Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 4

Edit: Mộc Tử Đằng

Sau khi trang điểm xong, Hứa Kiều tùy ý chọn một cái áo màu cà phê kết hợp cùng với quần jean màu đen bó sát người.

Cô nhìn thoáng qua thời gian, vừa đúng 8 giờ.

Cô cột tóc lên, sau đó lấy một cái nón đội lên đầu rồi mở cửa đi ra ngoài, bởi vì thang máy của tiểu khu chỗ cô ở có chút trục trặc, tạm thời không dùng được, cho nên mọi người đều dùng thang bộ.

May mà nhà cô ở tầng sáu nên đi xuống không mất quá nhiều sức, nếu ở tầng mười sáu thì cô chắc chắn sẽ đi khiếu nại với quản lý tiểu khu.

Cô vừa mới đi bộ xuống đến tầng năm, liền nhìn thấy Tưởng Tâm, chủ căn nhà bên dưới nhà cô, đang dọn đồ ra bên ngoài.

"Chị đang làm gì vậy?" Cô tháo kính răm xuống nhìn chị Tưởng Tâm đang chỉ huy mấy người khiên đồ hỏi.

Tưởng Tâm quay đầu lại, vừa trông thấy cô liền đi tới bên cạnh cô:

"Tôi muốn chuyển nhà."

Hứa Kiều nhìn cô ấy hỏi: "Vì sao chị lại muốn dọn đi?"

"Uh, là vì công việc của tôi chuyển đến Bắc Kinh, cho nên tôi đã bán căn hộ này, hôm nay người mua sẽ dọn đến."

"Cứ bán như vậy à?"

"Đúng, bởi vì lần này công việc chuyển đi rất gấp nên tôi cũng không kịp chuẩn bị gì hơn nữa căn hộ này tôi cũng vừa mua không lâu, một lát dọn xong sẽ có dì dọn vệ sinh lại đây quét dọn một lần từ trong ra ngoài."

Hứa Kiều nghe xong lời nói của cô ấy, cô còn định nói tiếp thì liếc nhìn thời gian trên di động một cái vì thế vội vàng nói: "Được rồi. Tôi hiện tại phải đi làm rồi, về sau tới rồi Bắc Kinh cũng nhớ thường xuyên liên lạc nhé."

"Ừ, được thôi."

Hứa Kiều theo bản năng chuẩn bị đi xuống tầng hầm lấy xe, nhưng đột nhiên cô ý thức được một điều, xe của cô căn bản không có lái về, hiện tại xem chừng còn đỗ ở chỗ của lão Triệu, xem ra hôm nay khi tan làm cô còn phải tự mình đi lấy xe về rồi.

Vì thế cô bước nhanh đi đến cửa tiểu khu ngăn một chiếc xe taxi để đi đến cửa hàng.

Vào lúc cô đến nơi, nhân viên đều đã đến đầy đủ, trong cửa hàng cũng được quét dọn sạch sẽ.

"Mọi người buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành, chị Kiều."

Cùng quản lý chào hỏi qua, Hứa Kiều đem túi xách trong tay để xuống, sau đó đi vào nơi làm việc.

Khi cô đi vào, nhân viên đã làm xong phần bánh Matcha.

Hôm nay thực đơn của cửa hàng là bánh Matcha nhiều lớp.

"Chị, chị đã đến rồi."

"Ừ." Hứa Kiều từ trong ngăn tủ lấy ra một cái tạp dề đeo vào.

A Nguyễn tên là Chu Nguyễn, em họ của Hứa Kiều, đang học đại học về việc làm điểm tâm, hiện tại đang học năm tư cho nên đến cửa hàng của Hứa Kiều phụ giúp, Chu Nguyễn đối với các món điểm tâm ngọt thực sự có thiên phú, bánh do cô nàng làm ra được tiêu thụ rất nhanh.

Cho nên lúc Hứa Kiều không có mặt trong cửa hàng thì mọi chuyện đều do A Nguyễn xử lý.

