Edit: Peach Flower Beta: Peach Flower - ----------------------------------------------------------------------------------
Máy tính đổi mới rất nhanh, đặc biệt là laptop. Những người như Thời Duật vẫn giữ máy tính hơn mười năm để dùng cũng không gặp nhiều, dù sao cũng là đồ cổ, sửa về y như mới thật không dễ dàng.
Háo tiền không nói còn háo khi. Phải hơn nửa tháng sau, buổi tối Hạ Thập đi đến cửa hàng máy tính cũ, chủ tiệm thấy máy tính của anh thì vô cùng vui vẻ, quả thực giống hệt như nhặt được một bảo bối. Tuy nói là laptop, nhưng so với các loại máy bây giờ thì dày hơn nhiều, hơn nữa đường cong cũng không được mượt mà. Loại máy này năm đó chỉ có màu trắng bạc, máy tính Thời Duật giữ gìn rất tốt, vỏ ngoài vẫn còn một ít hoa văn, nhưng mà góc viền chỗ plastic trắng cũng đã trở nên ố vàng. Hạ Thập sau khi rửa mặt xong thì dè dặt cẩn trọng mở máy tính ra, đợi một lúc lâu mới khởi động được. Tốc độ vận hành đã biến thành ốc sên rồi, cơ bản đồng nghĩa với việc không thể dùng được nữa. Muốn biến nó trở thành những chiếc máy tính hiện đại với nhiều công năng là chuyện không thể, Hạ Thập chỉ có thể tận lực khôi phục phần cứng của máy, mà cái này muốn làm đựơc thì cũng phải xem có tìm được linh kiện tương ứng hay không. Bởi vì là nhân viên ở cửa hàng máy tính, Hạ Thập rất quen thụôc với những cửa hàng mua - bán linh kiện điện tử. Tuần trước cô có đi trung tâm thành phố, nhờ ông chủ lưu ý một chút. Trên màn hình máy tính hiện lên hình nền, Hạ Thập ngồi trên ghế tựa phát ngốc cả buổi mới bắt đầu loay hoay xem máy tính.
"Ong ong ---- ----"
Di động ở trên bàn đột nhiên rung lên, Hạ Thập dừng tay đang thao tác trên máy tính, cầm di động nhìn nhìn, đứng dậy đi ra ngoài.
"Thời tiên sinh?"
"Hạ sư phụ, máy tính của tôi rất khó sửa sao?" Thời Duật nằm ở trên giường, hơi nhắm mắt hỏi.
Hạ Thập ăn ngay nói thật: "Có thể sửa, chỉ là thời gian sẽ hơi lâu một chút."
"Ừ, tôi chỉ cần có thể chơi được trò chơi kia trong máy tính là tốt rồi, cô giúp tôi sửa đến trình độ đó là được." Giọng nói Thời Duật lộ ra hương vị hững hờ, lười nhác.
Anh hôm nay vừa về nhà một chuyến, anh trai liền vào nói chuyện, không thấy máy tính ở trên bàn, kỳ quái hỏi một câu. Thời Duật nói mình đem đi sửa, kết quả anh trai nói anh đây là đang làm khó nhân viên sửa chữa.
"Máy này đã ngừng sản xuất từ tám trăm năm trước rồi, muốn chơi trò chơi bắt buộc phải dùng máy tính kia sao?"
"Ừ."
Thời Duật dùng một chữ đánh cho anh trai anh trở về. Kỳ thực Thời Duật có đôi khi đặc biệt bướng bỉnh, chỉ thích cái này, thay đổi thì sẽ không còn cảm giác. Nhưng mà Thời Duật sau khi trở về cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy mình vẫn là khiến Hạ sư phụ rơi vào tình huống khó khăn.
"Vậy làm phiền Hạ sư phụ rồi."
Thời Duật bình thường đối với con gái vô cùng kiêu ngạo, nhưng Hạ Thập lại không thuộc vùng đó, vì dù sao cô là kỹ thuật viên, cũng không có thái độ háo sắc với anh. Thời Duật có ấn tượng vô cùng tốt đối với Hạ Thập. Nhưng mà... Vị Hạ sư phụ này điều kiện trong nhà hình như không được tốt lắm, có vài thứ liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Tuy rằng lưng Hạ Thập luôn rất thẳng, ánh mắt trong sáng nhưng vết tẩy quần áo đến trắng bệch cùng những vết chai tay không thể lừa được người khác. Điều này cũng giải thích vì sao khi Thời Duật gặp cô ở Tây Viên lâu xong liền tìm cô sửa máy tính. Một chút giúp đỡ của anh cũng có thể giúp cô đi?
