Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 72

Sau khi công việc ở studio kết thúc vào mỗi tối, Tống Lâm sẽ đến đón em gái Tống Lam về nhà.

Cho nên nhờ phúc của Tống Lam, hầu như bảy ngày trong tuần cô đều gặp được Tống Lâm, nhưng hơn tuần nay, lúc Tống Lâm đến cô đều đang chụp ảnh, còn Tống Lâm lại tùy tiện ngồi trong góc.

Lúc chụp ảnh, ánh mắt cô luôn không tự chủ được nhìn về phía Tống Lâm, Tống Lâm mỗi lần đến đều yên tĩnh ngồi chỗ đó, một bên lướt di động, một bên chờ Tống Lam, cô luôn thấy anh thủy chung không hề ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Do là chụp ảnh tạp chí nên không tránh khỏi viết tiếp xúc tay chân với nam người mẫu, mỗi lần có động tác thân mật với nam người mẫu, Đàm Đinh Đang đều sẽ chú ý đến Tống Lâm vài lần, nhưng mỗi lần nhìn qua, Tống Lâm chỉ cúi đầu, điều này làm cô có hơi nhụt chí.

Chẳng lẽ di động trên tay anh còn thu hút hơn cả sự xinh đẹp của cô sao?

Ở trong cái giới người mẫu này, Đàm Đinh Đang cô tuy không phải đẹp tuyệt sắc nhưng nhìn cũng không hề kém, hơn nữa dáng người cô cao gầy, lại là người mẫu, cho nên rất tự nhiên trở thành tiêu điểm trong ánh mắt mọi người, nhưng Tống Lâm chưa từng nhìn cô lấy cái nào.

Bất giác đã hơn một tuần chụp ảnh, hôm nay là ngày cuối cùng chụp ảnh bìa ở đây, hôm nay kết thúc có phải cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ không còn được gặp Tống Lâm thường xuyên nữa không, nghĩ đến đây, suy nghĩ của cô bắt đầu bay xa.

“Đàm tiểu thư, Đàm tiểu thư?”

Đàm Đinh Đang mơ hồ nghe được có người đang gọi mình.

“A?”

Bỗng nhiên giật mình phản ứng lại, thì thấy nhiếp ảnh gia bên dưới đài đang nhìn mình.

“Đàm tiểu thư, vừa rồi cô đã thất thần, gọi cô vài tiếng cũng không nghe.”

Mặt Đàm Đinh Đang có chút hồng, cô vậy mà lại thất thần trước mặt nhiều người như vậy, chợt Tống Lâm vốn đang cúi đầu lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung.

Đàm Đinh Đang lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng, vì sao anh lại cố tình nhìn cô lúc thế này chứ, mất mặt quá đi.

“Các người có thể đến gần chút không, tỏ vẻ thân mật tí, khóe miệng mỉm cười cũng sáng lạn lên.” Nhiếp ảnh gia đề nghị.

Đàm Đinh Đang không dám thất thần nữa, cô nghe nhiếp ảnh gia nói, nếu là trước kia cô sẽ rất vui vẻ phối hợp, hơn nữa cộng sự với cô là nam người mẫu Trần Vị, cô cũng hoàn toàn không chán ghét, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy không làm được.

Chỉ vì Tống Lâm ở trước mặt, tiếp xúc gần hơn với Trần Vị cô sẽ thấy không được tự nhiên lắm.

Hai người cứ miễn cưỡng như vậy chụp vài bức ảnh, nhưng hiệu quả không được tốt lắm, nhiếp ảnh gia lại là một người theo đuổi sự hoàn mỹ.

“Đàm tiểu thư, cười một cái, tay đặt trên eo cậu ta.”

“Đàm tiểu thư, thân thể của cô quá cứng đờ, hơi thả lỏng một chút được không?”

“Đàm tiểu thư, thân mật hơn nữa đi…”

Đàm Đinh Đang có chút bất đắc dĩ, cô thật sự không phải cố ý, nhưng thân thể lại không nghe theo sự khống chế của cô, cô có cảm giác như sự kiên nhẫn của nhiếp ảnh gia đã bị cô mài mòn gần hết, đoán chừng nếu cứ tiếp tục như vậy ông ấy sẽ mắng người mất thôi.