"Chị, hôm nay đơn hàng bên ngoài nhiều lắm sao?" A Nguyễn hỏi.

"Ừ, cùng lắm là đến trưa sẽ làm xong thôi."

Nói chung công việc bắt đầu từ bên trong cửa hàng, có phân chia công việc rõ ràng, bởi vì cửa hàng của cô sẽ bắt đầu bán vào lúc 9 giờ, cho nên cô muốn trước 9 giờ đem 20 phần bánh làm xong đặt trong tủ lạnh, buổi chiều phân phó làm xong 30 phần còn lại.

Bột Matcha ở cửa tiệm cô không phải loại bột thông thường mà là bột Matcha được nhập khẩu từ Nhật Bản.

Đối với việc làm bánh này cô cùng các nhân viên khác đã quen nên làm vô cùng nhanh chóng.

Hứa Kiều dùng phần bánh Matcha đã làm trước đó để ở bên dưới rồi đem bơ đã được làm để phủ lên trên mặt bánh, cứ như vậy một tầng một tầng lặp lại chồng lên, cuối cùng đem bánh đã làm xong để vào trong hộp sau đó rải lên trên một ít bột Matcha rồi đậy nắp lại.

Ở phía trước tiệm, nhân viên đem 20 phần bánh yêu cầu giao vào buổi sáng đem đi giao hàng.

Hứa Kiều nghỉ ngơi một lát, sau đó liền bắt đầu đem yêu cầu của khách hàng ra xem rồi bắt tay vào làm.

Bởi vì hiện tại là mùa hè, cho nên bánh sau khi làm xong sẽ được đặt trong tủ lạnh, chờ buổi chiều sẽ đem giao.

Sau khi hoàn thành xong tất cả, cô đem bánh đã làm xong ra khỏi tủ lạnh dán mã QR lên hộp bánh, chờ buổi chiều nhân viên giao hàng đem đi.

Hứa Kiều nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nhìn A Nguyễn nói: "Buổi chiều vất vả cho em rồi, chị phải đi trước đây."

"Dạ được."

Hứa Kiều bắt taxi đi đến tiệm nướng của lão Triệu, đem xe lái trở về.

Cô đỗ xe tại tầng hầm của tiểu khu, sau đó lên lầu.

Lúc cô đi đến cửa vào tiểu khu liền thấy hình ảnh mấy chàng trai đang khiêng mấy cái thùng to nhỏ, nhìn dáng vẻ, hình như là nhân viên chuyển nhà, bộ dáng bọn họ khiêng thùng vô cùng nhẹ nhàng.

Cô cũng không để ý nhiều, vòng qua bọn họ đi lên.

Đi đến tầng năm, nhìn cửa nhà số 502 đang mở rộng cô thấy trong phòng khách đầy thùng lớn thùng nhỏ, cô mới đột nhiên nhớ tới ngày hôm nay Tưởng Tâm đã dọn đi rồi, nhìn dáng vẻ này hẳn là hộ gia đình mới tới, cô tò mò nhìn thoáng qua, nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai, có lẽ ở đây là một cô gái.

Hy vọng sẽ không quá khó ở chung, cô âm thầm tưởng tượng.

Cô thu lại ánh mắt của mình, sau đó nâng bước chân chạy lên lầu.

Sau khi cô đã rời đi, một dáng người thon dài, khuôn mặt đàn ông lạnh lùng đứng lên, anh dọn dẹp lại một ít đồ đạc, sau đó nhấc chân đi ra ngoài phòng khách.

"Thẩm đại ca, anh thật sự dạy em thuật phòng thân sao?" Ân Duyệt chạy đến trước mặt ngăn anh lại.

Anh dừng bước lại nói:

"Lão thủ trưởng đã nói rồi, tôi còn có thể có biện pháp nào sao?" Anh cúi đầu nhìn cô ấy, hỏi ngược lại.

"Thẩm đại ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ học thật tốt!"

