Edit: Mộc Tử Đằng
"Chị Kiều hôm nay sao vậy, cảm giác chị ấy rất uể oải." Tiểu Mộng dùng tay vỗ Chu Nguyễn bên cạnh.
Chu Nguyễn ngẩng đầu nhìn qua.
Hứa Kiều đang cầm giẻ lau bàn, chuyện này không có gì kỳ quái, nhưng cô đã đứng đó ngẩn người cả nửa giờ cũng không phản ứng gì, chỉ máy móc lau chùi, hai mắt vô thần nhìn mặt bàn.
"Không biết, hôm nay chị ấy đến sớm, trạng thái không đúng lắm." Chu Nguyễn cau mày nói.
"Có phải có tâm sự gì không?"
"Nhìn dáng vẻ này thì đúng là vậy."
Hứa Kiều ngày thường là một bà chủ rất năng động, rất ít khi thấy cô thất hồn lạc phách như vậy, nhìn không có tinh thần gì cả, thậm chí nói chuyện với cô mà cô cũng không phản ứng lại.
Chu Nguyễn nhìn một hồi, sau đó buông giẻ lau xuống, đi qua phía cô.
Lúc cô ấy đi đến trước mặt Hứa Kiều, Hứa Kiều không phản ứng gì, vẫn tiếp tục lau bàn.
Chu Nguyễn mở miệng gọi: "Chị?"
Hứa Kiều không có một chút phản ứng, dường như đang chìm trong thế giới của riêng mình.
"Chị?" Chu Nguyễn hơi nâng cao giọng hơn.
Hứa Kiều lúc này mới phản ứng lại, cô có chút ngơ ngác ngẩng đầu.
"A? Làm sao vậy?" Cô hỏi.
"Em còn muốn hỏi chị, chị bị sao vậy hả?"
Hứa Kiều nhìn cô ấy, "Chị? Chị thì có sao chứ."
Chu Nguyễn thở dài một hơi, trêu chọc nói: "Chị đứng đây lau cái bàn này gần nửa giờ rồi, cứ lau tiếp không chừng lau luôn cả lớp nước sơn đấy."
Nghe vậy, Hứa Kiều không khỏi nở nụ cười, chỉ là có hơi chút miễn cưỡng, cô trực tiếp bỏ giẻ lau xuống rồi đi qua cái bàn bên cạnh.
"Nói bậy, nếu lớp nước sơn bị chị lau như vậy mà tróc ra, chị sẽ đi kiện người bán."
Chu Nguyễn cũng ngồi xuống, cô ấy hơi nghiêng người về phía trước.
"Chị, có phải chị cãi nhau với anh rể không?"
Chu Nguyễn vừa nói xong, biểu cảm của Hứa Kiều liền có hơi biến đổi, có chút cứng đờ, nhưng chỉ trong vài giây, cô nhanh chóng hồi phục lại.
"Chị và anh ấy cãi nhau gì chứ?"
Thật ra, nếu cô ầm ĩ với Thẩm Lạc Dương, anh cũng sẽ không thèm ầm ĩ với cô.
"Không cãi nhau, sao hôm nay chị lạ lạ sao ấy?"
"Lạ lạ thì xác định cãi nhau hả?" Hứa Kiều hỏi lại cô ấy.
"Ngoại trừ anh ấy ra thì ai có thể làm thay đổi cảm xúc của chị chứ?" Chu Nguyễn bĩu môi.
Hứa Kiều hơi sửng sốt, cô chưa từng nghĩ về điều đó, Thẩm Lạc Dương có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, anh dễ dàng điều khiển trong tay.
Trên thế giới này, luôn tồn tại một người dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn.
Mà hiện tại, Thẩm Lạc Dương chính là người đó.
Hứa Kiều trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng cô không biết phải bọc lộ thế nào.
"Chị, đang nghĩ gì đó?" Chu Nguyễn thấy Hứa Kiều lại bắt đầu mất tập trung, cô ấy quơ quơ tay trước mặt Hứa Kiều.