Cùng lúc đó,ánh mắt  Đàm Đinh Đang liếc thấy Tống Lâm đột nhiên đứng lên, sau đó đi ra ngoài.

Đàm Đinh Đang vẫn luôn dõi theo bóng dáng Tống Lâm đi ra ngoài.

“Đàm tiểu thư…”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng.”

Đàm Đinh Đang không biết nói cảm giác này của mình thế nào nữa, cô nhìn bóng dáng Tống Lâm không hiểu sao lại có cảm giác chính anh đang cố ý rời đi, chẳng lẽ anh đoán được việc cô không tập trung là do anh ở đây à?

Nhưng bây giờ Đàm Đinh Đang không thể nghĩ nhiều, việc quan trọng nhất của cô chính là nỗ lực hoàn thành công việc.

Quả nhiên không có Tống Lâm ngồi ở đó, Đàm Đinh Đang liền thả lỏng rất nhiều, cô đi trên đài, rồi dừng lại phối hợp với Trần Vị, chụp ảnh rất ăn ý.

Cuối cùng công việc chụp ảnh cũng hoàn thành tốt đẹp.

Sau khi nhiếp ảnh gia hô kết thúc, lúc này Đàm Đinh Đang mới hoàn toàn thả lỏng, cô không khỏi đưa tay lên bóp bóp bả vai mình, rồi đi xuống đài.

Sau khi nói tiếng cảm ơn với nhân viên công tác, cô liền đi ra phía sau vào phòng hóa trang.

Lúc cô đẩy cửa đi vào, chợt phát hiện bên trong ngoại trừ Tống Lam, còn có một người nữa là Tống Lâm.

Tống Lam đang nói với Tống Lâm cái gì đó, nhìn thấy Đàm Đinh Đang đi vào thì đứng dậy rồi đi nhanh về phía cô.

“Chị Đinh Đang, chị đến rồi.”

Trải qua chuyện vừa rồi, Đàm Đinh Đang không dám nhìn Tống Lâm, nên cô chỉ cười cười gật đầu với Tống Lam.

“Ừ, đã kết thúc.”

Tống Lam đến gần cô.

“Chị Đinh Đang, chị ngồi xuống để em tháo trang sức ra cho.”

Đàm Đinh Đang đồng ý.

Cô ngồi trước gương trang điểm, sau đó để tùy ý cho Tống Lam tháo trang sức, trong lúc chờ cô ấy tháo xong, cô nhìn qua Tống Lâm.

Tống Lâm cũng không giống như thường ngày cúi đầu mà lại ngẩng đầu nhìn cô.

Trong lòng Đàm Đinh Đang rung động dữ dội, cô có cảm giác như mình bị nghiện Tống Lâm, chỉ cần nhìn anh một cái, tim cô sẽ đập nhanh, mặt đỏ tai hồng.

Hai người không nói câu nào, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm đối phương không hề né tránh.

“Chị Đinh Đang, em muốn tẩy trang, chị nhắm mắt lại đi.” Tống Lam nói với cô.

“Được.”

Bởi vì muốn tẩy trang, nên lúc này Đàm Đinh Đang mới nhắm mắt lại.

Nhưng cho dù nhắm mắt cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Tống Lâm đang nhìn mình, cô có chút khó hiểu, không phải mấy ngày trước kia anh đều không thèm liếc nhìn cô một cái à, sao hôm nay lại nhìn như thế chứ?

Tống Lam nhanh chóng tẩy trang cho cô xong, Đàm Đinh Đang mở mắt ra nhìn trong gương một cái, Tống Lâm đã không còn ngồi đó nữa.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.

Thật sự không ở đây.

“Anh của em vừa mới nhận điện thoại nên đi ra ngoài rồi.” Tống Lam cười tủm tỉm nói.

“À.” Đàm Đinh Đang lên tiếng.

Nhưng nhanh chóng cảm thấy có chút không thích hợp, Tống Lam vì sao nói với cô như vậy, hơn nữa anh ra ngoài thì liên quan gì đến cô?

Cô nhìn Tống Lam trong gương, nhỏ giọng nói: “Em nói với chị làm gì chứ?”

Tống Lam cười một tiếng, cô ấy không phải một kẻ ngốc, nhiều ngày như vậy cô ấy đã hiểu rồi, bằng trực giác của phụ nữ cô ấy nhận ra được Đàm Đinh Đang thích anh trai mình, điểm này không thể nghi ngờ được.