"Tôi không trông cậy vào cô có thể học thật tốt, tôi chỉ hy vọng trong lúc cô nghỉ hè biết an phận một chút, khai giảng liền quay về Anh quốc đi." Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt nói, sau đó xuống lầu.

Ân Duyệt đi theo sau anh xuống lầu, "Thẩm đại ca, dù sao thì nghỉ đông và nghỉ hè em mới có thể về một lần vậy mà tại sao anh vẫn cứ lãnh đạm với em như vậy?"

Nhưng Thẩm Lạc Dương căn bản không thèm trả lời lại câu hỏi của cô ta.

Ân Duyệt sờ sờ mũi, vì sao Thẩm đại ca lại có thể lạnh lùng được như vậy? Giống y như một khối băng, tính tình còn không tốt bằng Trần Nhiên.

- -------------------------------

Sau khi Hứa Kiều vào cửa cô liền cởi giày ra, rồi đi thẳng đến phòng tắm để tẩy trang, đem mái tóc dài tùy tiện cột cao lên.

Vào phòng ngủ cô liền thay trang phục thoải mái ở nhà, lấy notebook qua, ngồi xếp bằng trên sô pha, sau đó lên mạng xem bình luận của độc giả.

Cô tùy ý nhìn qua một vài bình luận.

Toàn bộ đều đang hỏi cô vì sao lại dừng lại như thế và hôm qua cũng không đăng chương mới, các độc giả đều nghĩ đến việc gửi lưỡi dao qua cho cô.

Hứa Kiều nhịn không được bật cười ra tiếng, các độc giả vẫn đáng yêu như vậy.

Cô tắt trang bình luận sau đó lên Weibo phát một tin.

Kiều Mạch: Bởi vì ngày hôm qua có chút chuyện riêng, cho nên chưa kịp đăng chương mới, Kiều Mạch sợ hãi nhận được lưỡi dao của các bạn, cho nên hôm nay buổi tối Kiều Mạch quyết định bù đắp 2 chương, hôm nay buổi tối 8 giờ, 9 giờ, chúng ta không gặp không về.

Kèm theo là một cái icon ủy khuất.

Phát xong Weibo, cô định đến thư phòng gõ chữ đến bình minh, đột nhiên nhận được một tin nhắn Wechat.

【 Ngọt ngào vòng 】: Hôm nay 2 chương không phải sẽ gõ đến sáng ư? [buông tay]

Hứa Kiều nhanh chóng nghi hoặc nghĩ cái tên【 Ngọt ngào vòng 】trên WeChat là ai rồi cô đột nhiên nhớ ra sau đó nhanh tay nhắn lại.

【 Kiều Mạch 】: Đúng vậy, định là đến sáng. Còn cậu sao lại đổi tên thành thế này? [mặt mèo]

【 Ngọt ngào vòng 】: Không có chuyện gì, như thế nào, đua tốc độ tay sao?

【 Kiều Mạch 】: Đua thì đua.

Qua vài giây, Hứa Kiều không nhận được tin nhắn của 【 Ngọt ngào vòng 】, đoán là cô nàng đang gõ chữ, vì thế cô tắt giao diện WeChat, đi vào thư phòng gõ chữ.

【 Ngọt ngào vòng 】 là tác giả đầu tiên cô quen khi bắt đầu viết truyện, các cô cũng đã quen biết nhau khoảng 3 năm rồi, thường tag nhau trên Weibo, cùng hỗ trợ nhau, nhưng ngoài đời thì hai người cũng chưa gặp mặt lần nào, thậm chí ngay cả tên họ và số điện thoại cũng không biết.

Hai người ngoài Weibo, chính là tương đối ** WeChat, hai người các cô cũng chỉ biết nhau trong vòng bạn bè Wechat, Hứa Kiều chỉ biết 【 Ngọt ngào vòng 】 là một cái cô gái mềm mại dễ thương, hiện sống ở Bắc Kinh.

(** trong bản raw tác giả để như thế)

Hứa Kiều nhìn thoáng qua chương truyện trước, sau đó trong đầu nhanh chóng hiện lên ý tưởng đại cương của 2 chương tiếp theo, tay cô liền lướt nhanh trên bàn phím.

Là một tác giả, một khi linh cảm kéo đến thì sẽ không ngừng được, linh cảm sẽ cuồn cuộn không ngừng, từ ngữ trong đầu liền hiện nhanh ra, thậm chí đôi khi tay so với đại não còn nhanh hơn, vào lúc đại não đang hoạt động ghép câu từ thì tay đã nhanh chóng gõ bạch bạch trên bàn phím.

- -----------------------

Thẩm Lạc Dương mở cửa nhà ra, sau đó đi vào.

Bởi vì hôm nay các anh em đã giúp anh chuyển nhà và dọn dẹp nhiều thứ nên tất nhiên anh phải chiêu đãi họ một bữa cơm.

Thẩm Lạc Dương sau khi đi vào, trực tiếp đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra hai cái trứng gà, một cây lạp xưởng, vài đoạn hành lá.

Anh mở lửa để dầu vào chảo, sau khi nóng lên liền thuần thục cho cơm vào rang.

Lúc nãy cùng mọi người đi ăn thực ra chủ yếu chỉ là uống rượu và trò chuyện, không ăn được gì nhiều, cho nên về nhà liền tự mình làm ngay một phần cơm chiên trứng.

Anh dùng một bàn tay đập hai quả trứng vào nhau, sau đó lòng trắng trứng cùng với lòng đỏ trứng rơi trong chén, còn vỏ trứng như cũ vẫn ở trong tay của anh, anh liền ném vỏ trứng vào thùng rác.

Lưu loát đánh trứng gà, sau đó đổ vào trong chảo, mỗi hạt cơm đều như được bao bọc bởi trứng gà vàng óng, màu sắc vàng đều cả chảo nhìn vô cùng đẹp mắt.

Xào được một lúc anh liền cắt chân giò xông khói bỏ vào, đại khái qua hai phút, anh đem cơm chiên trứng cho vào trong chén sứ, rải lên một ít hành thái, sau đó đem cơm đi đến ban công ăn.

Ban công nhà anh rất lớn, hơn nữa thiết kế vô cùng đẹp, tiểu khu này thiết kế đẹp nhất chính là ban công của mỗi nhà. Anh mới vừa dọn đến nơi này không bao lâu, nhìn nhiều chung cư như vậy cuối cùng vẫn lựa chọn căn này, đúng là coi trọng ban công của chung cư mà.

Hiện tại đã hơn 8 giờ, bên ngoài bầu trời đã tối đen hoàn toàn, ánh sáng của từng nhà và đèn đường trong tiểu khu cùng tỏa ra chút ánh sáng mỏng manh.

Độ mềm dẻo của cơm cùng với độ phủ của trứng gà rất chính xác và vô cùng đều đặn, trứng gà toàn bộ đều bao lấy hạt cơm, màu vàng óng cùng với một ít hành lá rắc lên trông đẹp mắt vô cùng.

"Meo~."

Đang lúc Thẩm Lạc Dương vừa mới ăn một muỗng cơm, đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu.

Anh theo bản năng ngẩng đầu lên, giống như chim ưng nhanh chóng khóa chặt mục tiêu.

Tác giả có lời muốn nói: Phúc lợi phúc lợi phúc lợi đến!!!

Hôm nay 2 chương! 2 chương! 2 chương! Cảm ơn lời nhắn đêm qua của các bạn, nhìn rất nhiều lần, mọi người nhắn đến tôi đều có xem qua! 2 chương sẽ đăng lúc 10 giờ ~

Weibo sẽ đổi mới 《 Độc sủng 》 tiểu hằng ngày, về sau thịt thịt cũng sẽ đặt ở Weibo, bao gồm 《 nam thần 》《 miêu hệ 》 cũng là đồng dạng, cho nên các bạn có thể chú ý Weibo của tôi 【 Tấn Giang Tống Cửu Cận 】, hoan nghênh tới Weibo tìm tôi chơi ~
Bình Luận (0)
Comment