Edit: Mộc Tử ĐằngĐàm đinh đang nhìn Tống Lâm đang đứng ở cửa, hô hấp hơi hít thở không thông một chút, cô không nghĩ tới Tống Lâm vẫn còn ở cửa chờ mình.
Tống Lâm nhìn đôi mắt rõ ràng có chút phiếm hồng của cô, mở miệng hỏi: "Thế nào, không có việc gì rồi sao?"
"Không có việc gì đâu." Đàm đinh đang cười cười, sau đó lắc đầu với anh ta.
"Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến anh mà, là tự tôi làm thôi." Đàm đinh đang giải thích với anh ta.
Lúc đang đứng đối diện nói chuyện với anh ta Đàm đinh đang vẫn luôn cố tình cúi đầu, bởi vì lớp trang điểm trên mặt cô vẫn còn chưa rửa sạch sẽ, cho nên hiện tại cô không dám ngẩng đầu nhìn anh ta. Cũng may là Tống Lâm khá cao cho nên cô cúi đầu là có thể tránh né tầm mắt anh ta.
"Anh tới đây làm gì vậy?" Đàm đinh đang có chút tò mò hỏi anh ta.
"Đinh đang?"
Nhưng chưa kịp chờ Tống Lâm trả lời, Hà Tình đứng đằng kia đã gọi cô.
"Sắp đến lúc chụp ảnh rồi mà trang điểm và quần áo còn chưa chuẩn bị tốt vậy mà em còn có thời gian đứng đó nói chuyện phiếm à"
Nghe được lời của Hà Tình, Đàm leng keng mới chợt nhớ đến mình còn phải chụp ảnh.
"Cái kia, thật ngại quá. Tôi..."
"Không có việc gì, cô cứ đi trước đi." Tống Lâm nói
Đàm đinh đang cười xin lỗi với Tống Lâm, sau đó chạy nhanh đến phòng trang điểm.
Tống Lâm nhìn bóng lưng Đàm đinh đang không khỏi lắc lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Đàm đinh đang mới vừa vào phòng trang điểm, Tống Lam liền nhanh chóng giúp cô dùng nước tẩy trang lau sạch lại phần trang điểm còn bám lại chưa rửa sạch, sau đó một lần nữa giúp cô trang điểm lại.
Lần này Đàm đinh đang cố gắng an phận hơn, cũng không dám chạm vào di động mà ngoan ngoãn ngồi im để Tống Lam giúp cô trang điểm.
Cô hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng toàn là hình ảnh của Tống Lâm, cô phát hiện ra gần đây người mà cô nghĩ đến nhiều nhất là Tống Lâm, anh ta thường xuyên sẽ xuất hiện trong đầu cô.
Sau khi Tống Lam trang điểm xong cho Đàm đinh đang lại phát hiện Đàm đinh đang vẫn còn nhắm mắt như cũ, không biết đang suy nghĩ cái gì vì thế cô ấy mở miệng nhắc nhở.
"Chị Đàm, em trang điểm xong rồi, chị nên đi thay quần áo đi."
Chợt nghe được thanh âm của Tống Lam, Đàm đinh đang đột nhiên mở to mắt ra.
"Ừ, chị biết rồi." cô mỉm cười với Tống Lam, sau đó đứng dậy đi đến phòng thay quần áo, đột nhiên nhìn di động một cái mới nhớ tới cô còn chưa gửi tin nhắn trả lời cho Hứa Kiều.
Vì thế đi đến trước phòng thay quần áo liền thuận tay gửi cho Hứa Kiều một tin nhắn.
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Tớ phải chụp ảnh rồi, lần sau gặp mặt rồi nói sau đi.
Hứa Kiều đợi Đàm đinh đang một lúc lâu, thẳng đến khi nhìn thấy được tin nhắn này, sau đó cô gửi cho cô ấy một biểu cảm OK.
Cô để điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường sạc pin.
Trước khi ngủ cô nghe được tiếng mưa tí tách từ ngoài cửa sổ.
Quả nhiên mùa xuân chính là mùa mưa mà, tháng này đã mưa rất nhiều lần rồi.