"Nửa tháng sau tôi khai giảng, ngài xem, có thể chờ thêm một tháng không? Tôi còn có mấy linh kiện nhỏ chưa tìm được. Đến lúc đó sửa xong sẽ tốt lắm, tôi đưa máy qua, ngài xem có được không?" Hạ Thập mím mím môi, có chút ngượng ngùng.
"Ừ, đều đựơc, không vội." Giọng nói Thời Duật bắt đầu thấp xuống, sắp mười một giờ, anh có chút buồn ngủ, âm điệu phát ra từ cổ họng trở nên mềm nhũn lúc nào không hay.
"Vậy, tôi không quấy rầy ngài nữa. Hẹn gặp lại." Hạ Thập cảm nhận được đối phương ủ rũ, lập tức nói tạm biệt.
"Ừ." Thời Duật nghe âm thanh ở bên tai, mí mắt nặng nề cụp xuống, trước đó còn nói, "Tạm biệt..."
Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, Hạ Thập cũng đã thu dọn mọi thứ xong xuôi chuẩn bị quay về trường báo danh. Quản lý phát tiền lương cho cô cùng nhóm nhân viên làm thêm khi nghỉ hè, sau đó hàn huyên vài câu rồi lại tiếp tục công việc của mình. Hạ Thập nhận được tiền tới tay xem như bỏ được gánh nặng trong lòng. Cô không trực tiếp đi đến trường mà cầm theo rương hành lý dừng ở trung tâm thành phố một buổi trưa. Cô trước tiên đi tới những cửa hàng linh kiện để lấy đồ, sau đó lại đi ngân hàng. Hạ Thập nhìn số tiền lương vừa mới được phát ở trong tay, đại khái tính toán qua các chi phí của bản thân, để lại cái số đuôi, bảo đảm bản thân học kỳ sau có thể có sung túc tiền sinh hoạt, sau đó chuyển tiền vào tài khoản của mình. Làm xong mấy thứ này nọ, Hạ Thập mới lôi kéo hành lý, đem theo máy tính của Thời Duật về trường học.
Ngày đầu tiên nên mọi người về trường không nhiều, thời điểm Hạ Thập đến, trên đường cũng chỉ có vài ba người đang đi lại, nói chuyện với nhau. Vừa khai giảng nên dì quản lý kí túc xá cũng không kiểm tra thực sự nghiêm, không ít nữ sinh đều là chắp tay sau lưng dẫn bạn trai đang cầm theo túi lớn túi nhỏ đi lên phòng. Hạ Thập bê hành lý lên tầng năm đúng lúc đụng phải một đôi. Nữ sinh hi hi ha ha đi đằng sau, nhảy lên lưng nam sinh khiến anh suýt ngã, hai người cãi nhau ầm ĩ hết cả lên. Hạ Thập đứng đó có chút khó xử, lên không lên được, xuống không xuống được. Đôi tình nhân kia cũng không chú ý đằng sau có người, mà Hạ Thập cũng ngượng ngùng không muốn đi nói, chỉ có thể mang theo đống đồ đi một chút lại ngừng một chút. Thật vất vả đi lên được tầng năm, trên trán Hạ Thập đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng mà cô cũng không để ý, lau qua một chút rồi đi về phòng mình. Cả ba người kia còn chưa trở về, Hạ Thập để hành lý xuống quét dọn phòng sạch sẽ, sau đó mới sắp xếp lại đồ. Tuy rằng mọi người chưa tới đủ, nhưng nhóm chat phòng ngủ cũng sắp nổ tung. Phù Tiểu Thanh ở trong nhóm luôn luôn điên cuồng tag tất cả các thành viên, nói bản thân sắp đến rồi, gọi bọn cô ra tiếp giá. Tạ Văn Vũ chỉ gửi lại biểu cảm mỉm cười, nhưng mọi người đều biết đây là mỉm cười khinh bỉ.
Đặng Hồng Ngọc: @Hạ Thập [ Tiểu Thập, cậu đến rồi à? Đừng đi!!!! ]
Hạ Thập: [ Đến rồi ^_^ ]
Hạ Thập trả lời tin nhắn xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Phù Tiểu Thanh lúc này chắc là vừa đến cổng trường, cho dù có xe đưa đón nhưng còn phải leo lên 5 tầng nhà, Hạ Thập tất nhiên muốn đi giúp đỡ. Thời khắc nhìn thấy Phù Tiểu Thanh ở dưới tầng, Hạ Thập không nhịn được lắp bắp kinh hãi:
"Đen quá!"
"...."
"Tớ biết cậu muốn nói gì, không được nói!"
Hạ Thập nhịn cười, tiến lên giúp Phù Tiểu Thanh xách rương hành lí. Không giống như Tiểu Thanh đen thành than, Hạ Thập gần như luôn ở trong nhà phục vụ hai tháng, cả người trắng lên không ít. Dọc đường đi Hạ Thập không mở miệng hỏi, Phù Tiểu Thanh cuối cùng không nhịn được phải nói:
"Ai, tớ cùng mẹ tớ nói chuyện không thành, bà ấy dùng mọi cách bắt tớ đi thi bằng lái!" Phù Tiểu Thanh vuốt khuôn mặt đáng thương nói. "Trông tớ xinh đẹp như hoa hướng dương ấy!"
Hạ Thập nghe Phù Tiểu Thanh "kể tội" mẹ, ánh mắt cũng cong cong, biết cô ấy chẳng qua chỉ là đang càu nhàu mà thôi.
"Mẹ cậu cũng là vì tốt cho cậu mà."
"Aii." Phù Tiểu Thanh thở một tiếng dài vô cùng khoa trương.
"Chờ cô gái mặt nạ kia trở về khẳng định cười chết tớ!"
"Không sao đâu, sau này sẽ trắng lại thôi." Hạ Thập đối với sự tình đổi màu da này mà không có cảm giác gì lớn, cô cảm thấy da trắng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Lời nói của Phùng Tiểu Thanh xem như là rất đúng. Ngày thứ hai mọi người ở phòng đến đông đủ, Đặng Hồng Ngọc cực kỳ khoa trương nở nụ cười, ngay cả Tạ Văn Vũ cũng cong mắt.
"Tốt lắm... tốt lắm." Đặng Hồng Ngọc xoa xoa ngực cười ra nước mắt nói.
"Tớ gần đây mới mua mấy hộp mặt nạ, dùng rất tốt! Làm da trắng nhaa~"
Cô ấy nói xong liền lôi ở trong túi ra ném một hộp cho Phù Tiểu Thanh ngồi ở đối diện.
"Thi bằng lái cũng tốt mà, không cần lãng phí thời gian thi ở trường." Tạ Văn Vũ an ủi nói.
Khai giảng vài ngày khó tránh khỏi có chút hỗn loạn, một tuần sau, toàn bộ đại học J đều khôi phục đâu vào đấy, các cửa hàng xung quanh cũng đã buôn bán như bình thường. Hạ Thập giống như trước kia, buổi tối đi làm ở cửa hàng máy tính Dương Quang, cuối tuần đi làm ở cửa hàng bánh ngọt. Nhưng mà so sánh với nhịp điệu vội vàng, cấp bách như học kì trước thì học kỳ này tốt hơn không.
"Máy tính này đến từ đâu? Sao nhìn cũ thế? " Tranh thủ lúc trong tiệm không có khách, Dương Đồng nhàm chán lại gần hỏi.
"Nga. Của Thời tiên sinh." Hạ Thập cũng không có gì giấu diếm, trực tiếp nói ra.
Người như Thời Duật ai đã gặp đều không có khả năng quên, Dương Đồng lập tức nghĩ tới.
"Thời tiên sinh!" Dương Đồng đánh giá Hạ Thập một chút, ý vị thâm trường nói.
"Tiểu Hạ, chị phát hiện em có điểm khác lạ nha."
Hạ Thập đang cân nhắc làm thế nào để sửa máy tính, nghe nói như thế liền mờ mịt nhìn về phí Dương Đồng.
"Cái gì lạ ạ?"
"Chị thấy em trở nên xinh hơn."
Dương Đồng trên mặt trở nên nghiêm túc đứng lên, vuốt cằm nói, còn kéo ông chủ Dương đang đi xung quanh cửa hàng lại. Ông chủ dùng khuôn mặt "Phật" của mình cùng Dương Đồng cùng nhau vây quanh Hạ Thập xem xét, cuối cùng đưa ra kết luận:
"Dễ nhìn hơn!"
Hạ Thập chỉ là trắng hơn, lại luôn luôn ăn cơm ở Tây Viên lâu, tự nhiên so với học kỳ trước đẹp hơn rất nhiều. Lúc đầu quản lý chỉ nói bao cơm trưa, thực chất một ngày ba bữa đều ăn ở đó, cơm Trung không cần tiền nhưng cũng rất phong phú.