Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ

Chương 6

 

Tôi mở miệng phá vỡ yên lặng: “Em không cố ý…”

 

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới, thính tai hắn đã đỏ bừng lên hệt như bị lửa đốt.

 

Giọng hắn rất thấp: “Em đã thấy hết rồi?”

 

Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy, hơn nữa còn thấy rõ ràng vô cùng.

 

Từ sau khi mắt phải bị mù, thị lực mắt trái của tôi còn tốt hơn cả hai mắt cùng cộng lại.

 

Tôi cúi đầu đánh giá bó mẫu đơn màu hồng to lớn trong ngực. Đóa hoa kiều diễm ánh hồng mềm mại, mỗi bông hoa đều rất to, khi nở rộ trông rất rực rỡ, lộ ra lực lượng trẻ trung tươi tắn.

 

Đây là hoa mà phòng triển lãm ban nãy tặng cho.

 

“Không thấy rõ.” Gò má tôi nóng rực lên.

 

Tuy ngoài miệng tôi phủ nhận, nhưng vẫn thành khẩn xin lỗi hắn: “Thật xin lỗi nha.”

 

Hắn liếc mắt nhìn tôi, hệt như có thể dựa vào độ đỏ trên gương mặt tôi để đoán được tôi đang nói láo.

 

Hắn thản nhiên nói: “Không sao.”

 

Hướng dẫn cho thấy xe còn phải chạy chừng 10 phút nữa mới tới nhà tôi. Tôi tìm chủ đề để nói chuyện với hắn.

 

Lúc đầu tôi muốn hỏi hắn xem hắn đã yêu đương với bao nhiêu người, nhưng khi há miệng lại thốt ra:

 

“Hẳn bạn gái trước của anh hạnh phúc lắm nhỉ?”

 



Nói xong câu này, tôi chỉ hận không thể cắn đầu lưỡi của mình xuống.

 

Tôi vừa nói cái quái gì vậy?

 

Hắn sẽ không cho rằng tôi có hàm ý gì đó chứ?

 

Nhưng tôi thật sự không có ý kia.

 

Hắn thật thà giải thích: “Mấy năm nay anh liều mạng gây dựng sự nghiệp, không hề yêu đương, nếu có yêu đương, nhất định sẽ nghiêm túc để kết hôn.”

 

Tôi suy nghĩ lời hắn nói.

 

Dì Tô nói hắn chỉ mãi lo công việc, thậm chí còn không quen một cô bạn gái nào, bà ấy còn lo lắng con trai mình là người theo chủ nghĩa độc thân.

 

Lúc ấy tôi còn trêu chọc dì: “Dì Tô, dì đừng lo lắng, nói không chừng anh ấy đã yêu đương với rất nhiều người rồi, chỉ là không nói cho dì biết thôi.”

 

Hiện tại nghe hắn thừa nhận, kết hợp với những gì tôi thấy, tôi lại có lòng tin hơn.

 

Tôi tin tưởng hắn là một người biết giữ mình trong sạch.

 

Bởi vì hắn thật sự rất sạch sẽ, còn sạch sẽ hơn đóa mẫu đơn kiều diễm ướt át tôi đang ôm trong lòng.

 

Tôi đổi chủ đề: “Đúng rồi, anh có quen người bạn nào làm nghề luật sư không? Có thể em phải ra tòa.”

 

“Có quen, xảy ra chuyện gì?”

 

Chuyện tôi bị mù một bên mắt, tạm thời tôi còn chưa nói cho cha mẹ. Tôi sợ cha mẹ đau lòng.

 

Mấy ngày hôm trước khi có kết quả kiểm tra, nhìn thấy bốn chữ 【 mắt phải bị mù 】 , tôi rất khổ sở, cảm giác như trời đã sập xuống.



 

Nhưng hiện tại, tôi lại bất ngờ mở khóa được một kỹ năng mới.

 

Thượng đế đóng mất một cánh cửa của tôi, rồi lại mở một cánh cửa sổ khác ra cho tôi.

 

Thế nhưng, chuyện nào ra chuyện ấy.

 

Đây là sự cố y tế, nếu bác sĩ vô lương tâm kia không bị trừng phạt, tiếp tới sẽ có càng nhiều người bị hại hơn.

 

Tôi nói chuyện mắt mình cho Phó Cảnh Uyên nghe, nhưng lại giấu chuyện tôi có thể nhìn thấy các con số.

 

Phó Cảnh Uyên hơi bất ngờ:

 

“Theo lý, hiện tại kỹ thuật mổ mắt chữa cận thị đã rất tiên tiến rồi, bệnh viện em chọn cũng là bệnh viện tương đối uy tín, sao có thể xảy ra sự cố như vậy?”

 

“Em nói tên bác sĩ cho anh biết, anh sẽ giúp em điều tra thêm.”

 

“Bác sĩ tên Lộc… Lộc Kỳ Minh.” Khi tôi nói tới chữ Lộc, bỗng trong đầu lóe lên một suy đoán.

 

Hắn ta là Lộc Lộ đều mang họ Lộc.

 

Lại là Chu Việt giới thiệu tôi đi mổ.

 

Chẳng lẽ… Lộc Kỳ Minh là cha của Lộc Lộ?

 

Phó Cảnh Uyên dừng xe lại trước cổng nhà tôi. Hắn gọi điện thoại, ra lệnh cho thư ký:

 

“Thư ký Lý, giúp tôi điều tra một bác sĩ khoa mắt có tên là Lộc Kỳ Minh, gửi tư liệu của ông ta vào hòm thư cho tôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment