Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 18

Ăn xong bữa lẩu quay về tới tiểu khu thì đã gần ba giờ chiều.

Mạnh Vãn mệt đến mức chẳng muốn làm gì, mở cửa vào nhà rửa mặt xong là ngã xuống giường, còn chưa kịp ngủ thì nhận được cuộc gọi từ tiểu ca chuyển phát nhanh, là bàn chải điện mà lúc trước Mạnh Vãn mua trên mạng.

Mạnh Vãn đành phải đi xuống lầu lấy đồ.

"Cái này là hàng của hàng xóm nhà cô, điện thoại của anh ta không gọi được, nếu hai người biết nhau thì cô nhận hàng cho anh ta luôn?" Tiểu ca chuyển phát nhanh lấy đồ cho Mạnh Vãn còn chỉ chỉ sang cái thùng vuông chừng bốn mươi cm bên cạnh. Thấy Mạnh Vãn nhíu mày, anh chàng chuyển phát nhanh cười giải thích: "Đều là đồ ăn vặt, không nặng đâu."

Đồ ăn vặt?

Mạnh Vãn đến gần mới thấy, hoá đơn trên thùng quả nhiên ghi chú rõ món hàng bên trong, là một nhãn hiệu đồ ăn vặt cực kỳ nổi tiếng, lúc Mạnh Vãn học đại học các bạn cùng phòng thường xuyên mua về ăn, nhưng Mạnh Vãn cũng không quá thích, cô thích ăn trái cây hơn.

Mạnh Vãn giúp Lục Triều Thanh ký tên, ôm hai cái thùng một lớn một nhỏ lên lầu, đồ cũng không nặng, nhưng nghĩ đến việc cô giúp Lục Triều Thanh việc này việc kia thì Mạnh Vãn đột nhiên cảm thấy chính mình rất có mệnh làm bảo mẫu.

Tới tầng mười sáu, Mạnh Vãn đi qua gõ cửa nhà Lục Triều Thanh, lúc nãy hai người cùng nhau đi lên, cô biết Lục Triều Thanh ở nhà.

Gõ cửa xong, Mạnh Vãn đợi một lát, mãi không có người mở cửa, đúng lúc Mạnh Vãn đang nghĩ Lục Triều Thanh tám phần là đã ngủ mất rồi, chuẩn bị quay về nhà mình thì cửa mở. Mạnh Vãn ngẩng đầu, trông thấy một Lục Triều Thanh vừa mới tắm rửa xong, rõ ràng là anh vội đi ra, mái tóc ngắn còn đang rỏ nước, gương mặt thanh tuấn có chút ửng hồng sau khi tắm.

Đây cũng không phải lần đầu Mạnh Vãn nhìn thấy dáng vẻ anh vừa tắm rửa xong, nhưng cô vẫn ngẩn người.

Lục Triều Thanh thấy thùng đồ trong tay cô.

Mạnh Vãn vội vàng đưa đồ ăn vặt sang cho anh: "Vừa mới đem tới cùng với đồ của tôi."

"Cảm ơn." Lục Triều Thanh nhận đồ chuyển phát nhanh, trước khi đóng cửa anh lại nghĩ đến cái gì, hỏi Mạnh Vãn: "Cô có muốn ăn không?"

Mạnh Vãn lắc đầu, xoay người rời đi.

Buổi tối Chu Dương tới làm khác trong nhà anh họ, tân sinh viên đại học Z đang quân huấn (học quân sự), Chu Dương phơi nắng đen đi một vòng, sau khi sang đây lại phát hiện anh họ có làn da trắng nõn đang thích thú ăn đồ ăn vặt, trong lòng Chu Dương càng mất cân bằng. Tắm rửa xong đi ra, Chu Dương cướp lấy một gói đồ ăn vặt, ngồi trên sô pha hỏi Lục Triều Thanh: "Gần đây anh với Vãn Vãn tỷ có tiến triển không?"

Lục Triều Thanh nghĩ đến anh và Mạnh Vãn đã cũng đi ăn lẩu, gật gật đầu, hơn nữa, ăn lẩu là do anh muốn mua xe, đề nghị mua xe là do Chu Dương nói ra, cho nên, hiện tại Lục Triều Thanh nhìn Chu Dương cũng thuận mắt hơn mấy phần, không hề so đo chuyện Chu Dương ăn đồ ăn vặt của mình.

Chu Dương đâu có biết được cái tiến triển của ông anh họ chỉ là một bữa cơm sau khi đi mua xe, cậu không có được sự lạc quan của anh họ.

Cậu nhìn chằm chằm ông anh họ ngồi trên sô pha, thầm nghĩ cao phú soái đều có cả, về tính cách thì cậu quả là chẳng có cánh nào thay đổi được anh họ, thế anh họ còn thiếu cái gì nữa nhỉ

Sau đó, Chu Dương nghĩ tới bản thân phải đi quân huấn đau khổ, nghĩ tới các bạn cùng phòng dùng việc rèn luyện cơ bắp tự an ủi bản thân.

Chu Dương đánh giá anh họ từ trên xuống dưới một lần, cực kỳ hoài nghi hỏi: "Anh có cơ bụng không? Em nói với anh này, con gái thích soái ca, lại càng thích soái ca có cơ bụng, giống như đàn ông thích mỹ nhân chân dài ngực bự ấy, nếu anh mà có cơ bụng tám múi khoe với Vãn Vãn tỷ một cái, em bảo đảm chị ấy sẽ dùng một loại khác ánh mắt nhìn anh."

Lục Triều Thanh biết đàn ông dễ dàng bị dáng người phụ nữ hấp dẫn, anh cũng thích chân Mạnh Vãn, nhưng, con gái thật sự sẽ bị cơ bụng đàn ông làm rung động sao?

Sau khi Chu Dương rời đi, Lục Triều Thanh tìm từ trên mạng hai tấm ảnh nửa người trên của nam minh tinh, một tấm là ảnh một tiểu thịt tươi không có cơ bụng, một tấm là minh tinh sáu múi cơ bụng thân hình rắn rỏi. Với lý do nghiên cứu đơn thuần ảnh hưởng của dáng người đối với Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh làm mờ hai gương mặt minh tinh đi rồi gửi sang cho Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn hôm nay không tới tiệm mì mà ở nhà xem phim, tiếng báo WeChat vang lên, cô cầm lấy di động, sau đó liền thấy được hai tấm hình bán khoả thân của hai người đàn ông từ Lục Triều Thanh. Tuy rằng chỉ có nửa người trên, nhưng vì đó là do Lục Triều Thanh gửi đến nên Mạnh Vãn vẫn sợ ngây người, cảm giác so với việc người gửi là bà nội Lục còn kinh sợ hơn.

Lục Triều Thanh: Cô thích loại nào?

Mạnh Vãn: Anh có ý gì?!

Lục Triều Thanh: Tôi muốn biết yêu cầu thẩm mỹ của cô đối với dáng người của bạn trai.

Mạnh Vãn muốn ngất!

Ngất xong rồi, Mạnh Vãn lại một lần nữa nhìn hai bức ảnh kia, nói như thế nào nhỉ, Lục Triều Thanh thoạt nhìn cao cao gầy gầy, nhưng ai cũng không thể biết chắc dưới quần áo của anh liệu có này nọ hay không, xuất phát từ tính cẩn thận, Mạnh Vãn hỏi trước: Anh là loại nào?

Người máy quả là thành thật: Người thứ nhất.

Mạnh Vãn đã hiểu, lập tức đáp lại: Tôi thích đàn ông có cơ bụng.

Cô cho rằng câu trả lời như vậy sẽ đả kích được sự nhiệt tình theo đuổi cô của Lục Triều Thanh, không nghĩ tới Lục Triều Thanh đúng là không phải người bình thường: Được, tôi đăng ký phòng tập thể hình.

Mạnh Vãn:......

Thôi kệ anh ta!

.

Lục Triều Thanh là kiểu người thích lập kế hoạch, đã quyết định phải luyện ra cơ bụng, anh thật sự đăng ký một phòng tập thể hình nọ, một tuần đi tập ba lần, mỗi lần hai giờ, hơn nữa buổi sáng hằng ngày Lục Triều Thanh đều tập chạy hai ngàn mét trong đại học Z.

Giáo sư Cao là người đầu tiên phát hiện thay đổi của Lục Triều Thanh, trước đó Lục Triều Thanh cũng giống anh, đều là trạch nam khoa khoa học tự nhiên lười vận động.

"Sao cậu đột nhiên lại tập thể hình?" Giữa trưa cùng nhau ăn cơm ở căn tin, giáo sư Cao tò mò hỏi, Lưu Niệm cũng phải đi làm, anh cũng không thể mỗi ngày đều có thể mang Lưu Niệm tới đại học Z khoe ân ái, phần lớn thời gian đều tạm bợ trôi qua cùng Lục Triều Thanh.

Chuyện Lục Triều Thanh theo đuổi Mạnh Vãn đã sớm không còn là bí mật ở khoa vật lý, giáo sư Cao cũng từng trêu chọc Lục Triều Thanh, bởi vậy Lục Triều Thanh không cần thiết phải dấu diếm điều gì: "Mạnh Vãn nói cô ấy thích đàn ông có cơ bụng."