Mà dựa vào sự hiểu biết nhiều năm đối với anh trai mình, cô chắc chắn anh ấy cũng có ý tứ với người này, từ đó đến giờ cô chưa từng thấy qua anh mình để bụng chuyện của người phụ nữ nào như vậy, có thể ngay từ đầu anh ấy thật sự tới đón mình nhưng về sau không biết mục đính chính là gì nha, tới đón cô tan làm là giả, đến xem chị Đinh Đang mới là thật ấy chứ.

“Em, em cười cái gì?” Đàm Đinh Đang cảm thấy có chút xấu hổ.

Tống Lam lắc đầu.

“Chị Đinh Đang, xong rồi.”

Đàm Đinh Đang nhìn thoáng qua mình trong gương, xác định đã tẩy trang sạch sẽ.

“Chị đi rửa mặt đã.”

“Vâng, em ở đây chờ chị,”

“Ừ.”

Cô tiện tay cầm theo một chai sữa rửa mặt trên bàn rồi đi ra ngoài.

Động tác của Đàm Đinh Đang rất nhanh, cô đi vào nhà vệ sinh dùng sữa rửa mặt rửa mặt cho thật sạch sẽ lại lần nữa, sau khi xác định đã hoàn toàn sạch mới đi ra ngoài.

Đàm Đinh Đang thay xong quần áo nhưng Tống Lâm cũng chưa về.

Đàm Đinh Đang nhìn thoáng qua Tống Lam, hôm nay cô tự lái xe về vì trợ lý của cô hôm nay đã xin nghỉ.

Vì thế cô đội mũ lên, kéo vành mũ thấp xuống rồi mang khẩu trang vào, chỉnh trang cho toàn thân kín mít.

“Chị Đinh Đang, chị bọc kín mít chi vậy?” Tống Lam tò mò nhìn cô.

“Lát nữa chị phải tự lái xe về, tiểu Hạ hôm nay nghỉ.”

“A, chị tự về hả?”

“Đúng vậy, việc này có gì mà khiến em kinh ngạc dữ vậy.” Đàm Đinh Đang cười nói, “Chị đi trước đây, tạm biệt.”

“Chị Đinh Đang, không chờ anh trai em à? Anh ấy sẽ quay lại nhanh thôi.” Tống Lam nói.

Bước chân Đàm Đinh Đang hơi dừng một chút.

“Chờ anh ấy, chờ anh ấy làm…”

Lời còn chưa nói xong, Đàm Đinh Đang đã nhìn thấy Tống Lâm từ ngoài cửa đi vào, vốn lời đã đến miệng đành nuốt xuống.

“Anh, hôm nay tiểu Hạ xin nghỉ, không ai đưa chị ấy về, anh đưa chị ấy về đi.” Tống Lam thấy Tống Lâm tiến vào, liền trực tiếp mở miệng nói.

Đàm Đinh Đang cảm thấy ngại ngùng, miệng Tống Lam quá nhanh.

Cô vừa định nói không cần, tôi có thể tự đi được, chợt nghe giọng nói Tống Lâm vang lên.

“Được thôi.”

Đàm Đinh Đang sửng sốt, anh đây là muốn đưa cô về à?

Thẳng cho đến khi Tống Lâm giúp cô mở cửa xe, Đàm Đinh Đang mới tỉnh lại, Tống Lâm thật sự muốn đưa cô về nhà đó.

Cô ngồi ở ghế sau còn Tống Lam ngồi trên ghế phụ lái.

Dọc theo đường đi, đều là Tống Lam và Đàm Đinh Đang nói chuyện, Tống Lâm nói rất ít, trên cơ bản chính là không nói gì.

Tống Lam nhìn thoáng qua sườn mặt anh trai nhà mình, sau đó lại nhìn Đàm Đinh Đang qua kính chiếu hậu, nói với Tống Lâm.

“Anh, em mệt nên đưa em về nhà trước đi, rồi hả đưa chị Đinh Đang về sau.”

Đàm Đinh Đang lúc này thật là muốn che mặt lại.

“Ừ.”

Cô nghe được Tống Lâm nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Đưa Tống Lam đưa về nhà trước, lúc cô ấy xuống xe, thì nhìn thoáng qua Đàm Đinh Đang nói.

