Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 23

Từ trên núi đi xuống nhanh hơn lúc đi lên.

Mạnh Vãn mệt đến nỗi chân cô như rót chì, đói đến nỗi một bước cũng không muốn bước.

Dưới chân núi có rất nhiều tiệm cơm nhỏ, hai người vào một tiệm gần nhất, Mạnh Vãn khó khăn ngồi xuống ghế, cô không bao giờ muốn tới đây nữa.

Lục Triều Thanh từ toilet trở về, mặt cũng đã rửa, sạch sẽ thoải mái thanh tân giống như người không có việc gì.

Mạnh Vãn hừ hừ ở trong lòng, miễn cưỡng cũng tìm được một cái ưu điểm của vị giáo sư vật lý, đúng là không phí công tập thể hình, thể lực còn chấp nhận được.

"Cô muốn ăn gì?" Lục Triều Thanh ngồi vào bên cạnh cô, mở quyển menu dày cộp ra.

Mạnh Vãn tùy tiện chọn hai món mình thích, lại gọi thêm một món canh, Lục Triều Thanh cũng đói bụng, anh gọi thêm hai món mặn.

Người phục vụ cầm thực đơn đi rồi, Lục Triều Thanh nhìn cô bạn gái đang nằm liệt trên ghế, hỏi cô: "Cô không đi rửa mặt à?"

Mạnh Vãn nhướng mày: "Mặt tôi bẩn lắm à?"

Tốt xấu gì Lục Triều Thanh cũng có chút năng lực xem mặt đoán ý năng lực, lắc đầu.

Mạnh Vãn trừng mắt với anh ta một cái, gắng sức xách túi đứng lên, kéo đôi chân mỏi mệt đi vào toilet. Lần này cô chỉ rửa mặt cho sạch thôi không trang điểm lại nữa, hẹn hò với người máy còn trang điểm cho ai xem? Đúng là một cây đầu gỗ di động.

Rửa mặt xong, tóc mái trên trán Mạnh Vãn hơi ướt, mặt mày cô thanh tú, khuôn mặt ửng đỏ, môi hồng như anh đào.

Lục Triều Thanh phát hiện bản thân anh lại thích dáng vẻ cô lúc không trang điểm hơn.

"Cô còn chưa trả lời tôi, ngoài cơ bụng ra thì cô còn có yêu cầu gì khác." Giáo sư vật lý rốt cuộc vẫn ý thức được anh ta đang theo đuổi đối phương.

Mạnh Vãn uống một ngụm trà, liếc nhìn anh ta một cái, đôi tay chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa kính, nói: "Trừ bỏ điều kiện bên ngoài, tôi hy vọng bạn trai tôi biết ôn nhu săn sóc, có thể vào bất cứ thời điểm nào nhìn ra tất cả các mong muốn của tôi, cũng đúng lúc thỏa mãn mong muốn đó, còn biết nói lời ngon tiếng ngọt để tôi thấy vui, đúng rồi, anh ta còn phải biết nghe lời, không được tranh luận với tôi, cũng không được yêu cầu tôi làm chuyện mà tôi không thích."

Lục Triều Thanh lâm vào trầm tư.

Ôn nhu săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ, lời ngon tiếng ngọt, mù quáng thuận theo......

Yêu cầu hình như hơi nhiều, ba cái đầu anh có thể thử tiếp thu lĩnh ngộ học tập, nhưng còn mù quáng thuận theo?

"Nếu biết rõ cô làm sai cũng không thể yêu cầu cô sửa?" Lục Triều Thanh hỏi.

Mạnh Vãn hừ hừ: "Xem tâm tình, nếu tâm tình tốt thì cái gì cũng dễ dàng thương lượng, nếu tâm tình không tốt anh ta còn lải nhải dài dòng bên tai tôi thì đừng trách tôi không khách khí."

Lục Triều Thanh lại trầm mặc.

Người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên.

Đầu bếp quán này tay nghề cũng không tệ lắm, Mạnh Vãn ăn thực rất thỏa mãn, chỉ là đã ăn uống no đủ rồi cô càng không muốn động đậy, nhưng từ tiệm cơm tới nơi hai người dừng xe còn chừng hai mươi phút đi đường nữa.

"Tự anh tới bãi đỗ xe đi, sau đó quay lại đây đón ta." Tính tiền xong, Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh nói.

Lục Triều Thanh không chút do dự gật gật đầu.

Lục Triều Thanh đi rồi, Mạnh Vãn ngồi trên ghế sô pha sát cửa sổ trong tiệm ăn, hương hoa quế theo gió bay bay, thổi đến trên mặt cũng rất thoải mái, Mạnh Vãn vui vẻ chơi di động, bất tri bất giác đã qua nửa giờ. Lục Triều Thanh đột nhiên gọi điện thoại đến, Mạnh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy được chiếc BMW mới tinh của anh ta.

Mạnh Vãn nhịn đau hai chân đứng lên. Trước khi rời nhà cô hoàn toàn coi lần leo núi này là hẹn hò, cho nên mới cố ý mặc một cái váy, nào nghĩ đến thật sự bị Lục Triều Thanh lôi kéo leo lên núi hơn ba tiếng đồng hồ? Mạnh Vãn không coi là cực kỳ trạch, nhưng cũng là loại cư dân đô thị ít vận động, tự nhiên phải đi leo núi quá là mệt mỏi.

Lên xe xong, trong lúc Lục Triều Thanh chậm rãi lái xe ở tốc độ an toàn, Mạnh Vãn đã nhanh chóng ngủ mất.

Lục Triều Thanh chuyên tâm lái xe, ngẫu nhiên vào lúc chờ đèn đỏ anh mới có thể nhìn về phía Mạnh Vãn đang ngồi trên ghế điều khiển phụ. cô ngả lưng ghế rất thấp, nghiêng đầu ngủ, tóc mai hơi rối loạn, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi phấn nộn hơi hơi hé. Bộ dáng này cô, dường như không thể đơn thuần dùng từ "đẹp" để hình dung, Lục Triều Thanh nhìn môi cô, trong cơ thể có loại khát vọng xa lạ.

Đang nhìn cô đến say sưa thì phía sau xe đột nhiên có vài tiếng còi xe.

Lục Triều Thanh ngẩng đầu, đèn đỏ đã kết thúc.

Anh tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Hơn ba giờ chiều, xe tiến vào bãi đỗ xe trong tiểu khu, Lục Triều Thanh tháo dây an toàn, nhìn Mạnh Vãn bên cạnh còn đang ngủ, anh vừa muốn đánh thức cô, lại bỗng nhiên nhớ tới lời cô ấy nói ở trong quán ăn, cô ấy hy vọng bạn trai mình ôn nhu săn sóc, có thể nhìn ra mong muốn của cô ấy mà cũng đúng lúc có thể thỏa mãn mong muốn đó.

Lục Triều Thanh nghĩ, mong muốn hiện tại của cô ấy hẳn là ngủ một giấc thật ngon.

Lục Triều Thanh xuống xe, vòng đến ghế phụ mở cửa. Cô gái nhỏ trên ghế phụ ngủ ngon lành, không hề có vẻ tỉnh giấc, Lục Triều Thanh nhìn cô trong chốc lát, sau đó cúi người, trước tiên cởi dây an toàn cho Mạnh Vãn, sau đó anh thử đưa tay ra sau eo Mạnh Vãn, tay kia ôm lấy chân cô.

Ngay lúc Lục Triều Thanh ra sức muốn bế Mạnh Vãn lên thì Mạnh Vãn tỉnh lại, đầu cô vốn đang ngả sang trái, bây giờ lại bị nâng lên khỏi ghế nên bất ngờ đụng môi vào cái gì đó. Mạnh Vãn nghi hoặc mở to mắt, sườn mặt trắng trắng trẻo của Lục Triều Thanh gần ngay trước mắt, môi Mạnh Vãn lại còn đang dán vào đó, anh ta vẫn không nhúc nhích, Mạnh Vãn thấy lông mi dài của anh ta chớp hai cái.

Tình huống gì thế này!

"Anh làm cái gì vậy?" Mạnh Vãn hậu tri hậu giác nhận ra tư thế hiện tại giữa hai người, mặt cô liền đỏ lên, ngời máy đáng ghét, lẽ nào anh ta cũng không thành thật như vẻ bề ngoài?

Lục Triều Thanh đúng lúc buông cô ra, lui ra khỏi xe, nhanh chóng giải thích: "Tôi thấy cô ngủ rồi nên định ôm cô đi lên."

Mạnh Vãn xoa xoa miệng, vừa quay đầu lấy túi che dấu khuôn mặt đỏ bừng vừa oán giận theo bản năng: "Ai cho anh ôm? Anh không thể đánh thức tôi hay sao?" Nói xong, cô cúi đầu đẩy Lục Triều Thanh đang chắn trước cửa xe ra ngoài, bước nhanh về phía trước.

Lục Triều Thanh vội vàng đóng cửa khóa xe, quay đầu lại thì Mạnh Vãn đã đi được vài mét.

Lục Triều Thanh đuổi theo, nhìn sườn mặt của cô vì tức giận mà trở nên đỏ hồng, giải thích: "Là em nói muốn tìm người bạn trai ôn nhu săn sóc."

Mạnh Vãn mắt nhìn phía trước, banh mặt: "Bạn trai tôi có thể ôm tôi, nhưng anh còn không phải bạn trai tôi."

Lục Triều Thanh liền không biết nên nói cái gì.

Hai người cùng nhau vào thang máy, trong thang máy là xấu hổ trầm mặc.

"Xin lỗi, tôi không nên ôm cô mà chưa hỏi ý kiến." Lục Triều Thanh nghĩ nghĩ, chủ động xin lỗi, cô ấy không thích anh cho nên không muốn bị anh ôm, huống chi, cô còn bất cẩn thận hôn trúng anh, tuy rằng là tự cô hôn phải, nhưng nếu không phải là do anh thò lại gần thì sẽ không có cái hôn kia.

Mạnh Vãn cúi đầu xem di động, trong lòng loạn một đống.

Kỳ thật cô không tức giận, có muốn giận thì cũng là giận Lục Triều Thanh quá đầu gỗ, anh ta vì sao còn không nhìn ra được cô đã tiếp nhận anh rồi, cứ một hai muốn cô phải chỉ rõ ra sao?

Tầng mười sáu tới, Mạnh Vãn đi vượt ra ngoài trước, mở cửa rồi đóng cửa, rất liền mạch lưu loát.

Lục Triều Thanh đứng ngoài cửa nhà cô, có chút sốt ruột, cũng có chút không nhịn được hồi tưởng lại dư vị mềm mại của đôi môi cô.

Sau khi về nhà Lục Triều Thanh lại gửi cho Mạnh Vãn một tin nhắn xin lỗi.

Mạnh Vãn không để ý đến anh ta.

Lục Triều Thanh lần đầu tiên đối mặt với loại tình huống này, không thể không tìm biện pháp giải quyết từ người duy nhất có thể xin giúp đỡ là giáo sư Cao.

Vì thế, hai vị giáo sư vật lý bắt đầu trò chuyện qua WeChat.

Lục Triều Thanh: Tôi làm Mạnh Vãn tức giận, phải làm sao để cô ấy nguôi giận?

Giáo sư Cao đang ngồi trên sô pha chờ Lưu Niệm thí quần áo: Cậu chọc cô giận như thế nào?

Lục Triều Thanh đơn giản chuẩn xác tả lại một lần quá trình sai phạm, không biết vì sao lại lược mất cái hôn kia.

Giáo sư Cao: Lá gan cậu thật là to nha, thế mà dám ôm cô ấy!

