Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 34

Dựa theo suy đoán trước đó của Vệ Uẩn, hắn cho rằng thế giới của Tạ Đào, có lẽ là tương lai sau mấy trăm năm so với triều Đại Chu của hắn.

Nhưng trong cuốn lịch sử tổng quát của Tạ Đào đưa tới, Vệ Uẩn phát hiện tất cả sự kiện lịch sử sau khi thay đổi triều đại hoàn toàn không giống với lịch sử hơn ba trăm năm trước triều Đại Chu.

Tất cả sự kiện lịch sử trước khi thay đổi triều đại, bản đều không khác nhau là bao.

Nhưng sau khi thay đổi triều đại, mọi thứ đều không giống nhau.

Mà hắn cũng không thể tìm thấy chút dấu vết nào về Đại Chu trong cuốn lịch sử tổng quát này.

Nếu hai người họ là người của hai thế giới không hề liên quan gì đến nhau, vậy sao các sự kiện lịch sử trước khi thay đổi triều đại lại giống nhau đến thế?

Nhưng nếu nói nàng đến từ đời sau, thì những sự kiện được ghi lại trong cuốn lịch sử tổng quát này vì sao lại chứa đựng nhiều khác biệt đến thế?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Mấy ngày nay Vệ Uẩn luôn suy nghĩ những chuyện này, nhưng trước sau không có manh mối.

Hôm nay, Vệ Uẩn trải bản đồ triều Đại Chu và bản đồ thời của Tạ Đào trên án thư để so sánh.

Khác với bản đồ của hắn, bản đồ Tạ Đào đưa tới rõ ràng và chi tiết hơn rất nhiều, chất giấy của bản đồ cũng không giống nhau, cứng hơn một chút, thậm chí lại bóng láng hơn.

Bất luận là chữ trên bản đồ, hay là chữ được ghi lại trong cuốn lịch sử tổng quát, hoặc là chữ của Tạ Đào đều khá giống với chữ được lưu truyền sau khi thay đổi triều đại.

Nhưng sau khi so sánh hai bản đồ với nhau, Vệ Uẩn phát hiện có ít nhất mấy chỗ hắn từng đi qua đặc biệt giống với vị trí địa lý trên bản đồ Tạ Đào gửi tới.

Cho dù là về địa hình và bề mặt đất liền chung quanh, hay là thành thị cũng giống đến khó tin.

Nhưng vài ba chỗ giống nhau đó cũng không thể nói lên được điều gì.

Mối nghi ngờ đã để lại dấu vết trong lòng Vệ Uẩn, giống như hòn đá nhú khỏi mặt nước sau khi thủy triều rút lui, sau đó lại bị nước bao phủ. Dường như có cái gì đó sắp lộ diện, nhưng lại bị che phủ bởi một bức màn mỏng ngăn cản tầm nhìn.

Tạ Đào trở về từ tiệm bánh, bấm gọi video, lại thấy Vệ Uẩn ngồi chơi cờ một mình.

Bên cạnh bàn cờ bạch ngọc là một lư trầm khắc hoa văn phức tạp, bên trong còn có từng đợt khói trắng bay ra. Hắn thờ ơ cầm một quân cờ màu đen, gương mặt dường như càng lãnh đạm trong sương khói lượn lờ.

Thấy nàng từ lúc bắt đầu đã chống cằm, từ trong bức màn sáng nhìn hắn mà không nói lời nào, Vệ Uẩn hỏi, “Sao không nói lời nào?"

"Nhìn anh chơi cờ." Giọng nói của Tạ Đào hơi nhỏ, để lộ nét dịu dàng ấm áp.

Vệ Uẩn nghe vậy thì nhìn nàng, cười như không cười, "Ngươi xem có hiểu không?"

"..."

Tạ Đào dùng tay chống lên mặt, đôi mắt trừng lại anh.

Vệ Uẩn hơi cong khóe môi, quân cờ màu đen giữa ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ.

Tạ Đào nhìn lên thì thấy sườn mặt anh, anh đang mỉm cười, nhịn không được mất hồn, chẳng tức giận nữa.

Cô nằm bò trên bàn học trong chốc lát, sau đó ấp úng hỏi, "Tối hôm qua đồ em tặng anh, anh nhận được chưa?"

Vệ Uẩn vừa cầm một quân cờ màu trắng, nghe nàng nói lời này, dừng một chút, gương mặt hơi sửng sốt.