Nhưng đối với Hứa Kiều lại khác, cô là một người viết lách cho nên thích nhất chính là ngày mưa. Vào ngày mưa, ngồi xếp bằng trên sô pha, đặt máy tính lên đùi, một bên uống cà phê, ăn bánh ngọt, một bên gõ chữ, đây chính là một việc vô cùng thú vị.
Mới vừa nằm trên giường không được vài phút, cô đột nhiên nhớ tới ổ mèo của Trà Sữa còn ở ngoài ban công. Làm một "con sen" đủ trách nhiệm, cô vội xốc chăn lên, sau đó mở cửa phòng ngủ đi nhanh ra ban công.
Lúc đi đến ban công, Trà Sữa đang ngủ ngon lành trong ổ của nó, Hứa Kiều liền mang Trà Sữa cùng cái ổ của nó vào nhà.
Đang lúc cô chuẩn bị đóng cửa lại thì lại ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt đâu đây.
Mùi thuốc lá?
Cô không khỏi cảm thấy sau lưng chợt lạnh, trong nhà chỉ có một mình cô làm sao lại có mùi thuốc lá được chứ, cô càng muốn biết càng cảm thấy trong lòng hoảng sợ, bất giác đẩy cửa ban công ra bước ra ngoài.
"Là ai?" Cô thật cẩn thận hỏi.
Nhưng mà trên ban công rõ ràng cái gì cũng đều không có, nhưng cô lại phát hiện, càng đi về phía trước, mùi thuốc lá càng dày đặc.
Tuy rằng cô biết lòng hiếu kỳ hại chết mèo nhưng nếu hôm nay Hứa Kiều không biết rõ ràng nơi phát ra cái mùi thuốc này cô nhất định sẽ không ngủ được, thậm chí là về sau sẽ sống không yên ổn chút nào.
Vì thế bị ma xui quỷ khiến cô theo mùi thuốc lá đi qua cho đến khi dừng lại bên cạnh lan can của ban công.
Cô cúi đầu, nhìn về phía ban công của nhà Thẩm Lạc Dương, sau đó như bị điểm trúng huyệt há miệng sững sờ đứng yên đó.
Thẩm Lạc Dương dựa vào cạnh ban công, trong tay của anh đang kẹp một điếu thuốc hít mấy hơi rồi nhả ra làn khói nhàn nhạt.
Trong ánh sáng có chút mờ tối, làn khói từ trong miệng anh nhả ra uốn lượn bay lên rồi như hòa tan vào không khí chỉ để lại một mùi hương nhàn nhạt.
Anh đứng yên nơi đó, người hơi khom xuống, mày gắt gao nhíu lại.
Hứa Kiều lần đầu tiên thấy Thẩm Lạc Dương hút thuốc, tuy rằng cô cùng Thẩm Lạc Dương biết nhau không lâu lắm nhưng cô vẫn hay thăm dò thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh. Bởi vì buổi sáng mỗi ngày lúc rời giường lúc cô đứng ở trên ban công sẽ nhìn thấy Thẩm Lạc Dương chạy bộ trong tiểu khu, bản thân anh là huấn luyện viên võ thuật hơn nữa lại là quân nhân xuất ngũ cho nên quy luật làm việc và nghỉ ngơi nhất định không phải một sớm một chiều là có thể dưỡng thành được.
Vốn dĩ trong ấn tượng của cô, Thẩm Lạc Dương vẫn luôn như một cục đá lạnh như băng cứng rắn, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật như cán bộ về hưu, cho nên tự nhiên cô cũng sẽ cho rằng người như Thẩm Lạc Dương sẽ không bao giờ hút thuốc.
Nhưng mà vào giờ phút này, cô lại nhìn thấy trên mặt đất cạnh anh đầy rẩy tàn thuốc, cả người đều bị khói thuốc vây quanh, biểu tình trên mặt bị khói thuốc lượn lờ che lại nhìn không rõ, nhưng lại làm Hứa Kiều cảm giác được một loại cảm giác sa sút từ anh.
Nhưng trong lòng cô luôn có một loại cảm giác nói không nên lời, cô nhìn anh, cảm thấy hình ảnh này cơ hồ dị thường quen thuộc, giống như thật lâu về trước, cô cũng đã thấy như vậy, trong đầu cô đột nhiên nhớ tới buổi tối mấy năm trước, dưới ánh đèn xe lửa lờ mờ, chiếc xe chạy từ thành phố C đến Ninh Hạ.