Hứa Kiều duỗi tay nhẹ nhàng đẩy tay Chu Nguyễn ra.
"Đừng động, em quơ như vậy làm chị nhức đầu lắm."
Chu Nguyễn rút tay về liền bị Hứa Kiều đánh một phát.
"Đau quá." Cô ấy che tay lại, đáng thương nhìn Hứa Kiều.
Hứa Kiều buồn cười liếc cô ấy một cái.
"Chị nhìn xem em giả bộ đến bao giờ."
Vì thế hai người đều bật cười.
"Chị, chị xác định không có việc gì sao?" Chu Nguyễn lại lần nữa nói.
"Thật sự thật sự." Hứa Kiều vỗ vỗ tay Chu Nguyễn.
Chu Nguyễn nhìn cô một lát, nhìn thấy trên mặt cô ngoài trừ bình tĩnh ra thì không còn gì nữa.
"Được rồi, em đi làm việc đây."
"Đi đi." Hứa Kiều hơi cúi đầu, sau đó xua tay với cô ấy.
Chu Nguyễn lúc này mới rời đi.
Hứa Kiều thấy Chu Nguyễn đi rồi, sau đó cầm giẻ lau tiếp tục lau bàn, nhưng lau một hồi, lại nhớ ra cái bàn đã được lau khá lâu rồi.
Do đó cô bình tĩnh đứng lên, đi đến cái bàn khác tiếp tục máy móc lau chùi.
***
Buổi chiều, lúc tan làm, Hứa Kiều không về nhà, mà đi đến trung tâm mua sắm.
Con gái chính là như vậy, tâm trạng không tốt thì thích đi mua sắm nhất, mua được đồ cho mình tâm trạng sẽ tốt lên, Mao gia gia* bị tiêu xài như vậy do tâm tình không tốt, thật xin lỗi Mao gia gia.
(*Mao gia gia: Nhân dân tệ.)Hứa Kiều đi vào trung tâm mua sắm rồi đi thẳng đến nơi bán son môi.
Nghe nói cả đời con gái sẽ ăn 3.6 cân son môi, cho nên Hứa Kiều rất cẩn thận lựa chọn, cô không muốn mình ăn đồ không tốt vào bụng.
Hứa Kiều trực tiếp đi đến cửa hàng son SYL, cô rất thường dùng son hiệu SYL nên đối với cửa hàng son này cô xem như là khách hàng thân thuộc.
Cô khá thích dòng son SYL số 14, màu này giống như màu rượu Rum.
Thật ra chiều nay, Hứa Kiều đã suy nghĩ rất nhiều, cô cảm thấy thay vì mình ở chỗ này suy đoán lung tung thì nên đi tìm Thẩm Lạc Dương hỏi rõ ngọn nguồn.
Cô không thể chỉ nghe một mình Trần Tịch Nhuế nói được, hơn nữa Trần Tịch Nhuế khẳng định là cố ý, cô ta muốn cô và Thẩm Lạc Dương bất hòa, bọn cô bất hòa người vui nhất chính là cô ta, nhưng thật xin lỗi cô không muốn theo ý cô ta.
Theo giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô tuyệt đối tin tưởng, Trần Tịch Nhuế thích Thẩm Lạc Dương, chuyện này không sai đâu được.
Nhưng lần trước cô ta đã nói, Tống Mân là bạn gái của Thẩm Lạc Dương, còn cô ta và Tống Mân lại là bạn bè thân thiết, thích bạn trai của bạn thân thật ghê tởm, đừng nói đến việc Tống Mân đã chia tay với Thẩm Lạc Dương, bây giờ cô ta còn châm ngòi ly gián, nghĩ lại quả thật buồn nôn.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hứa Kiều liền tốt hơn nhiều, cô nghĩ bây giờ phải nhanh chóng mua son, sau đó liền trở về hỏi Thẩm Lạc Dương, phải giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Tâm trạng tồi tệ của cô liền tốt lên rất nhiều, cô vui sướng ngắm son môi.
