Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ

Chương 8

 

Tôi lạnh lùng nhìn Lộc Lộ, hỏi: “Lộc Lộ, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô với cha cô đã nói gì với nhau mà có thể khiến ông ấy run tay trong lúc mổ cho tôi?”

 

Trên mặt Lộc Lộ lộ ra vẻ cảnh giác, ấp úng: “Tôi không nói gì hết…”

 

Chu Việt không nhịn được: “Nhan Khê, em đừng đổi chủ đề có được không? Em chỉ cần nói được hay là không thôi.”

 

“Suy cho cùng chúng ta cũng từng yêu nhau một thời gian, Lộc Lộ còn quỳ xuống xin lỗi em rồi, em cứ nhất định phải tuyệt tình tới thế sao?”

 

“Sau khi em tốt nghiệp, thậm chí còn chẳng tìm được công việc, chẳng lẽ em định dựa vào đàn ông mà sống sao?”

 

“Em cầm khoản tiền bồi thường kia rồi hòa giải đi không được ư?”

 

Tôi hất ly Americano đá mà phục vụ mới vừa bưng ra lên mặt Chu Việt:

 

“Anh câm miệng đi! Chuyện này, Lộc Lộ với cha cô ta là chủ mưu thì anh cũng là đồng lõa.”

 

Chu Việt lau cà phê trên mặt, người cũng ướt hơn phân nửa, chật vật vô cùng.

 

Hắn ta siết chặt nắm tay, quát lên với tôi: “Nhan Khê, cô thật quá đáng, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

 

Phó Cảnh Uyên bỗng đứng dậy túm cổ áo Chu Việt: “Nói chuyện khách khí một chút.”

 

Lộc Lộ vội vàng đứng lên kéo Chu Việt ra, còn khuyên hắn ta: “A Việt, hôm nay chúng ta tới là để đàm phán hòa bình, anh nhịn một chút.”

 



Nói xong cô ta đẩy Chu Việt về phía phòng vệ sinh: “Anh đi rửa mặt cho tỉnh táo lại đi.”

 

Tất cả kiêu ngạo của Chu Việt đều biến mất, hắn ta tới phòng vệ sinh rửa mặt.

 

Tôi hỏi Lộc Lộ: “Lộc Lộ, cô nói cho tôi biết trước xem rốt cuộc cô và cha cô đã nói gì với nhau, sau đó tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc hòa giải.”

 

“Thật?” Lộc Lộ sợ tôi lừa cô ta, có phần không dám nói thật.

 

“Thích thì nói, không thích thì cút, đừng làm tốn thời gian của tôi.” Tôi mất kiên nhẫn.

 

Lộc Lộ nhượng bộ: “Chờ đã, tôi nói.”

 

Tôi chờ câu nói tiếp theo của cô ta.

 

Lộc Lộ nhìn thoáng qua Phó Cảnh Uyên, cẩn thận hỏi tôi: “Có thể để bạn trai chị tránh đi một lát được không? Đây là bí mật riêng của em, em không muốn cho người thứ ba biết.”

 

Tôi và Phó Cảnh Uyên liếc nhau, sau đó hắn đứng dậy nói muốn đi toilet.

 

Lộc Lộ cắn môi, nói: “Trước khi mổ, em nói với cha em, chị đã cướp mất bạn trai của em… Còn nói…”

 

Cô ta nói có mấy chữ mà lao lực vô cùng, hệt như người bị táo bón.

 

Tôi không nhịn được hỏi: “Cô có thể nói liền một mạch được không?”

 

Lộc Lộ nhanh chóng phun ra một câu: “Em còn nói với cha em, em đã mang thai con của Chu Việt, nếu không có anh ấy em sẽ c.h.ế.t mất.”



 

Tôi siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô giỏi thật! Vì một thằng đàn ông tồi mà cô đổi trắng thay đen, hại người hại mình.”

 

Lộc Lộ mờ mịt nhìn tôi: “Không phải chị mí vừa nói, chỉ cần em nói cho chị biết, chị sẽ hòa giải ư?”

 

Tôi nói thẳng thừng: “Tôi chỉ nói, nếu cô nói cho tôi biết trước, tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện hòa giải!”

 

“Hiện tại tôi nghĩ kỹ rồi.”

 

Tôi gằn từng chữ: “Không hòa giải!”

 

Lộc Lộ ngẩn người đờ ra, nước mắt chảy xuống: “Lừa đảo!”

 

“Tôi vốn còn cảm thấy áy náy vì cha tôi làm mù mắt chị, hiện tại xem ra, chị mù là đáng đời!”

 

“Không hòa giải đúng không? Được lắm, cùng lắm thì nhà tôi bồi thường ít tiền!”

 

“Nhưng chị bị mù mắt như vậy có thể tính là tàn tật suốt nửa đời sau, tôi thấy thương hại cho chị!”

 

“Chị tưởng chị đã tìm được một người bạn trai mới không ghét bỏ chị rồi à? Thực tế hắn chỉ chơi đùa chị thôi, chờ chán rồi chắc chắn sẽ đá văng kẻ tàn tật là chị.”

 

Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô ta, tôi bỗng bật cười: “Cô nên đồng tình với chính cô đi thì hơn.”

 

Đột nhiên cô ta kịp phản ứng: “Không phải chị đã quay video rồi chứ?”

 
Bình Luận (0)
Comment