“Tạm biệt chị dâu.”

Đàm Đinh Đang vốn đang uống nước ở ghế sau, nghe được câu này thiếu chút nữa đã phun hết nước trong miệng ra, và cô đã bị sặc nước.

“Khụ khụ… Khụ khụ…” Cô có chút khó chịu ho khan vài cái.

Tống Lâm quay đầu nhìn cô.

“Không sao chứ?”

Đàm Đinh Đang xua tay với anh.

“Không sao, không sao đâu.”

“Đến ngồi phía trước đi.”

“Hả?”

Sau khi Tống Lam vào nhà, Đàm Đinh Đang chuyển từ ghế sau lên ngồi ghế trước.

Suốt quảng đường đi, hai người đều yên lặng không nói một lời, câu nói đó của Tống Lam, đã khiến không khí trong xe trở nên vô cùng xấu hổ, hôm nay cô gặp chuyện xấu hổ quá nhiều rồi.

Tống Lâm đưa Đàm Đinh Đang đến bên dưới lầu tiểu khu nơi cô ở.

“Cảm ơn anh, ngủ ngon.” Đàm Đinh Đang cởi dây an toàn ra, nhanh chóng nói cảm ơn với Tống Lâm.

Cô hơi xoay người mở cửa xuống xe nhưng lại phát hiện cửa xe không mở ra được, bởi vì nó đã bị khóa lại.

Cô không nén được nghi hoặc nhìn Tống Lâm.

Tống Lâm không nói gì.

“Tống Lâm, cửa xe…”

“Hả?”

“Mở không ra.”

“Ừ.”

Đàm Đinh Đang có chút sụp đõ, anh “Ừ?” này là có ý gì chứ.

“Vừa rồi, Tống Lam gọi em là chị dâu.” Tống Lâm bất thình lình nói.

Mặt Đàm Đinh Đang trong nháy mắt ửng đỏ.

“Tôi, tôi biết, tôi sẽ không để trong lòng.” Cô có chút khó khăn nói ra, cô không dám nói với anh, thật ra lúc cô ấy nói như vậy trong lòng cô hơi rung động.

Đàm Đinh Đang nói xong, trong xe dâng lên sự yên tĩnh đáng sợ, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta thấy bất an.

“Em nghĩ sao?”

Hả?

Cái gì mà hỏi cô nghĩ sao?

“Em có đồng ý trở thành chị dâu của con bé không?”

Tim Đàm Đinh Đang lập tức rớt mất nửa nhịp, cô giật mình há to miệng, không dám tin tưởng nhìn Tống Lâm,

Anh đang tỏ tình với cô sao?

Tống Lâm nhìn cô, dường như nhìn được suy nghĩ của cô.

“Em có đồng ý không?” Anh tiếp tục hỏi.

“Trở thành chị dâu của con bé, bạn gái của anh.” Đôi mắt đen láy của Tống Lâm nhìn cô.

Đàm Đinh Đang nuốt nước miếng, sau đó dưới ánh nhìn của anh, chậm rãi gật đầu.

Tống Lâm nhìn thấy động tác gật đầu của cô, trong nháy mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Đàm Đinh Đang thấy Tống Lâm cười.

“Lạch cạch.”

Tống Lâm cởi dây an toàn của mình ra, sau đó chậm rãi nghiêng người về phía cô.

Đàm Đinh Đang lập tức nhắm mắt lại, anh, anh không phải là muốn hôn cô đó chứ?

Nhanh như vậy?

Vì thế cô khẩn trương nhắm mắt lại.

Nhưng cô chờ được không phải là nụ hôn của Tống Lâm, mà một cái ôm của Tống Lâm.

Anh ôm cô vào trong ngực, lòng ngực của anh dày rộng ấm áp, làm cô cảm thấy rất an toàn.

Cô nghe được giọng nói của anh trên đỉnh đầu mình truyền đến.

“Thật tốt, rốt cuộc em cũng là của anh, từ hôm nay trở đi, anh lấy danh nghĩa quân nhân xin thề, Tống Lâm anh đã từng chỉ thuộc về tổ quốc, còn bây giờ, chỉ thuộc về riêng em.”

Hoàn toàn văn
Bình Luận (0)
Comment