Hôm nay, Trần Tịch Nhuế cũng bớt chút thời gian đi mua sắm, cô ta đang nhìn vào gương ướm thử quần áo mới lên người chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nhìn kỹ hơn đó không phải là Hứa Kiều sao?
Cô ta cười cười, nhìn thân ảnh trong gương một hồi, sau đó buông quần áo trong tay ra, đi về phía Hứa Kiều đứng cách đó không xa.
Hứa Kiều đang nhìn son môi, đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
"Hứa tiểu thư."
Trần Tịch Nhuế?
Hứa Kiều có chút im lặng, thế giới này nhỏ đến đáng sợ, khi bạn muốn găp một người, chết sống cũng không gặp được, còn người mà bạn không muốn gặp lại dễ dàng gặp được.
Cô cười có lệ với cô ta.
"Chào, thật trùng hợp."
Trần Tịch Nhuế cười cười, sau đó nhìn thoáng qua son môi cô đang xem.
"Mua son môi?"
Hứa Kiều thật sự không muốn để ý đến cô ta, cô ta có nhìn hay không không liên quan đến cô.
Nhưng cô vẫn duy trì nụ cười trên mặt, gật gật đầu.
Cô duỗi tay cầm cây son số 14 lên.
"Cô thích màu số 14 sao?"
"Ừ."
Trần Tịch Nhuế nhìn thoáng qua các loại son môi trên quầy hàng, sau đó đột nhiên lấy màu số 13, là màu cam hồng, giơ lên trước mặt cô.
"Lấy cái này đi, Thẩm đại ca thích màu này nhất."
Hứa Kiều trợn mắt, cô hiện tại thật muốn phun một ngụm nước vào người cô ta, cô ta sao có thể sống đến bây giờ được nhỉ?
"Phải không, theo tôi biết thì Thẩm Lạc Dương càng thích màu số 14 hơn, bởi vì mỗi lần hôn nhau anh ấy đều liếm sạch son trên môi tôi." Cô mỉm cười nói.
Sau đó cô đã thành công nhìn thấy biểu cảm cứng đờ trên mặt Trần Tịch Nhuế, lập tức trong lòng có một lại cảm giác vô cùng sảng khoái.
Cô cầm son môi trong tay sau đó trực tiếp bước qua người cô ta chuẩn bị tính tiền.
"Thẩm đại ca trước kia đã nói với Tống Mân, anh ấy thích nhất màu son này, về sau muốn quên cô ấy nên đã đổi thành màu số 14 kia."
Thanh âm Trần Tịch Nhuế từ phía sau vang lên.
Hứa Kiều "a" một tiếng đầy lạnh lẽo, cô không khỏi dừng bước chân lại, sau đó xoay người nhìn Trần Tịch Nhuế.
Trong tay Trần Tịch Nhuế vẫn nắm chặt cây son kia, biểu cảm cô ta có chút khinh thường, giống như muốn gây chuyện với cô.
"Cô biết nhiều đấy nhỉ?" Giọng nói của cô mang theo sự châm chọc.
Mặt Trần Tịch Nhuế chợt hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng biến mất.
"Ừ, biết khá nhiều, dù sao quen biết cũng nhiều năm rồi, có vài điều rất rõ." Trần Tịch Nhuế nói.
Hứa Kiều nghe ra thành một chuỗi câu khoe khoang.
"Ừ, vậy đi." Cô cười nhàn nhạt.
"Đúng rồi, Hứa tiểu thư, cô đã đưa bùa bình an cho Thẩm đại ca chưa?"
Hứa Kiều nhìn dáng vẻ giả nhân giả nghĩa đó của cô ta cảm thấy có chút chán ghét.
"Có liên quan gì đến cô?" Cô trực tiếp không khách khí trả lời.
Cô đôi khi thật không biết nói gì, cô ta là cảnh sát Thái Bình Dương sao, quan tâm con mẹ nó thật rộng rồi đấy!