Giáo sư Cao há to miệng: "Cậu theo đuổi được rồi?"

Lục Triều Thanh: "Chưa đâu."

Giáo sư Cao càng kỳ quái: "Vậy làm sao cậu biết cô ấy thích cái gì?" anh còn tưởng rằng Mạnh Vãn đã chấp nhận Lục Triều Thanh, sau đó lại yêu cầu bạn trai tập thể hình, giống như Lưu Niệm cũng ghét bỏ thân hình của anh, có điều Lưu Niệm chỉ là ghét bỏ, cũng không có yêu cầu anh đi tập thể hình, về việc này, Giáo sư Cao cực kỳ vui mừng, tập thể hình quá vất vả, đối với tất cả các loại hoạt động thể dục anh đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Lục Triều Thanh: "Tôi hỏi qua cô ấy."

Giáo sư Cao yên lặng mà cắn một miếng đùi gà, thôi được rồi, thủ đoạn thao đuổi con gái của Lục Triều Thanh quả nhiên mạnh hơn anh một chút, lúc anh thích Mạnh Vãn gần như không dám nói chuyện với cô ấy.

Kiên trì rèn luyện được hai tuần, Lục Triều Thanh phát hiện thân thể của mình đã có chút thay đổi, cơ bắp trên cánh tay xuất hiện sớm nhất, cơ bụng còn đang trong giai đoạn bắt đầu nảy sinh. Buổi tối anh tới tiệm mì sợi chờ Mạnh Vãn mặc một cái áo ngắn tay.

Tiểu Diệp chú ý tới cơ bắp trên cánh tay anh, lén chỉ cho Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn không nhìn.

Gần 9 giờ, hai người cùng nhau đi về tiểu khu, Mạnh Vãn lúc này mới trộm nhìn tay Lục Triều Thanh mấy lần, đừng đùa, thật đúng là có cơ bắp.

"Anh dạo này còn tập thể hình cơ à?" Mạnh Vãn do dự hỏi, cô cho rằng ngày hôm đó Lục Triều Thanh chỉ tiện miệng nói. Nhớ năm xưa Mạnh Vãn cũng từng tới chỗ tập thể hình, nhưng cô chỉ đi một hai buổi là không đi nữa, thật sự là cô không có phần nghị lực đó.

Lục Triều Thanh gật đầu: "Sáng chạy, tập thể hình, hiệu quả cũng được, lại có tác dụng tốt tới trạng thái làm việc, cô có muốn đi cùng không? Tôi thấy ở phòng tập thể thao cũng có không ít phụ nữ."

Mạnh Vãn liền nói không có hứng thú.

Đề tài kết thúc, Lục Triều Thanh lại khôi phục trầm mặc.

Trong lòng Mạnh Vãn lại hơi kì quái. Nhiều năm như vậy, con trai, đàn ông theo đuổi cô rất nhiều, có người mảnh khảnh cũng có soái ca cơ bắp, nhưng Lục Triều Thanh là người đầu tiên nguyện ý vì cô đi tập thể hình rèn luyện cơ bụng, hơn nữa anh còn có thể thật sự kiên trì tiếp tục.

Cơ bụng Lục Triều Thanh?

Mạnh Vãn tưởng tượng không nổi.

Cô không tới phòng tập thể thao, Chu Dương lại đi theo anh họ đi một lần, sau đó chụp trộm một tấm ảnh Lục Triều Thanh vừa tắm rửa đi ra sau khi vận động, lén gửi cho Mạnh Vãn.

Trong ảnh Lục Triều Thanh chỉ mặc một cái quần thể thao, lộ ra bả vai rộng lớn với phần eo nhỏ, phía dưới là một đôi chân dài kiên trì chạy bộ và rèn luyện mà có cơ bắp cân xứng lại không khoa trương, rất có mỹ cảm như của cầu thủ. Đây là một cơ thể nằm giữa gà luộc và mãnh nam đầy cơ bắp, chỉ nhìn dáng người thôi cũng đủ khiến phụ nữ động tâm.

Mạnh Vãn không nhịn được phải xác nhận lại với Chu Dương: Đây là giáo sư Lục sao?

Chu Dương: Cam đoan không phải giả! Vãn Vãn tỷ thấy sao? Em nói với chị nhé, em thấy mấy cô gái tới gần anh họ rồi đấy, đừng trách em không báo trước với chị nha.

Mạnh Vãn gửi trả một cái icon khinh thường.

Tuy thế, buổi tối trước khi đi ngủ Mạnh Vãn vẫn trộm nhìn ảnh của Lục Triều Thanh thêm một lần.

Cuối tháng chín, Giang Thành chịu ảnh hưởng của bão lớn, mưa to liên tục mấy ngày.

Tám giờ tối, Mạnh Vãn đang nói chuyện phiếm với nhân viên thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Triều Thanh, gọi cô tới thư viện đại học Z đón anh!

Mạnh Vãn không thể tin vào tai mình: "Anh không mang dù hay sao?"

Lục Triều Thanh: "Tôi đặt ở bên ngoài, bị người ta cầm đi rồi."

Thôi được, lúc Mạnh Vãn đi học cũng từng loại kinh nghiệm này, bất kể là cái trường nào thì cũng luôn có vài người thích thuận tay dắt dù.

Xét thấy Lục Triều Thanh không có bạn bè nào khác, Mạnh Vãn đành phải mềm lòng lần nữa.

Mưa to như trút nước, một người bung dù đi trong vườn trường thưa thớt bóng người của đại học Z, Mạnh Vãn một lần lại một lần khinh thường Lục Triều Thanh, làm gì có người được theo đuổi lại mang dù đi đón, đan ông như vậy luyện ra cơ bụng có ích lợi gì? Để trưng bày sao? Một chút dương cương chi khí đều không có.

Hoạ vô đơn chí là, Mạnh Vãn đi đến gần thư viện thì phát hiện phía trước có một vũng ngập, có sinh viên đi từ đối diện tới, ống quần xắn lên thật cao, có thể nhìn thấy đầu gối. Ngày mưa hơi lạnh, Mạnh Vãn mặc một cái quần lửng đứng trước vũng ngập, xác định không có cách nào đi đường vòng, cô khẽ cắn môi, nhận mệnh mà cuốn ống quần.

Cô tự nhận là đóa kiều hoa, vì cái gì lại thành nữ hán tử bảo mẫu cho Lục Triều Thanh!

Đi qua khu ngập nước Mạnh Vãn run lập cập, vội rảo bước chân đi về phía thư viện.

Phần lớn sinh viên đều mang theo dù, cũng có mấy người không biết là do không mang hay là cũng bị trộm mất dù đang cùng Lục Triều Thanh đứng chung một chỗ đợi ngoài thư viện.

Ngày mưa dù che thật thấp, mãi đến lúc Mạnh Vãn đi đến trước mặt, giơ cao dù lên, Lục Triều Thanh mới thấy cô.

Anh nghi hoặc mà nhìn ống quần cô xắn cao.

Mạnh Vãn tức giận giải thích: "Bên kia bị ngập, anh cũng nên xắn ống quần lên đi."

Lục Triều Thanh hướng mắt ra xa rồi cúi đầu làm theo, một lần nữa đứng thẳng lên, anh đón cây dù trong tay Mạnh Vãn.

"Phí đưa dù một trăm đồng!" Mạnh Vãn tránh dưới dù, ngữ khí rất tệ.

Lục Triều Thanh một tay giương dù, một tay liền lấy di động ra, chuẩn bị gửi hồng bao.

Mạnh Vãn càng ghét bỏ: "Về rồi gửi!" Mưa to, cô chỉ muốn mau về tới nhà.

Lục Triều Thanh đành phải nhét lại điện thoại di động vào túi quần.

Hai người rất mau liền đi tới chỗ ngập, đám độc thân cẩu cả nam lẫn nữ đều tự mình lội qua, nhưng cũng có mấy đôi tình nhân thì bạn nam cõng bạn nữ đi qua.

Lục Triều Thanh thấy, đúng lúc duỗi tay, túm lấy Mạnh Vãn sắp bước vào trong vũng nước.

Mạnh Vãn khó hiểu, quay đầu lại.

Lục Triều Thanh giơ dù, vầng sáng mông lung của ngọn đèn đường dừng lại trên gương mặt có giá trị nhan sắc siêu cao của anh, thế mà lại hiệu quả của phim thần tượng.

"Tôi cõng cô." Lục Triều Thanh nhìn cô nói.

Mạnh Vãn tuôn một thác mồ hôi, anh thật sự là cho rằng bản thân là nam chính phim thần tượng hay sao?

"Đã lội một lần rồi, không cần thiết." Mạnh Vãn nhanh chóng xoay đầu đi, không kiên nhẫn nói: "Đi mau."

Lục Triều Thanh không để cô lội nước.

Nhìn nửa khuôn mặt quật cường của Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh đột nhiên ôm chặt lấy chân cô, ôm người lên cao!
Bình Luận (0)
Comment