Lục Triều Thanh trầm mặc vài giây, nhắc nhở anh ta: Hiện tại tôi chỉ cần biện pháp giải quyết.

Giáo sư Cao có tâm hỗ trợ, nhưng anh và Lưu Niệm còn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, Lưu Niệm bảo anh làm cái gì thì anh liền làm cái đó, giáo sư Cao căn bản không có kinh nghiệm chọc giận bạn gái.

"Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Lưu Niệm thay xong quần áo đi ra khỏi phòng thử đồ, vốn định làm bạn trai kinh diễm một phen, lại thấy giáo sư Cao ôm di động ngồi ở trên sô pha, bộ dáng nghiên cứu nan đề vật lý vô cùng chuyên chú. Lưu Niệm nhăn mày, đến gần nhìn kỹ, cô phát hiện ra bạn trai đang nói chuyện phiếm với ai, cô hơi hơi mỉm cười, hỏi như bình thường.

Giáo sư Cao nhìn bạn gái, đúng sự thật trả lời: "Tiểu Lục đó, cậu ta chọc giận Mạnh Vãn."

Trong đầu giáo sư vật lý đều là phiền não của đồng nghiệp, căn bản không ý thức được bạn gái mình vừa mới thay một chiếc váy xinh đẹp đang chờ mong mình ca ngợi.

Lưu Niệm ngoài cười nhưng trong không cười đứng trước mặt anh ta: "Phải không, anh ấy làm gì rồi?"

Giáo sư Cao liền thuật lại lời Lục Triều Thanh nói.

Lưu Niệm trong lòng vừa động, tạm thời không để ý tới anh bạn trai thiếu dạy dỗ kia nữa, cô đoạt lấy di động, gửi tin nhắn thoại hỏi Lục Triều Thanh: "Hai người sao lại ngồi cùng một chiếc xe?"

Lục Triều Thanh: "Cùng đi leo núi."

Lưu Niệm đôi mắt tỏa sáng, đưa cho giáo sư Cao một ánh mắt bát quái.

Giáo sư Cao vẻ mặt ngu ngơ, đã xảy ra chuyện gì sao?

Lưu Niệm tiếp tục thẩm vấn: "Anh hẹn Vãn Vãn đi leo núi, sau đó cô liền đồng ý đi?"

Lục Triều Thanh: "Ừ."

Lưu Niệm: "Vãn Vãn hôm nay trang điểm ra sao?"

Lục Triều Thanh trực tiếp gửi qua một tấm ảnh chụp. Sau khi anh chụp hình Mạnh Vãn thất bại, Mạnh Vãn liền không cho anh chụp nữa, Lục Triều Thanh lại muốn biết rõ xem vì sao ảnh do mình chụp lại có hiệu quả khác xa thực tế như vậy, liền nhân lúc Mạnh Vãn không chú ý chụp trộm mấy tấm. Đã là ảnh chụp lén nên đương nhiên chỉ có bóng Mạnh Vãn, nhưng cô gái trong ảnh mặc váy liền xinh đẹp màu lam nhạt , còn mang mũ che nắng xinh đẹp, hiển nhiên là bộ dạng đi hẹn hò.

Lưu Niệm không nhịn được cười, đóa kiều hoa Mạnh Vãn này lại bị Lục Triều Thanh theo đuổi được!

Quả nhiên cô và Mạnh Vãn đều là thiên sứ cứu vớt cẩu độc thân khoa vật lý, quên mình vì người!

"Anh có ngốc không vậy, Mạnh Vãn đồng ý đi theo anh leo núi, chính là nguyện ý cùng anh qua lại, anh muốn ôm cô ấy thì cô ấy cũng không thật sự tức giận, mà là thẹn thùng. Anh còn xin lỗi cái gì, mau chạy xuống lầu mua một bó hoa hoa, cô ấy mở cửa cái anh liền quỳ một gối hỏi cô ấy làm bạn gái, tôi không tin cô ấy không đồng ý!"