Như đang nhắc nhở hắn.

"Tạ Đào."

Hắn bỗng nhiên gọi tên đầy đủ của nàng, giọng nói lãnh đạm, nghe không ra chút cảm xúc nào.

"Ừm?" Tạ Đào nghiêng đầu, nhìn anh.

"Thật ra ta rất muốn biết,"

Hắn ngước mắt nhìn nàng, nhếch khóe môi, nói, "Cây hoa lay ơn trắng kia có ý gì?"

"... Thì, thì cảm thấy đẹp, nên em mua một cây." Tạ Đào không hề suy nghĩ, trả lời thẳng thừng.

Lúc cô đi siêu thị mua xong đồ, đi dạo bên ngoài tiểu khu, thấy có người bán hoa ngay vỉa hè, cảm thấy mấy nhánh hoa lay ơn kia đặc biệt đẹp nên mua về.

"Vậy vì sao phải tặng cho ta?" Vệ Uẩn nhìn chằm chằm nàng.

Tạ Đào cười, như hơi xấu hổ mấp máy môi, cũng không dám nhìn anh.

Sau một lúc, cô mới nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:

"Thì muốn tặng anh mà..."

Cây hoa lay ơn trắng kia, chỉ là cô nhất thời thích nên mới mua về.

Mà tặng nó cho anh, chẳng qua là vì khi đóng gói hộp kẹo bơ xốp, tâm niệm vừa động, vì thế tặng cả kẹo và hoa cho anh.

Đó là loại tâm tình gì? Tạ Đào cũng không nói rõ được.

Cô chỉ theo bản năng muốn chia sẻ mọi thứ tốt với anh.

Chỉ như vậy mà thôi, chỉ là tâm tư đơn giản như vậy thôi đấy.

Vệ Uẩn nghe thấy những lời này, quân cờ trong tay rơi xuống hộp đựng cờ, bỗng nhiên cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, nói, "Sau này, không cần nữa."

"Vì sao?"

Tạ Đào nghe xong lại vội hỏi, "Anh không thích sao?"

Vệ Uẩn nhìn nàng một lát, ấn đường thả lỏng, đáy mắt toát ra mấy phần bất đắc dĩ.

Cuối cùng, hắn dường như thỏa hiệp than thở: "Thôi vậy, tùy ngươi."

Tạ Đào lại mỉm cười, sau đó hỏi anh, "Vậy kẹo bơ xốp thì sao?"

"Em làm đấy, có rất nhiều vị! Anh nhớ ăn đó!" Cô lại nói thêm một câu.

"Được."

Hắn nhẹ nhàng đáp lại.

"Đúng rồi, hôm nay em đi thư viện mượn rất nhiều sách cho anh."

Tạ Đào nói xong thì rời khỏi màn hình di động, lạch bạch chạy sang bên kia.

Vệ Uẩn nhìn bức màn sáng, cô gái rời khỏi một lúc, khi quay về ôm một chồng sách.

Tạ Đào đặt chồng sách lên bàn, sau đó nhanh chóng đặt điện thoại lên đó.

Vệ Uẩn vốn đặt Đồng Bội trên án kỉ nhỏ bên cạnh, một đống sách bỗng nhiên xuất hiện làm Đồng Bội bị đè chặt phía dưới.

"Vệ Uẩn Vệ Uẩn sao em không thấy anh?" Giọng nói của cô gái truyền đến.

"..."

Vệ Uẩn đành đẩy đống sách sang một bên.

Lúc đó, ngoài cửa chợt truyền đến giọng nói già nua của Vệ bá:

"Đại nhân, người nên dùng bữa tối rồi."

Vệ Uẩn nhàn nhạt đáp lại: "Biết rồi."

"Vệ Uẩn anh phải ăn tối à?"

Lỗ tai của Tạ Đào nghe thấy giọng nói của một ông cụ, cô nhỏ giọng hỏi.

"Ừm."

Vệ Uẩn ném quân cờ trong tay, cầm Đồng Bội lên, lúc đứng dậy, tay áo rộng phủ xuống, đi tới cửa thư phòng thì thấp giọng dặn dò nàng: "Đừng lên tiếng."

Sắc trời còn chưa tối hẳn, vẫn có nô tài tới tới lui lui trong viện.

