nó ra ngoài đi chơi với người khác sao?"Nghe câu hỏi này, Nam Trúc cảm thấy rất chột dạ, gã hối hận đã để cho Tiểu Hắc đi làm chuyện bậy bạ kia, gã vô thức đưa mắt liếc nhìn Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh, bởi vì Mục Ngạo Thiết đã nghe được, may mà Mục Ngạo Thiết không có vạch trần, gã lẩm bẩm nói: "Có người lớn trông chừng, chắc là không có việc gì?"Có chuyện gì hay không, không ai biết, Dữu Khánh vạch mở cánh của "Đại bổng" ra nhìn xem, trên màn cánh kéo mở ra như tấm vải đen có một vết rách, không biết là bị thứ gì làm rách, hắn xoay người lập tức ra khỏi Thúy Bích lâu, tìm đến người của Phượng tộc gần đây, hỏi thăm địa chỉ của A Hoàn.Sau đó, một nhóm người lại chạy đến chỗ ở của A Hoàn để hỏi thăm, phát hiện thấy A Hoàn vẫn chưa về.Điều này càng khiến cho Dữu Khánh cảm thấy không ổn, hắn lập tức đi thẳng đến Thúy Vũ đường, tìm phu phụ Phượng Tàng Sơn.Phượng Tàng Sơn tùy ý quấn một tấm da thú ra tiếp, cảm thấy đám người Dữu Khánh có chút chuyện bé xé ra to, "Huynh đệ, không nên gấp gáp, có thể là đi chơi ở đâu đó?"Dữu Khánh không thể không mở "Đại bổng" đưa ra, "Thứ này một mực đi theo bên người Tiểu Hắc, không rời, đột nhiên trở về, hơn nữa còn bị thương, rất không bình thường.

Tỷ phu, chúng ta không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, vui lòng làm phiền hỗ trợ tìm kiếm một chút đi."

Nghe hắn nói như thế, thần sắc của Phượng Tàng Sơn mới trở nên có chút nghiêm trọng, ngay lập tức hạ lệnh tìm người.Rất nhanh, khắp một vùng Thúy Vũ hồ lập lòe ánh lửa, bóng người cầm đuốc tìm kiếm xuất hiện khắp nơi, khiến cho đám người Thiện Tri Nhất cũng bị kinh động, Tô Bán Hứa cũng điều người của mình hỗ trợ tìm kiếm.Kết quả, rất nhiều người tìm kiếm thật lâu nhưng vẫn không tìm thấy bóng người ở đâu, Tiểu Hắc và A Hoàn đã biến mất.Dữu Khánh thậm chí phải mất rất nhiều công sức mới giao tiếp được với "Đại bổng", nhờ "Đại bổng" đưa bọn hắn đến nơi có khả năng xảy ra sự việc.Địa điểm là trong một khu rừng nhỏ cách bờ hồ không xa, hiện trường không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, cũng không có bất kỳ dấu vết gì khác thường.Sau khi đám người tìm kiếm khắp hiện trường một lần, Tô Bán Hứa đảo ánh mắt quan sát xung quanh hỏi Dữu Khánh, "Có xác định con phi trùng này không dẫn đến nhầm chỗ không?"Dữu Khánh hơi lắc đầu, "Nó không có linh trí quá cao, không thể giao tiếp bình thường, ta cũng không biết nơi này có phải là nơi xảy ra chuyện hay không."

Sau một phen giao tiếp, nếu "Đại bổng" đã bay đến nơi này rồi dừng lại, nếu đã dẫn mọi người đến nơi đây, trong thời điểm bầu trời tối đen, nếu "Đại bổng" làm như vậy, thật sự không có nguyên nhân gì sao? Dữu Khánh vẫn cảm thấy nơi này có khả năng có liên quan đến việc Tiểu Hắc mất tích.Thời Giáp thay mặt phía bên Thiện Tri Nhất, theo mọi người đến đây nhìn xem tình huống, nhìn chằm chằm vào Phượng A Đao, người phụ trách công việc tìm kiếm của Phượng tộc, "Cô nương A Hoàn đó có tu vi thế nào?"Phượng A Đao: "Cao Võ."

Thời Giáp hỏi tiếp: "Khu rừng nhỏ này có gì thú vị để xem không?""Có gì thú vị?" Phượng A Đao thoáng sửng sốt, đảo mắt quan sát khu rừng cây này, rồi khẽ lắc đầu, "Không biết, hẳn là không có."

Tô Bán Hứa với khuôn mặt chuột có vẻ gian xảo, đang quan sát kỹ càng xung quanh nghe nói vậy thì cười hắc hắc, "Nếu thực sự bị mất tích, vậy việc này liền rất có ý tứ."