Đột nhiên, Thẩm Lạc Dương đang cuối đầu bỗng ngẩng lên, ánh mắt lạnh băng giống một cây dao sắc bén dừng trên người Hứa Kiều.
Hứa Kiều không khỏi cảm thấy sợ hãi, lập tức đầu óc trống rỗng.
"Buổi tối tốt lành, huấn luyện viên Thẩm." Cô cười một cách ngượng ngùng.
Thẩm Lạc Dương không trả lời lại, chỉ gãy gãy tàn thuốc, Hứa Kiều liếc mắt một cái liền nhìn thấy động tác cực kỳ lão luyện này của anh, cho nên anh hút thuốc rất thường xuyên mới làm thuần thục như vậy.
Hai ngón tay thon dài kẹp chặt điếu thuốc rồi đem đặt lên miệng nhẹ nhàng hút một ngụm nhưng ngậm khói trong miệng một lúc sau mới buồn bực phun ra ngoài.
Hứa Kiều có chút thấy xấu hổ rồi, cô đây là bị người ta làm lơ mà, lại còn là hoàn toàn làm lơ.
Lúc cô đang chuẩn bị mở miệng nói tiếp lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Lạc Dương làm cô phát lạnh mà, cô không khỏi chà xát hai cánh tay mình, âm thầm cảm thấy giờ phút này tốt nhất vẫn là không cần đi khiêu khích anh.
"Anh cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy nữa." Vì thế cô cười cười nói với anh.
Nói xong cũng không xem biểu tình của Thẩm Lạc Dương mà quay đầu chạy vào trong nhà.
Thẩm Lạc Dương nhìn bóng dáng chạy trối chết của Hứa Kiều, ánh mắt dần dần thu hồi lại, mặt anh không có biểu tình gì dập tắt điếu thuốc sắp cháy hết, sau đó bước đi vào nhà.
Trở lại trong phòng, Hứa Kiều còn có chút chưa thể phục hồi tinh thần được, hiện tại cẩn thận tưởng tượng lại, ánh mắt vừa rồi của Thẩm Lạc Dương thật là đáng sợ, cô thậm chí còn cảm thấy cô mà còn đứng đó nữa sẽ không thấy được mặt trời ngày mai luôn.
Lại không hiểu vì sao hình ảnh lúc Thẩm Lạc Dương cúi đầu hút thuốc vẫn luôn hiện lên trong đầu cô. Cô cảm thấy Thẩm Lạc Dương của lúc đó trên người trừ bỏ vẻ sa sút còn có một loại cảm xúc bi ai tuyệt vọng không thể diễn tả được.
Nhưng điều mà cô cảm thấy càng thêm bất an chính là hình ảnh đó luôn làm cô thấy vô cùng quen thuộc giống với hình ảnh năm đó ở trên xe lửa, nhưng cô không dám hy vọng đưa ra kết luận này, cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Đột nhiên di động rung lên.
Là Lục Chi Ưu gửi tin WeChat cho cô.
【SHow chi 】: Cậu có biết hay không là nên cảm ơn tớ hả?
【 Kiều Mạch 】: Vì sao chứ?
【SHow chi 】: Bởivì tớ đã tìm cho cậu một phiếu cơm miễn phí.
【 Kiều Mạch 】: Cái gì mà phiếu cơm miễn phí, như thế nào tớ lại không biết?
【SHow chi 】: Chính là người vừa mới chuyển đến ở phía dưới nhà cậu đó, cậu biết anh ấy là ai không?
Hộ gia đình mới đến?
Thẩm Lạc Dương?
【 Kiều Mạch 】: Vô nghĩa, còn không phải là Thẩm Lạc Dương sao, tớ sao có thể không biết chứ.
【SHow chi 】: Vậy cậu nhất định không biết Thẩm Lạc Dương chính là anh của Thẩm Trường An, anh ruột đó!
Nhìn thấy tin nhắn này, Hứa Kiều lập tức từ trên giường ngồi bật dậy. Thẩm Lạc Dương là anh trai của Thẩm Trường An? Anh ruột?!
【 Kiều Mạch 】: Thật hay giả, cậu đừng làm tớ sợ đó.