Ngay khi Vệ Uẩn ngồi xuống bàn cơm trong sảnh lớn, Vệ bá thu xếp sai người lần lượt đặt mấy món ăn lên.

Toàn bộ quá trình đủ an tĩnh, vì thế giọng nói dặn dò nô tài của Vệ bá cũng cố tình đè thấp.

Đây luôn là quy tắc trong phủ Quốc Sư.

"Lui xuống hết đi."

Cuối cùng, Vệ Uẩn chỉ nói một câu.

Vệ bá lập tức khom người đáp lại, mang theo đám nô tài đi ra ngoài.

Lúc đó, trong sảnh chỉ còn lại Vệ Uẩn.

Hắn vươn tay, tay áo rộng khẽ nâng lên, Đồng Bội bị che một lúc lộ ra ngoài, bên trên là la bàn hoàng đạo đang chuyển động, cô gái trong bức màn sáng đang chống cằm, ngoan ngoãn chờ hắn.

Vệ Uẩn luôn không nặng việc ăn uống, cho nên mỗi lần dùng bữa nhiều nhất chỉ có ba món ăn.

Nhưng lần này, hắn lại đặc biệt bảo Vệ bá lệnh cho nhà bếp chuẩn bị nhiều món hơn.

Tạ Đào nhìn thấy màn hình di động cuối cùng cũng sáng lại, lại thấy khung cảnh phía sau anh cũng khác đi, vội vàng mở miệng hỏi: "Vệ Uẩn em có thể nhìn xem anh ăn gì không?"

Vệ Uẩn như sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, khóe môi khẽ cong, nhưng cũng chẳng nói gì, cầm Đồng Bội nhắm ngay bàn ăn.

Trên bàn đặt đầy món quý hiếm, có rất nhiều món cô chưa thấy và chưa ăn bao giờ.

Cô đưa tay ra đếm thử, phát hiện có khoảng tám chín món ăn.

"Vệ Uẩn một mình anh ăn nhiều như vậy à?" Cô kinh ngạc hỏi.

Vệ Uẩn thu lại Đồng Bội, rũ mắt nhìn nàng trong bức màn sáng, cố ý nói, "Nhiều?"

"Này còn không nhiều à?" Tạ Đào chật lưỡi.

Vệ Uẩn gật đầu, hơi nhướng mày, "Cho nên?"

Tạ Đào hắng giọng, cười hí hí, đôi mắt cong lên, "Em cảm thấy anh chắc chắn ăn không hết nhiều món như vậy. Vì không lãng phí, em cảm thấy em có thể giúp anh tiêu hóa một chút..."

"Không phải ngươi đã ăn rồi sao?" Vệ Uẩn nhìn nàng, ý cười trong đáy mắt càng đậm hơn.

Tạ Đào vỗ ngực, "Em cảm thấy em còn có thể ăn thêm!"

"Muốn ăn gì?"

Tuy cảm xúc trên mặt Vệ Uẩn chưa thay đổi, nhưng khi hắn nói chuyện, giọng điệu đã không kìm được ý cười.

"Món vịt này ngon không?"

Tạ Đào thèm muốn con vịt trên bàn ăn của anh từ lâu rồi, mong mỏi nhìn anh.

Giống như một con vật nhỏ chờ chủ nhân cho ăn, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Cái xanh xanh này ăn ngon chứ?"

"Cái kia thì sao?"

"Wow... Nhìn có vẻ rất ngon đó."

Cô phát huy đủ bản tính lảm nhảm, thậm chí còn hít ngược lại nước miếng chảy ra.

"..."

Vệ Uẩn đành phải sai người đem hộp đồ ăn và đĩa sứ tới, ngoài con vịt bị nàng nhìn chằm chằm, hắn còn lấy mỗi món một ít đặt vào hộp đựng thức ăn, sau đó nhờ Đồng Bội đưa qua.

Tạ Đào gần như lập tức xuống lầu, cầm hộp đồ ăn ở quầy chuyển phát nhanh, sau đó về nhà.

Đặt tất cả các món ăn ra lên bàn, Tạ Đào lấy di động ra đặt ngay ngắn, lúc cô cầm đũa rục rịch muốn ăn, Vệ Uẩn cũng đặt Đồng Bội trong tay sang một bên.

