Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 29

Editor: Alice

Mạnh Vãn bị Lục Triều Thanh đè xuống ghế sô pha.

Cô bị anh hôn đến bất tỉnh, đầu óc mơ hồ, tay Lục Triều Thanh rất tự nhiên luồn vào áo cô vuốt ve từ xương sườn trở lên.

Cái quái gì vậy?

Mạnh Vãn không chút do dự đẩy mạnh anh một cái!

Lục Triều Thanh không lường trước được nên suýt rớt xuống đất, anh chật vật ngồi một bên. Lục Triều Thanh còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì Mạnh Vãn đã chạy mất dép, xa xa truyền tới tiếng đóng cửa phòng ngủ.

Lục Triều Thanh ngồi im không nhúc nhích, mắt nhìn chỗ hai người vừa lăn lộn. Anh có chút mất mát không hiểu sao Mạnh Vãn phản ứng như vậy. Nhưng phải công nhận là tiến triển hơi nhanh, hai người vừa xác định quan hệ không lâu. Nhưng anh không nghĩ nhiều đến thế, cứ hôn mãi hôn mãi, tóm lại là cũng bị ảnh hưởng một chút từ giấc mơ đêm qua.

Mạnh Vãn ngồi trong phòng mà mặt mũi nóng bừng. Lục Triều Thanh chết tiệt này, nhìn bên ngoài đàng hoàng mà lại đen tối như thế! Vừa mới hôn có hai lần đã được voi đòi tiên. Mạnh Vãn chưa yêu bao giờ nên không biết tốc độ phát triển của nam nữ thế nào được gọi là bình thường. Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để thân mật hơn, thêm nữa Lục Triều Thanh vừa nãy khác xa so với bạn trai cô ngày thường, giống như biến thành người khác vậy.

Sau khi tỉnh táo lại, Mạnh Vãn dự định sẽ nhắn tin cho Lục Triều Thanh, bàn luận một chút về vấn đề tiến triển. Tìm điện thoại tứ phía một hồi cô mới chợt nhớ ra mình để quên điện thoại trên bàn phòng khách.

Lúc Mạnh Vãn đang định mở cửa nói chuyện trực tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Sau đó bước chân dừng lại trước cửa phòng cô.

Mạnh Vãn nín thở.

Lục Triều Thanh gõ cửa: "Mạnh Vãn, em không sao chứ?"

Mạnh Vãn cảm thấy hơi lạ, chắc bởi vì đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên cô.

Cô hừ lạnh, người đến cả nhũ danh của cô cũng không rõ mà đòi sờ soạng ư?

"Em thì có thể sao chứ" Giọng của cô qua lớp cửa khá nhỏ.

Lục Triều Thanh: "Thật xin lỗi, anh đã không để ý đến giới hạn có thể tiếp nhận của em."

Mạnh Vãn im lặng, giới hạn của cô mà anh cũng muốn thử, anh xem cô như chuột bạch thí nghiệm sao?

Cô không nghĩ mình sẽ thảo luận đề tài này thêm nữa, nói bừa: "Không sao đâu, em hơi buồn ngủ, anh ăn xong xoài rồi về nhà trước đi."

Lục Triều Thanh im lặng vài giây, đồng ý: "Được, bao giờ dậy nhớ gọi anh, chúng ta đi ăn cơm."

Mạnh Vãn ừ một tiếng.

Lục Triều Thanh đi ngay sau đó, anh cũng không khách sáo với bạn gái nữa, thoải mái mang đĩa xoài trên bàn đi.

Mạnh Vãn nghe thấy tiếng đóng cửa mới ra ngoài, phát hiện cả bạn trai và xoài đều bốc hơi. Cô nghĩ tới anh lúc này rồi mà vẫn không quên ăn, bật cười.

Sáu giờ chiều, trời chập choạng tối, Mạnh Vãn sang gõ cửa nhà Lục Triều Thanh, cửa vừa mở cô đã chạy vào thang máy, tạm thời tránh tiếp xúc ánh mắt.

Trong thang máy rất nhiều người, hai người mặc dù đứng cạnh nhau nhưng không nói gì.

Ra khỏi chung cư, Lục Triều Thanh mới nhìn Mạnh Vãn hỏi: "Đi đâu ăn?"

Mấy quán cơm gần chung cư cô đều biết, chọn đại một nhà hàng thái.

Lục Triều Thanh bảo gì nghe nấy.

Hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn ăn, việc gì đến cũng sẽ đến, không thể trốn tránh mãi.

Đối diện với ánh mắt chăm chú của anh, Mạnh Vãn trừng mắt một cái, đưa ra yêu cầu: "Chuyện chiều nay anh cứ coi như chưa xảy ra đi, lần sau không được phép tái phạm nữa."

Bàn bên cạnh mới có thêm khách, Lục Triều Thanh không muốn thảo luận vấn đề riêng tư ở chốn đông người nên chỉ gật đầu, không nhiều lời.

Bởi vì anh thành thật nghe lời nên bầu không khí bữa ăn khá hòa hợp.

Hai người ăn xong liền trở về chung cư, trước lúc chia tay ở hành lang, Lục Triều Thanh đột nhiên hỏi Mạnh Vãn: "Anh còn có thể được hôn em không?"

Mạnh Vãn đỏ mặt, đưa lưng về phía anh, vừa xoay chìa khóa miễn cưỡng "ừ" một tiếng.

Lục Triều Thanh hiểu rồi, cái chuyện cô nói sau này không được tái phạm nữa chỉ có sờ ngực thôi.

"Ừm, bây giờ anh có thể hôn em không?" Lục Triều Thanh đứng cạnh cô hỏi.

Trong đầu cô khẽ ôi một tiếng, bị cách hỏi của anh làm cho cạn ngôn. Muốn hôn thì hôn luôn đi, hỏi làm cái qué gì không biết.

Vậy thì cũng đừng trách tôi vô tình!

"Một ngày chỉ cho phép hôn một lần, hôm nay đã hôn rồi." Cô cố nín cười, nghiêm mặt nói, đồng thời lách người vào nhà.

Lục Triêu Thanh sững sờ đứng như trời trồng ở cửa.

Mạnh Vãn rất vui vẻ, ngâm nga hát bài ca đi ngủ.

Hôm sau đi làm, giáo sư Cao và giáo sư Lục chạm mặt nhau.

Giáo sư Cao đến phòng của Lục Triều Thanh để trả chìa khóa. Lúc đóng cửa lại, giáo sư Cao hóng hớt hỏi: "Hôm trước đi du lịch, cậu với Mạnh Vãn có tiến triển thêm tí gì không?"

Trước đây Lục Triều Thanh không thể hiểu chữ "Tiện", nhưng lúc này anh cảm thấy giáo sư Cao bắt đầu xứng với chữ đó.

Lúc đầu anh còn không để ý, nhưng nghĩ tới tối qua bạn gái đưa ra mấy yêu cầu bất công quá nên Lục Triều Thanh bỗng có ý định tâm sự chuyện yêu đương với đồng nghiệp một chút.

"Sau khi anh với Lưu Niệm xác định quan hệ, cô ấy có hạn chế số lần được hôn không?" Lục Triều Thanh dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Giáo sư Cao ngạc nhiên: "Số lần hôn á?"

Lục Triều Thanh gật đầu.

Giáo sư có chút xấu hổ gãi đầu, trả lời nghiêm túc: "Không có, sao vậy, Mạnh Vãn hạn chế cậu à?"

Lục Triều Thanh nhíu mày thừa nhận: "Cô ấy nói mỗi ngày chỉ được hôn một lần."

Vấn đề này giáo sư Cao cũng thấy hơi kì kì, anh đoán: "Có lẽ do hai người vừa mới bắt đầu, tình cảm còn chưa nhiều, cô ấy muốn chậm mà chắc."

Suy nghĩ này có lý đấy, Lục Triều Thanh nhìn giáo sư Cao, tò mò hỏi: "Anh với Lưu Niệm yêu nhau bao lâu thì hôn?"

Gương mặt trắng nõn của anh lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Khoảng một, một tuần."

Lục Triều Thanh tiếp tục tra hỏi: "Vậy sau bao lâu thì phát triển bước tiếp theo?" giáo sư vật lý suy cho cùng vẫn giữ lại chút duyên, dùng "Phát triển thêm một bước" thay vì "sờ ngực".

Mặt giáo sư Cao càng đỏ hơn, sau đó lờ mờ nhớ lại: "Nửa tháng đi?"

Lúc đó anh và Lưu Niệm đều vô cùng hài lòng về đối phương, giáo sư Cao thì không có kinh nghiệm yêu đương, cái gì cũng rụt rè không dám. May mà Lưu Niệm là mẫu người chủ động, nhờ Lưu Niệm, giáo sư Cao mới thoát khỏi kiếp trai tơ sau ba mươi năm. Yêu một tuần đã hôn, yêu nửa tháng thì cái gì cũng làm xong rồi, điều đó khiến giáo sư Cao vô cùng tự hào.

Còn Lục Triều Thanh nghe xong lại hiểu sang nghĩa khác.

Sau khi giáo sư Cao đi khỏi, Lục Triều Thanh ngồi yên lặng một lát, cuối cùng vẫn quyết định không nghe theo kinh nghiệm của người khác. Anh tôn trọng ý kiến của Mạnh Vãn, một lần thì một lần.

Buổi tối trước khi tới đón Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh nhai kẹo cao su.

Vì cầm tay không bị giới nghiêm nên hai người vừa bước ra khỏi tiệm, Lục Triều Thanh liền nắm tay Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn cũng thích cầm tay anh, vừa đi vừa kể cho anh nghe biết bao chuyện của hôm nay: "Buổi chiều có một bà lão dẫn cháu tới ăn mì, đứa bé đó cũng tầm sáu, bảy tuổi rồi nhưng nết ăn thật xấu. Bà thì gọi cho cháu những món ngon nhất, nhưng cậu ta lại cáu bẳn hất bát mì ra, bắn nước tung tóe lên người khác. Người ta bắt cậu ta xin lỗi, thế là cả bà cả cháu đều làm ầm lên, đến em cũng không can thiệp được."

"Sau đó giải quyết thế nào?" anh hỏi.

Mạnh Vãn bĩu môi: "Cuối cùng hai bà cháu chạy mất, em đành miễn phí cho người khách đó. Nhưng em nhớ mặt đứa bé đó rồi, lần sau đừng hòng tới ăn mì nữa."

Lục Triều Thanh bình luận: "Cái này là do gia đình không biết dạy dỗ, lần sau em còn gặp loại người này nữa thì báo cảnh sát."

Mạnh Vãn thở dài, báo cảnh sát cũng dễ thôi, nhưng tình huống đó cảnh sát đến cũng vô dụng, có khi còn làm giảm khách ở quán mì.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay anh ở trường thế nào?" Mạnh Vãn cũng muốn hiểu thêm về cuộc sống hằng ngày của Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh cũng có điều phiền muộn: "Hôm nay không sao, nhưng mai lại có tiết." Anh rất không thích lên lớp, nhưng nhà trường lại thay anh sắp xếp công việc dạy học.

Mắt cô sáng lên, cười hihi: "Mai em đến nghe thử có được không?"

Lục Triều Thanh nhìn cô, nhớ ra Lưu Niệm cũng từng đến nghe tiết học của giáo sư Cao, hôm đó anh ta cực kì phấn khởi

"Em nghe có hiểu gì không?" Lục Triều Thanh hỏi, "Bài giảng ngày mai về động lực học chất lưu đấy."

Mạnh Vãn nghẹn lời, cái cô muốn nhìn chính là dáng vẻ của bạn trai khi giảng bài, chứ có ai muốn nghe kiến thức đâu? Còn động lực học chất lưu là cái qué gì chứ!

Cô hơi thất vọng lắc đầu.

Lục Triều Thanh ấy thế mà giảng thật: "Chất lưu là chất lỏng có từ tính, nước sắt từ là một loại vật liệu kiểu mới..."

Mạnh Vãn: ...

Được bạn trai phổ cập kiến thức suốt đường về thật quý hóa ghê.

Nhờ Lục Triều Thanh giảng bài, Mạnh Vãn mới được một buổi tối hiếm hoi mà hơn chín giờ đã buồn ngủ, cô ngáp một cái, vừa mở cửa vừa tạm biệt: "Ngủ ngon giáo sư Lục."

Lục Triều Thanh giống như có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Mạnh Vãn thấy vậy kì lạ hỏi: "Có việc gì sao?"

Ánh mắt anh lướt qua môi cô

Giờ thì cô hiểu rồi!

"Chính em nói đấy nhé, một ngày hôn một lần." Lục Triều Thanh đi về phía cô.

Đúng vào lúc này, cửa thang máy gần đó mở ra, Mạnh Vãn sốt ruột nhìn sang, may thế, chắc là có người bấm nhầm số tầng nên cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Nhưng cô vẫn không tránh được bồn chồn, nhỏ giọng giục Lục Triều Thanh: "Anh nhanh lên đi."

Lục Triều Thanh không muốn nhanh, cũng không muốn hôn ngoài hành lang: "Vào nhà."

Mạnh Vãn không được từ chối.

Cô mở cửa, hai người một trước một sau đi vào, Mạnh Vãn quét mắt nhìn ghế sô pha, cảm thấy địa điểm này quá mức nguy hiểm.

"Ở chỗ này đi." Cô cất túi xách vào tủ, không bật đèn.

Cửa không đóng nên có vài tia sáng yếu ớt chiếu vào nhưng xung quanh vẫn rất tối, anh không nhìn rõ mặt cô.

"Sao lại không bật đèn?" Lục Triều Thanh hỏi.

Mạnh Vãn cảm thấy anh thật phiền phức: "Cuối cùng anh muốn hôn không?"

Lục Triều Thanh lập tức ngậm miệng đi tới, hai tay vụng về ôm lấy eo Mạnh Vãn. Cô nhắm mắt lại, anh cúi đầu xuống, hai người mặt đối mặt rong giây lát, ở khoảng cách này, Mạnh Vãn có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người anh. Cô chếnh cháng, sau đó nụ hôn của Lục Triều Thanh rơi xuống. Mạnh Vãn vô thức lùi lại, Lục Triều Thanh tiến tới một cách tự nhiên, cuối cùng ép sát cô ở cửa.

Hai người chênh lệch chiều cao nên Lục Triều Thanh ôm eo bạn gái khiến cô nâng người lên. Cứ như vậy nên phần thân trên của họ gần như dán sát vào nhau.

Lục Triều Thanh lại thất thần, còn Mạnh Vãn vì mỏi cổ quá nên hơi đẩy một cái, hai đôi môi đang dán sát từ từ tách ra.

Trong ánh sáng lờ mờ trước cửa, hô hấp cả hai đều không ổn định.

"Hôn thế được rồi." Mặc dù lời nói của cô giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng rất ngọt ngào. Nếu bài giảng của Lục Triều Thanh khiến cô buồn ngủ thì nụ hôn này đem lại hiệu quả trái ngược. Lúc này cô hết sức tỉnh táo, thậm chí còn đang hưởng thụ hương vị tình yêu. Giả sử Lục Triều Thanh có hôn nữa cô cũng không từ chối.

Lục Triều Thanh thấy bạn gái bảo dừng, anh đành không tình nguyện buông tay.

"Mai muốn đến nghe anh giảng thật sao?" Giọng anh vang lên từ đỉnh đầu cô.

Mạnh Vãn hơi động lòng, hỏi lại: "Anh không thích em đến à?"

Lục Triều Thanh lập tức phủ nhận: "Không phải, sinh viên khoa anh tương đối đông. Em muốn đi thật thì anh có thể xí chỗ giúp em."

Được bạn trai quan tâm khiến Mạnh Vãn cực kì vui vẻ, sau đó nhờ anh giữ ghế cuối hộ.

Lục Triều Thanh thắc mắc: "Sao phải ngồi hàng cuối cùng?"

Mạnh Vãn tự giễu: "Em nghe cũng có hiểu đâu mà, mấy ghế trên nhường cho sinh viên giỏi đi."

Lục Triều Thanh cực kì quan tâm: "Anh có thể dạy bù cho em."

Mạnh Vãn cảm thấy bao nhiêu ngọt ngào bay hết. Đêm nay kết thúc ở đây được rồi.

"Được rồi, anh mau về đi." Mạnh Vãn không khách khí xua đuổi bạn trai.

Lục Triều Thanh không nhúc nhích, lát sau mới nói nhỏ: "Anh giúp em xí chỗ, sáng mai cho anh hôn thêm một cái."

Giờ cô mới hiểu sao nãy giờ anh nhiệt tình giúp cô xí chỗ thế!

Anh còn dám dùng ghế để đổi. Hôn thôi mà, anh cho rằng cô chuẩn bị đi kiểm tra, phải đến thư viện hay phòng tự học giành chỗ với đám sinh viên sao?

"Anh thích giữ thì giữ, không có chỗ ngồi thì mai em ở nhà." Mạnh Vãn hừ lạnh, đẩy Lục Triều Thanh ra phía sau.

Trả giá không thành, cuối cùng anh đành thỏa hiệp, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng bạn gái: "Anh giúp em giữ chỗ mà."

Mạnh Vãn hứ một cái.

Lục Triều Thanh vẫn lưu luyến không chịu đi. Nửa tiếng sau anh nhắn tin chỗ giảng đường và thời gian vào tiết cho cô, tặng kèm tài liệu cho ngày mai.

Mạnh Vãn nhìn tiêu đề của tài liệu, càng mông lung hơn.

Bình Luận (0)
Comment