Làm lơ ánh mắt khác thường của cô gái bán hàng, Lưu Niệm tinh thần phấn chấn điều khiển từ xa Lục Triều Thanh làm cách nào theo đuổi bạn gái.

Lục Triều Thanh nhíu mày, cực kỳ hoài nghi phán đoán: Lưu Niệm "Cô chắc chắn?"

"Tin hay không thì tùy!" Gã ngốc khoa vật lý còn dám nghi ngờ cô, Lưu Niệm tức giận đến nỗi ném luôn điện thoại di động cho giáo sư Cao.

Giáo sư Cao vẫn còn đang ngu ngơ, đuổi theo hỏi Lưu Niệm: "Thiệt hay giả vậy, Mạnh Vãn thật sự nguyện ý?"

Vừa mới đuổi đi một ông giáo sư vật lý, trước mắt vẫn còn một ông còn ngốc hơn còn làm người khác giận hơn, Lưu Niệm hung hăng chọc ngực giáo sư Cao, chỉ bản thân hỏi anh ta: "Đẹp không?"

Đề tài chuyển quá nhanh, giáo sư Cao ngây dại, mờ mịt mà nhìn bạn gái.

Ánh mắt dại ra kia càng làm cho người ta phát cáu, Lưu Niệm tức giận quay trở lại phòng thử đồ, lúc sau đi ra tới, cô ném váy vào ngực giáo sư Cao: "Đi trả tiền!"

Giáo sư Cao ngoan ngoãn mà "Ừ".

Lưu Niệm nhìn chằm chằm theo bóng bạn trai, quyết định đêm nay không cho anh ta ngủ lại chỗ cô.

Tiểu khu Hương Chương, Lục Triều Thanh mở lại tin nhắn thoại của Lưu Niệm.

Mua hoa tặng cô ấy rồi Mạnh Vãn thật sự sẽ đồng ý làm bạn gái mình sao?

Lục Triều Thanh nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy chẳng có chứng cứ nào có thể chứng minh suy đoán này, có điều, giáo sư vật lý không sợ nhất đó là làm thí nghiệm thất bại, thất bại một lần không sao, làm thêm vài lần chắc chắn có một lần sẽ thành công.

Buông di động, Lục Triều Thanh đột nhiên nhớ tới, gần đại học Z có một tiệm hoa.

Lục Triều Thanh lập tức đi xuống lầu.

Cuối tuần, trước cổng đại học Z đám sinh viên ra ra vào vào, cửa hàng quanh đó đều có bóng dáng đám sinh viên, tiệm hoa cũng không ngoại lệ, nam snh nữ sinh đều có.

Lục Triều Thanh trực tiếp đi vào.

Cô chủ tiệm hoa là một phụ nữ trên dưới ba mươi , tươi cười thân thiết: "Soái ca muốn mua hoa gì?"

Lục Triều Thanh không quen bị gọi là "soái ca", mặt vô biểu tình hỏi: "Theo đuổi bạn gái thì nên tặng hoa gì?"

Cô chủ tiệm hoa cười: "Khẳng định là hoa hồng, soái ca muốn mua bao nhiêu?"

Lục Triều Thanh nhìn về phía mặt tiền tiệm hoa, khu vực chuyên bày hoa hồng có mấy bó đã gói hoàn chỉnh, anh chỉ bó lớn nhất.

Cô chủ tiệm hoa: "Đó là 99 đóa."

Lục Triều Thanh gật đầu.

Mua hoa xong, Lục Triều Thanh ôm một ôm to hoa hồng đi ra khỏi tiệm hoa, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.

Lục Triều Thanh chỉ lo đi về tiểu khu Hương Chương.

Vào thang máy, lên lầu, Lục Triều Thanh lại lần nữa đứng trước cửa nhà Mạnh Vãn.

Anh nhìn nhìn bó hoa hồng lớn trong tay, hít vào một hơi, ấn chuông cửa.
Bình Luận (0)
Comment