Edit: Bạch Lan TửuTrải qua một ngày một đêm đưa tin, tin tức rừng núi thôn Linh Khê bị lửa lớn tàn phá đã truyền khắp mạng internet, đặc biệt là mấy cái tài khoản lớn mà Hạ Ngữ Băng liên hợp làm đối chiếu rừng núi thôn Linh Khê trước và sau bị thiêu hủy, hầu hết đều đối với tin tức hư hư thực thực có người phóng hỏa này cực kỳ phẫn nộ.
"...Trước hết hành động mà cấp trên chỉ thị xuống là khắc phục hậu quả sau tai nạn, đồng thời ra thư thông báo xử phạt đối với trấn trưởng Vương giấu giếm tin tức tai nạn, hành vi phóng hỏa chưa rõ này, một khi xác minh được tên phóng hỏa, truy cứu trách nhiệm hình sự tương quan phù hợp, án kiện đang được điều tra liên tục."
Hạ Ngữ Băng nằm trên giường, trong miệng ngậm nhiệt kế, vừa đóng giao diện tin tức trong ipad thì nghe thấy cửa phòng ngủ bị gõ vang, Lâm Kiến Thâm bưng một ly nước pha thuốc cảm đẩy cửa bước vào, đi về phía cô.
"Cho anh xem nhiệt kế." Anh ngồi xuống mép giường, sờ sờ trán Hạ Ngữ Băng, ngay sau đó nhíu mày: "Vẫn còn hơi nóng."
Hạ Ngữ Băng vừa lấy nhiệt kế ra nhìn, quả nhiên, là ba mươi tám độ ba. Đọc Full Tại truyenggg.com
Nhìn thấy mày Lâm Kiến Thâm nhăn càng sâu, Hạ Ngữ Băng lại cười nói không chút để ý: "Không sao đâu, qua hai ngày là tốt thôi, em đã quen rồi."
Vừa nói, cô vừa duỗi tay lấy cái chén đựng nước pha thuốc cảm qua, không ngờ tay hơi run, thiếu chút nữa đã làm đổ hết lên giường, cũng may có Lâm Kiến Thâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
"Thuốc này đừng uống." Lâm Kiến Thâm đột nhiên duỗi tay, đoạt cái chén chứa nước pha thuốc kia lại, đặt trên tủ đầu giường.
"Vì sao?" Hạ Ngữ Băng kinh ngạc, buông ipad trong tay, xoay người nằm nghiêng, kéo tay áo Lâm Kiến Thâm: "Anh không cần lo lắng, uống xong chén thuốc này em sẽ hạ sốt ngay."
"Vô dụng." Lâm Kiến Thâm rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ cái gì, biểu tình mờ mịt, nói: "Bệnh của em không phải thuốc bình thường có thể trị khỏi, một phần tư dòng máu yêu quái suy yếu của Lâm Tây kia chảy trong huyết mạch của em, đang từ từ ăn mòn tinh lực con người của em."
Giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ.
"Anh đừng như vậy, Lâm Kiến Thâm, em nhìn thật khó chịu." Hạ Ngữ Băng than một tiếng, ngồi dậy, hôn lên mặt anh một cái, miễn cưỡng cười, nói: "Lúc trước em lùi bước, không đáp lại tình yêu và sự theo đuổi của anh, chính là sợ sự suy yếu và cái chết của em sẽ mang lại cho anh sự thống khổ, một lần ham vui, thương tâm cả đời. Nhưng nếu chúng ta đã ở bên nhau, có chút vấn đề thì phải dũng cảm đối mặt, anh xem, ba mẹ đều có thể đoàn tụ lần nữa, chúng ta cũng có thể, phải không? Mặc dù em sẽ chết đi, nhưng em còn có kiếp sau, kiếp sau nữa..."