Đối mặt với Hứa Kiều đột nhiên thay đổi tính tình, Trần Tịch Nhuế còn có chút không phản ứng kịp.
Nhưng cũng chỉ một lát mà thôi.
"Tôi, tôi không có ý gì cả, chỉ là cái bùa bình an đó đối với Thẩm đại ca rất quan trọng, cho nên..."
"Cho nên cái gì mà cho nên, tôi muốn hỏi cô một chút, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô không cảm thấy mình quan tâm quá nhiều rồi sao, cô cũng rảnh lắm đó!" Hứa Kiều trực tiếp mắng.
Trần Tịch Nhuế không nghĩ tới Hứa Kiều trước mặt nhiều người trực tiếp mắng cô ta, gương mặt trắng nõn lúc này có chút đỏ hồng.
"Thì cô là bạn gái của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn là anh ấy, cô không thể giữ trong người mà không đưa cho anh ấy được." Trần Tịch Nhuế cũng mở miệng trực tiếp cãi lại.
Ngay lập tức xung quanh hai người đều tỏa ra mùi thuốc súng, hai người không cam lòng yếu thế nhìn đối phương.
"Cô câm miệng đi, Trần Tịch Nhuế, tôi thấy cô có lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết, đừng tưởng rằng tôi không biết cái chủ ý quỷ quái của cô."
"Tôi không hiểu cô đang nói gì?" Ánh mắt Trần Tịch Nhuế đột nhiên trở nên lạnh băng, bởi vì những lời này không chỉ một người nói với cô ta, cô ta nhớ lần trước Tống Tử Ngu cũng nói như vậy, lập tức cảm thấy trong lòng ngực dâng lên một trận bực bội.
"Cô dừng giả ngu, cô nghĩ tôi không biết cô thích Thẩm Lạc Dương sao?"
"Cô nói bậy gì đó!" Trần Tịch Nhuế giống như một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, ngữ khí liền trở nên bén nhọn, làm cho những người xung quanh không khỏi nhìn về phía hai người.
"A, Trần Tịch Nhuế, cô thật là có bản lĩnh, thích bạn trai của bạn thân mình, không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai, hiện tại anh ấy đã chia tay với Tống Mân, cô lại bắt đầu châm ngòi ly gián, chắc cô muốn tôi và Thẩm Lạc Dương bất hòa đúng chứ?" Hứa Kiều khoanh tay trước ngực, bởi vì cô cao hơn Trần Tịch Nhuế, cho nên cô nhìn Trần Tịch Nhuế từ trên cao xuống, trong mắt đầy khinh thường.
Trần Tịch Nhuế luôn luôn cao ngạo, cô ta ghét người khác dùng loại ánh mắt này nhìn mình.
"Hứa Kiều, cô đừng nói hươu nói vượn!"
"Tôi có nói hươu nói vượn hay không, cô là người rõ nhất, nhưng tôi cảnh cáo cô, cô đừng làm chuyện xấu với tôi nữa, vô dụng thôi! Hơn nữa, cô làm vậy không thấy ghê tởm sao, còn xứng là bạn của Tống Mân nữa à?" Ánh mắt cô lạnh băng nhìn cô ta, sau đó liếc mắt một cái, rồi xoay người rời đi.
Trần Tịch Nhuế bị lời nói của Hứa Kiều hoàn toàn chọc giận.
"Hứa Kiều, cô cảm thấy mình cao thượng hơn ai hả! Nói đến cùng, không phải cũng chỉ là con gái của tiểu tam sao, mẹ cô lúc trước đã dùng không ít thủ đoạn mới gả cho cha cô đúng không?"
Lời Trần Tịch Nhuế nói ra giống như một con rắn độc, đưa cái lưỡi kinh tởm đó vào tai cô, đi vào nơi sâu nhất trong tai, trong phút chốc, mặt cô liền trở nên trắng bệch.
"Cô điều tra tôi?" Thanh âm của cô lạnh băng còn mơ hồ mang theo sự giận dữ.