Nam Trúc vẫn luôn âm thầm tự trách mình, vội hỏi: "Tô tiên sinh, xin chỉ giáo?"Tô Bán Hứa nhấc tay vỗ bờ vai gã, "Mập mạp a, đêm tối trong núi rừng này rất yên tĩnh, xung quanh nơi này đều có người ở, chỉ cần có một chút động tĩnh liền sẽ có người nghe được, như vậy còn chưa rõ ràng sao, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì hoặc là gặp phải cao thủ có thể khiến cho bọn họ không kịp phát ra tiếng kêu, hoặc chính là gặp được người quen không cần phải lên tiếng."

Thân thể y nửa dựa vào người Nam Trúc, tay kia chỉ tới ánh đèn đuốc rải rác trong các thôn trại, "Trời đêm tối như vậy, ngươi nói một cô nương và một tiểu hài tử sẽ chạy đến trong rừng cây tối như mực để chơi sao? Nếu là cô nương đi cùng với một nhóm người thì còn có thể nói được."

Thời Giáp ở bên cạnh bổ sung: "Nếu thực sự đã bị bắt đi, động thủ tại trong rừng cây này chính là để tránh tai mắt của mọi người.

Dám chạy đến đây bắt người, có thể đưa người đi mà không gây ra tiếng động, lại còn không bị phát hiện, người động thủ chắc hẳn phải tương đối quen thuộc hoàn cảnh nơi đây.

Chỉ là không biết động thủ có mục đích, hay là ngẫu nhiên gặp được liền hạ thủ."

Nam Trúc kinh nghi hỏi: "Ý của các ngươi là, kẻ động thủ là người của Phượng tộc?"Tô Bán Hứa chỉ mỉm cười, Thời Giáp cũng không có hé răng, Dữu Khánh cau mày không nói.Phượng A Đao nhíu mày thật sâu, rồi chợt xoay người rời khỏi rất nhanh.Gã trực tiếp đến Thúy Vũ đường, tìm Phượng Tàng Sơn và Diệp Điểm Điểm, hai người này bị quấy rầy cả đêm tối không được yên bình.Ưỡn bụng bự đi tới đi lui, Diệp Điểm Điểm vừa thấy gã liền vội vàng hỏi: "Thế nào, đã tìm được chưa?""Còn chưa tìm được."

Phượng A Đao lắc đầu, đi tới trước mặt Phượng Tàng Sơn đang tĩnh tọa, trầm giọng nói: "Ngũ lang, bọn họ hoài nghi là do người trong Phượng tộc chúng ta làm ra..."

Gã ta kể lại tình hình đại khái và những phân tích của mấy người kia, Diệp Điểm Điểm nghe xong thì kinh hãi, "Ai làm? Người nào lại hạ thủ với A Hoàn và Tiểu Hắc chứ?"Bùm! Phượng Tàng Sơn đột nhiên vỗ một lên bàn, khiến cho đồ vật trên bàn nhảy loạn, khuôn mặt âm trầm chậm rãi đứng lên, "A Đao, tổ chức mọi người tiếp tục tìm kiếm, còn nữa, tìm kiếm kỹ một lượt tất cả từng nhà từng hộ!""Vâng."

Phượng A Đao lĩnh mệnh rời đi.Diệp Điểm Điểm đi tới trước mặt trượng phu, hỏi: "Ngươi cảm thấy sẽ là ai làm?"Phượng Tàng Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng cảm thấy còn có thể có ai?"Diệp Điểm Điểm kinh nghi bất định, "Chẳng lẽ là, là… Nhị ca?"Phượng Tàng Sơn thở hổn hển, giống như một con cọp bị làm cho nổi giận...Bên ngoài một nhà sàn tương đối to lớn vững chắc, Thời Giáp khẽ gật đầu với kiếm thị trông chừng ngoài cửa vào, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt Thiện Tri Nhất đang khoanh chân đả tọa trong phòng, ngồi quỳ xuống.Thiện Tri Nhất vẫn nhắm mắt nhàn nhạt hỏi, "Tìm được rồi?"Thời Giáp: "Vẫn chưa, theo tình hình, có thể là chính người của Phượng tộc làm ra."

Thiện Tri Nhất bỗng nhiên mở mắt, trong mắt hơi có vẻ nghi hoặc: "Người của Phượng tộc làm?""Căn cứ vào các manh mối hiện nay, khả năng này rất lớn..."

Thời Giáp kể cho ông ta nghe những phân tích từ tình hình trong rừng.Thiện Tri Nhất: "Vì sao phải làm như vậy, dù sao cũng phải có nguyên nhân a?"Thời Giáp lắc đầu, "Theo tình hình hiện tại thì không rõ ràng lắm."

Thiện Tri Nhất: "Vậy thì nỗ nỗ lực tìm hiểu rõ đi.

Không cần bồi ta."

"Vâng."

Thời Giáp đáp lời, rồi đứng dậy rời đi.

Bình Luận (0)
Comment