"Tiểu Ngữ, nhưng anh không thể tiếp tục như vậy, anh không muốn chờ kiếp sau của em, anh sợ nhỡ đâu kiếp sau em thay đổi dáng vẻ, anh không nhận ra được" Lâm Kiến Thâm cắt đứt lời cô, tiến lại gần trán chống trán với cô, qua hồi lâu mới hít sâu một hơi, hạ giọng: "Ngày mai anh dẫn em đi gặp một yêu quái, ở một ngọn núi cách nơi này hơn mười dặm."
Có thể khiến Lâm Kiến Thâm hạ giá đích thân đi tìm, nhất định là một đại yêu quái cũng lợi hại như anh? Nói không chừng là một Sơn Thần của nơi khác, có thể có được phương pháp khiến bán yêu trường thọ?
"Yêu quái kia có thể giúp ta?" Hạ Ngữ Băng nổi lên hứng thú, thở ra một hơi nóng bỏng, hỏi: "Là loại yêu quái gì?"
"Bạch Lộc (hươu trắng)." Lâm Kiến Thâm kéo cô vào trong ngực, nói: "Trước khi Lâm Tây vào trong tranh ngủ say từng nói với anh, Bạch Lộc là bán yêu duy nhất đã tồn tại năm trăm năm mà ông biết, chúng ta đi bái phỏng hắn, xin hắn nói cho chúng ta biết biện pháp để bán yêu trường thọ."
Cuối cùng cũng có một tia hy vọng, Hạ Ngữ Băng cũng rất vui vẻ, cọ cọ trong ngực ấm áp săn chắc của anh: "Vậy em ngủ một giấc thật ngon, ngày mai có đủ tinh thần để đi cùng anh."
Có lẽ nơi nào có Lâm kiến Thâm thì đều là nơi an toàn, không bao lâu sau, Hạ Ngữ Băng đã gối lên cánh tay anh nặng nề ngủ. Lâm Kiến Thâm ngắm nhìn cô hồi lâu, mới cúi người thành kính hôn lên cái trán hơi nóng của cô một cái, ngay sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay ra, đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
"Thế nào rồi?" Lâm Miểu đứng ở cửa cầu thang, nhỏ giọng hỏi Lâm Kiến Thâm: "Tiểu Ngữ sẽ không sao chứ?"
Lâm Kiến Thâm lắc đầu: "Thân thể quá yếu ớt, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ sẽ giống như mẹ năm đó, để con tìm cách."
"Có biện pháp khác hay không?" Hạ Tông Trạch đi từ dưới cầu thang lên: "Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể làm giống như ông ngoại nó, nghĩ cách để hồn phách Tiểu Ngữ nương vào thân thể người khác mà sống."
"Không được, không nói đến mượn xác hoàn hồn quá nguy hiểm, mà con cũng không hy vọng cô ấy biến thành dáng vẻ của người khác." Lâm Kiến Thâm khẳng định: "Tiểu Ngữ chính là Tiểu Ngữ, không ai có thể thay thế cô ấy."
Lời nói có khí phách, mắt Hạ Tông Trạch hằn tơ máu, không nhịn được móc thuốc lá ra, cúi đầu bật lửa, làn khói màu trắng sữa quanh quẩn trong không khí, bốn phía nhất thời chìm vào yên lặng.
"Chạng vạng ngày mai, con sẽ mang cô ấy đến một nơi, có lẽ người kia sẽ có cách kéo dài tuổi thọ cho cô ấy." Dừng một chút, anh nâng đôi mắt thuần khiết thông thấu lên, từ từ nói: "Chỉ là, sau khi đi rồi có thể con sẽ không trở về được."
"Từ từ đã, Kiến Thâm con..."
Lâm Miểu tựa như đoán trước được điều gì, vội đè vai Lâm Kiến Thâm lại nói: "Con đừng làm việc ngốc nghếch, nếu Tiểu Ngữ trở về mà không thấy con, cho dù có trường thọ thì đối với nó có ý nghĩa gì đâu?"
"Con biết, mẹ đừng nóng vội, con không phải có ý tứ kia. Chỉ là vạn vật trên thế gian đều bình đẳng, muốn có được thứ gì thì cũng phải trả ra một cái giá tương xứng, nhưng nếu là chuyện trong năng lực của con có thể chịu đựng được thì đừng nói ra để Tiểu Ngữ lo lắng." Lâm Kiến Thâm đứng thẳng thân mình, biểu tình khẩn thiết nói: "Cho nên xin hai người giữ bí mật giúp con."
"Con thật sự sẽ không có chuyện gì chứ, Kiến Thâm?" Lâm Miểu lo lắng: "Con là người mà Tiểu Ngữ yêu nhất, cũng là người nhà quan trọng nhất của chúng ta, nếu con muốn hy sinh bản thân để đổi lấy bình an cho Tiểu Ngữ, chúng ta sẽ không vui vẻ cũng kiên quyết không đồng ý."
"Không nghiêm trọng như vậy đâu, nhưng có chút nguy hiểm. Chỉ cần có thể cùng cô ấy bên nhau cả đời, cho dù trả giá lớn hơn nữa con cũng chấp nhận."
Lâm Kiến Thâm cười cười, chần chờ trong chốc lát mới nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Con luôn không biết nên biểu đạt tình cảm của con dành cho cô ấy thế nào, càng không biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ cô ấy vui vẻ, thậm chí ngay cả việc sống cùng cô ấy ở đô thị phồn hoa cũng vô cùng khó. Có đôi khi con nghĩ, lúc cô ấy nhìn bạn trai người ta cùng bạn gái đi vui chơi ở trời nam đất bắc, có thể ở thành phố cùng nhau dốc sức dựng xây tổ ấm, cô ấy nhất định cũng có chỗ hâm mộ, chỉ là, trước nay cô ấy đều không nói, cô ấy rời đô thị phồn hoa, thương trường rực rỡ, cam tâm tình nguyện về đây với con..."
Có đôi khi, anh chỉ cần nghĩ đến những việc này, trong lòng lập tức có một cảm giác gọi là "đau đớn" lan tràn. Đọc Full Tại truyenggg.com
"Cô ấy lấy quãng đời còn lại của cô ấy phó thác cho con, con nợ cô ấy một tương lai." Từng câu từng chữ của Lâm Kiến Thâm cực kỳ nghiêm túc, nói tiếp: "Đây là việc con nên làm."
Qua hồi lâu, Lâu Miểu mới đỏ mắt mà mỉm cười: "Phần tính khí quật cường này của con, so với Tông Trạch khi còn trẻ thật là không mấy khác biệt."
Hạ Tông Trạch dập điếu thuốc trong tay, ôm vai Lâm Miểu nói: "Cho nên mới nói ánh mắt hai mẹ con em đều tốt."
Ngày hôm sau, nghe nói hai người phóng hỏa đã bị bắt, thẩm vấn một chút liền khai ra hai cha con Vương Uy, ngay sau đó lại có người nặc danh tố cáo Vương gia lợi dụng chức vụ, lấy công làm tư, nuốt tiền cứu trợ của người nghèo ở thị trấn, tiền sửa chữa quốc lộ, tiền thuê ruộng đất, lớn nhỏ có hơn mười hạng mục, tham ô một khoản tiền mặt lớn, sắp bị chế tài của pháp luật.
Nghe được tin tức này, người già trong thôn Linh Khê đều rất vui mừng, còn đặc biệt giết trâu mổ lợn để ăn mừng.
Chạng vạng, hoàng hôn chiếu vào cành khô trên mặt đất khô cằn đã chịu đủ tra tấn của lửa, trước mắt chồng chất vết thương, phần lớn nơi đã từng non xanh nước biếc đều hóa thành đất khô cằn, còn có vài khoảng xanh loang lổ còn đang kéo dài hơi tàn, không biết phải qua mấy chục mấy trăm năm mới có thể khôi phục lại như trước đây.
Mười dặm bên ngoài núi Lộc Minh, cây cối xanh mát như hạ, không nhìn ra một chút hiu quạnh nào của thời tiết đông xuân. Hạ Tông Trạch tiễn hai người bạn là luật sư Cát và Tưởng Cảnh đi, lúc này mới lái xe đưa Lâm Kiến Thâm và Hạ Ngữ Băng đến nơi này tìm Bạch Lộc yêu.
Nghe Lâm Kiến Thâm nói Bạch Lộc này là nửa người nửa yêu, đã sống mấy trăm năm, chỉ là hành tung bất định, đã mấy chục năm chưa hề xuất hiện. Có một số yêu quái phỏng đoán, Bạch Lộc có thể đã chết.
"Vị trí ngôi sao trên bầu trời còn chưa rơi xuống, hắn chưa chết." Lâm Kiến Thâm thay Hạ Ngữ Băng chỉnh lại khăn quàng cổ màu hồng, thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, con có cách để hắn hiện thân."
Con đường phía trước càng lúc càng hẹp, những tảng đá có hình thù kì quái san sát, cỏ dại mọc thành cụm, rất nhanh xe đã không thể đi tiếp.
"Còn xa nữa không? Xuống xe đi bộ đi." Hạ Tông Trạch dừng xe, đề nghị.
Lâm Kiến Thâm suy nghĩ, nói: "Bạch Lộc không thích gặp người sống, con mang Tiểu Ngữ bay qua đó, hai người hoặc là ở đây chờ hoặc là trở về trấn đi, muộn nhất là sáng sớm ngày mai sẽ có kết quả."
Hạ Tông Trạch cân nhắc một phen, gật gật đầu: "Cũng được, chúng ta ở trong xe chờ tin tức của các con. Mặc kệ là việc có thành hay không, sáng sớm ngày mai khi mặt trời mọc, nhất định phải quay về."
Lâm Kiến Thâm "vâng" một tiếng, ôm Hạ Ngữ Băng xuống xe.
Anh nhanh chóng cởi bỏ lớp áo ngoài, lộ ra phần cơ bắp thon dài cân xứng, một đôi cánh chim xòe ra phía sau lưng, ngay sau đó ôm Hạ Ngữ Băng bay xoẹt ra cây rừng, bay về chỗ sâu phía trong núi.
Gió có chút lạnh, Hạ Ngữ Băng vốn là thể hàn còn đang sốt nhẹ, nhịn không được run lên. Lâm Kiến Thâm cảm nhận được, dừng lại trên một ngọn cây đại thụ nghỉ ngơi, duỗi tay đem quần áo cô bọc càng thêm chặt, hôn hôn khuôn mặt tái nhợt của cô nói: "Còn ổn không?"
"Vẫn tốt." Hạ Ngữ Băng cười cười, đáy mắt có chút tinh thần: "Anh ôm em chặt một chút, em sẽ không lạnh nữa."
Lâm Kiến Thâm nghe lời mà ôm chặt lấy cô, chờ thân thể cô hơi ấm lên một chút mới lại tiếp tục cất cánh.
Hoàng hôn màu đỏ vàng dần buông xuống từ trên đỉnh núi, ở thời điểm ánh chiều tà cuối cùng thu lại, cuối cùng Lâm Kiến Thâm cũng mang cô đến một vách đá được dây leo che phủ.
Vách đá này cao đến trăm mét, hướng thẳng lên trời cao, bên trên bò đầy dây leo khô khốc, rậm rạp đến mức dường như không nhìn ra màu sắc của đá bên trong, mà điều khiến cho người ta kinh ngạc là, bên ngoài cây cối xanh tươi như xuân duy chỉ có vách đá này lại là nơi hiu quanh như trời đông giá rét, trên dây leo ngưng kết một tầng băng trăm năm không tan, vô cùng lạnh giá.
Lâm Kiến Thâm dùng tay không xé mở dây leo, lộ ra một cái sơn động cao tầm một người, nói vậy đây chính là sào huyệt của Bạch Lộc.
"Trước kia tuy Lâm Tây nghe nói Bạch Lộc có tồn tại, nhưng bởi vì lúc đó yêu lực của ông ấy quá mức suy yếu, cho nên không có sức lực rời khỏi thôn Linh Khê đến nơi này xin giúp đỡ." Lâm Kiến Thâm giữ chặt tay Hạ Ngữ Băng, nói: "Bên trong sẽ vừa hẹp vừa gồ ghề, em theo sát anh."
Bọn họ tiến vào cửa động, dây leo tách ra ngoài cửa động liền tự động khép lại, che đi ánh sáng bên ngoài, trước mắt Hạ Ngữ Băng là một khoảng đen nhánh, cũng may sau đó không lâu liền thấy ánh vàng lóe lên từ lông cánh của Lâm Kiến Thâm, miễn cưỡng có thể chiếu sáng đường đi dưới chân.
Từ cửa động đi sâu vào chính là vừa khó đi vừa dài, không biết đã qua bao lâu, động càng lúc càng lớn, hang động đá vôi đan xen, giống như một cái mê cung thật lớn. Lâm Kiến Thâm kéo cô đi về phía trước, ở ngã rẽ thì tiến vào một cái cửa động, sau đó thấy trên tường có những điểm sáng màu xanh lam sáng lên.
"Đó là gì thế?" Hạ Ngữ Băng chỉ vàng điểm sáng chợt lóe chợt tắt trong hang động tối đen, hỏi: "Hình như là đom đóm."
"Một loại đá có thể phát sáng, không có gì ghê gớm." Lâm Kiến Thâm quay đầu lại hỏi: "Em mệt sao?"
"Có một chút." Hạt Ngữ Băng hít hít cái mũi bị tắc: "Trên người không có chút sức lực nào."
"Sắp đến rồi." Anh nắm chặt tay cô, nhẹ giọng cổ vũ: "Kiên trì một lát thôi."
Quả nhiên, không bao lâu sau thì đường hầm rộng mở, trở nên thông suốt, một sơn động ước chừng rộng mấy trăm mét vuông hiện ra trước mắt, mà trên đỉnh động lại có vô số hòn đá phát ra ánh sáng màu xanh lam lấp lánh, phảng phất giống như ngân hà mênh mông cuồn cuộn, muôn vàn ngôi sao rơi xuống.
Hạ Ngữ Băng không nhịn được mà hét lên một tiếng kinh hãi, giống như đặt mình bên trong ngân hà mênh mông, mỹ lệ mà lại thần bí.
Ở dưới vách tường của động đá, có một cái đài đá, bên trên đài đá điêu khắc pho tượng một người đàn ông đang ngồi xếp bằng. Pho tượng kia có chút kỳ quái, toàn thân màu xanh xám, ngũ quan và tóc đều sinh động như thật, nhìn qua thì là một người đàn ông chỉ hơn hai mươi mấy tuổi tóc dài vô cùng thanh tú tinh xảo...
Càng kỳ lạ hơn chính là, bên trái cái trán lại sinh ra một cái sừng hươu đồ sộ.
Đây là Bạch Lộc nửa người nửa yêu trong truyền thuyết đó sao? Sao lại biến thành một pho tượng loang lổ, không có chút sinh khí nào thế này?
Đang nghĩ ngợi, Lâm Kiến Thâm đã kéo lấy tay cô, đi đến đứng trước pho tượng của Bạch Lộc, mở miệng: "Ứng Long trong núi Linh Khê, đến bái phỏng Bạch Lộc."
Pho tượng vẫn rũ mắt, không chút phản ứng.
Ánh sáng màu lam nhàn nhạt chiết xạ trong mắt Lâm Kiến Thâm, giống như ánh trăng dưới đầm lạnh. Anh đề cao âm điệu, nói tiếp: "Nghe nói Bạch Lộc vẫn luôn tìm chuyển thế của một cô gái, ta biết cô ấy chuyển thế đi đâu."
Vừa dứt lời, tòa "thạch điêu" kia như được thức tỉnh, da dẻ màu xám hơi xanh rơi xuống, như gà lột xác, lộ ra máu thịt trắng nõn ở bên trong. Hóa ra đây chính là bán yêu Bạch Lộc đã tọa hóa mấy chục năm.
Bạch Lộc hóa thành một đạo ánh sáng tản mác ra ngân sắc lao ra khỏi gông cùm xiềng xích, lao vun vút trên cách đá phát sáng, tư thái nhanh nhẹn mạnh mẽ, thì ra là một con hươu màu trắng. Lúc chạm đất lần nữa, nó hóa thành một người đàn ông trẻ tuổi, thân vận một bộ giao lãnh cổ bào[1], tóc bạc mày bạc, khuôn mặt tuấn tú, tư thái phiêu dật, giống như một trích tiên được các loại từ ngữ hoa lệ nhất trau chuốt mà thành trong các bộ tiểu thuyết.
[1] 交领古袍 (giao lãnh cổ bào): là một loại trang phục truyền thống của người Hán, có vạt áo đắp chéo, một vạt trong một vạt ngoài. Vạt trong được cố định tại nách áo vạt ngoài, vạt ngoài có dây buộc hoặc cái khuy để cố định.
Bạch Lộc rũ lông mi trắng như tuyết xuống, con ngươi màu nhạt nhìn Lâm Kiến Thâm chằm chằm, nhấc bước chân như khói nhẹ bay đến trước mặt anh, mở miệng thốt ra lời lạnh như ngọc: "Ứng Long, ngươi nói ngươi biết Phượng cô nương chuyển thế đến đâu? Điều kiện là gì?"
"Người ta yêu thương cũng là nửa yêu, ta muốn cô ấy trường thọ." Lâm Kiến Thâm trực tiếp đưa ra lợi thế của mình: "Ngươi giúp ta, ta sẽ lập tức nói nơi người ngươi yêu thương chuyển thế đến cho ngươi biết."
"..."
"Thì ra là thế." Bạch Lộc liếc nhìn Hạ Ngữ Băng ở bên cạnh Lâm Kiến Thâm một cái, trong mắt đều là trào phúng, lại gật đầu, nhỏ giọng cười một tiếng: "Thì ra là thế."
Tiếp đó, Bạch Lộc lấy tay áo che miệng, càng cười càng lớn tiếng, tiếng cười điên cuồng quanh quẩn trong động, có vài phần quỷ dị đáng sợ, sừng yêu kia đột ngột run dữ dội, cơ hồ cười ra nước mắt.
"Ngươi cười cái gì?" Lâm Kiến Thâm nhíu mày, đem Hạ Ngữ Băng bảo vệ ở phía sau mình.
"Ta cười các ngươi yêu thật si tình! Mỗi người đều tò mò ta vì sao lại có được thân bán yêu mà tồn tại đến bây giờ, nhưng bọn họ căn bản không biết, ta vốn không phải mang thân bán yêu mà cũng giống như bọn họ là một con hươu trắng tu luyện trong rừng. Ta không cam tâm làm yêu, không cam tâm sau mấy trăm năm sẽ chết đi, không có ba hồn bảy phách nên ngay cả chuyển thế luân hồi cũng không thể. Cho nên ta muốn biến thành người..."
"Những chuyện ngươi trải qua, ta đã biết, không cần nói thêm nữa." Lâm Kiến Thâm mở miệng cắt ngang lời hắn: "Ngươi chỉ cần đồng ý giúp ta là được."
Bạch Lộc đỏ mắt, cắn lấy đôi môi trắng bệch, trào phúng: "Ứng long, ngươi chắc chắn muốn như vậy?"
Năm đó lúc còn là một con Bạch Lộc yêu ngẫu nhiên có được bí tịch này, trên bí tịch viết, nếu người và yêu yêu nhau, nếu muốn có được thân thể trường sinh, chỉ cần moi tim đối phương ra ghép vào thân thể của mình, thì có thể dùng thân yêu hồn người mà sống đến muôn đời.
Bạch Lộc móc tim cô ấy ra, hắn thành công, đây là bí mật suốt đời của hắn.