【SHow chi 】: Tớ dọa cậu làm gì, không tin chứ gì được rồi tớ gửi ảnh cho cậu xem ngay.
Lục Chi Ưu liền gửi đến một hình ảnh cho Hứa Kiều ngay sau đó.
Ảnh chụp nhanh chóng tải xong.
Trên ảnh chụp là ảnh chụp chung của Thẩm Lạc Dương cùng Thẩm Trường An.
Hai người đứng chung một chỗ, trên mặt đều mang theo nụ cười mỉm.
Hứa Kiều sửng sốt một chút, trên ảnh chụp người đàn ông cười khí phách hăng hái đúng là Thẩm Lạc Dương sao, người trong ảnh cùng với người hiện tại là cùng một người sao?
【SHow chi 】: Tin chưa hả?
Hứa Kiều nhìn ảnh chụp, đột nhiên như là phát hiện cái gì cô liền click vào ảnh rồi phóng to lên.
Cô nhìn thấy trên cổ của Thẩm Lạc Dương có đeo một sợi dây màu đỏ vì cổ áo của quân phục hạ xuống nên cô thấy được một vật hình chữ nhật màu đỏ.
Nhìn kỹ, càng thêm quen mắt cho đến khi cô phóng to ảnh hết cỡ, cô mới có thể phát hiện, thứ anh đeo trên cổ cùng với cái của cô đang đeo giống nhau y như đúc.
Cô đột nhiên duỗi tay từ trong cổ áo móc ra một sợi dây đeo, mặt dây chính là bùa hộ mệnh.
Cái bùa hộ mệnh này là của người đàn ông đã cứu cô ở bến xe lửa.
Nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn luôn đeo bùa hộ mệnh này trên người mình. Từ trước đến nay cô cũng không dám quên anh, vốn dĩ cô cũng không muốn quên. Mỗi lần nhìn đến cái bùa hộ mệnh này, cô có thể nghĩ đến anh, tuy rằng năm đó không thấy rõ lắm bộ dáng của anh trông thế nào, tuy hình ảnh anh sâu trong lòng cô lúc rõ lúc không nhưng từ trước nay lại chưa hề biến mất.
【 Kiều Mạch 】: Cái bùa hộ mệnh anh ấy đeo kia là?
【SHow chi 】: Cái bùa hộ mệnh đó à, hình như trước kia tớ nghe lão Thẩm nói bùa hộ mệnh đó là chiến hữu của anh ấy đưa cho ảnh, nhưng khi trên đường xuất ngũ về nhà, ở trên xe lửa đã xảy ra cướp bóc, anh ấy từng cứu một cô gái, nhưng sau đó lại tìm không thấy bùa hộ mệnh, chắc là trong lúc cứu người đã làm rớt mất rồi.
Hứa Kiều nhìn từng chữ trong tin nhắn Lục Chi Ưu gửi đến, nước mắt đột nhiên rơi xuống, bởi vì cô cũng chưa kể cho Lục Chi Ưu nghe chuyện năm ấy, cho nên Lục Chi Ưu căn bản là không biết gì cả.
【 Kiều Mạch 】: Ở xe trên lửa đã cứu một cô gái à?
【SHow chi 】: Đúng vậy, dù sao lão Thẩm đã nói như vậy đấy, nhưng chuyện cũng đã xảy ra 7, 8 năm lâu đến như vậy rồi anh ấy chắc cũng đã sớm quên mất.
Hứa Kiều cầm bùa hộ mệnh gắt gao đặt ở ngực, cô để chân trần chạy đến trên ban công, cô cúi người xuống xem ban công nhà Thẩm Lạc Dương nhưng mà ban công nhà anh đã sớm không có một bóng người, đèn cũng đã tắt hết.
Cô có chút vô lực quay trở vào, trong đầu đột nhiên nhớ tới buổi tối mấy năm trước.
Tác giả có lời muốn nói: Đọc đến đây, khả năng là các bạn có chút không rõ, bởi vì tôi mới vừa sửa chữa ở mấy chương đầu, cho nên các bạn có thể xem lại một lần nữa, sửa sang lại sửa sang lại, moah moah, bởi vì ngày hôm qua không đăng chương mới, cho nên buổi tối hôm nay cụ thể thời gian ta sẽ đăng ở trên Weibo ~