"Vệ Uẩn, sao đồ em tặng anh, anh có thể lấy trực tiếp, nhưng đồ anh tặng em, em còn phải chạy xuống quầy chuyển phát nhanh dưới lầu mới lấy được?" Tạ Đào động đũa trước, bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.

Vệ Uẩn lắc đầu, "Cái này ta tạm thời không rõ."

Giữa Đồng Bội trong tay hắn và di động của nàng, mối quan hệ của chúng được thiết lập vì lý do gì, thậm chí là mấy chỗ thần bí của bản thân Đồng Bội, đến nay hắn còn chưa điều tra rõ.

Như bỗng nhiên nhớ tới nữ tử thần bí từng xuất hiện trong con hẻm kia, đôi mắt Vệ Uẩn ảm đạm.

Có lẽ, trên người nữ tử kia có đáp án hắn muốn biết.

Chỉ cần bắt được nàng ta, mọi thứ trước mắt sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.

Tạ Đào cảm thấy cho dù chính mình suy nghĩ đến hỏng não cũng không nghĩ ra được, mà cô cũng lười suy nghĩ, dứt khoát cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Đồng thời, cô cũng nhìn trộm Vệ Uẩn trên màn hình di động.

Mặc dù là ăn cơm, tư thế cầm đũa của Vệ Uẩn cũng đặc biệt cao quý ưu nhã, không nhanh không chậm, khuôn mặt trắng trẻo kia cũng không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Tạ Đào nhìn anh, lại nhìn cái đùi vịt mình vừa bẻ xuống.

Lúc nâng tầm mắt, cô đối mắt với tầm mắt của anh.

Không biết vì sao, Tạ Đào bỗng nhiên đỏ mặt, đùi vịt trong tay cầm cũng không phải, mà buông cũng không phải.

Cô không biết lúc này miệng cô còn dính một hột cơm.

Vệ Uẩn nhìn thấy nhưng không có ý muốn nhắc nhở, chỉ nói, "Không ăn?"

"À, ăn..."

Tạ Đào lấy lại tinh thần, cười gượng một tiếng, sau đó bắt đầu gặm đùi vịt.

Nhưng tính tình trước đây tùy tiện mồm to, bây giờ lại thành miệng nhỏ thận trọng.

Giờ phút này, trong ánh chiều tà tối dần về phía tây, cách hai thời không, bọn họ đối mặt với nhau nhưng nhất thời không biết nói gì.

Tạ Đào cắn đũa, sau một lúc, bỗng nhiên nói: "Thật thần kỳ... Thật giống như em thật sự ngồi ăn cùng một bàn cơm với anh vậy."

"Em cảm thấy... cũng khá tốt."

Giọng nói của Tạ Đào càng ngày càng nhỏ.

Một lát, cô lại nhẹ nhàng nói, "Cây hoa lay ơn trắng kia, đặc biệt đẹp."

"Nhìn thấy nó, em nghĩ đến anh..."

Như mây như tuyết, nhìn như có màu sắc lạnh lẽo giống như tuyết trên núi, trắng xóa không nhuốm bụi trần, kinh diễm động lòng người.

Y hệt anh.

Đây chẳng phải là lần đầu tiên cô nói những lời này, nhưng nói thẳng như vậy vẫn cần rất nhiều dũng khí.

Cô thành công làm mặt mình ửng đỏ, lúc cô nhìn anh thì cái trống trong lòng không ngừng bị gõ vang... Dũng khí như vậy, cũng phải lâu lâu mới có.

Cô đã thật lâu không cảm thấy vui vẻ như vậy.

Vệ Uẩn hơi sửng sốt, nâng tầm mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái trên bức màn sáng Đồng Bội. Khuôn mặt ấy như nhành liễu đung đưa trong gió xuân nhẹ nhàng kinh động đến ngọn sóng dưới đáy mắt hắn. Trong khoảnh khắc đó, nét mặt của hắn dần biến chuyển, trở nên dịu dàng khó tả.

"Sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh! Loại đặc biệt tốt!" Cô bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Còn chưa đợi Vệ Uẩn phản ứng, cô gái trên bức màn sáng ợ một cái.

Tuy rằng động tĩnh cực kỳ nhỏ, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, một tiếng cực kỳ nhẹ, nhưng vẫn dẫn tới cái lườm của Vệ Uẩn.

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào bịt miệng, gương mặt ngơ ngác.

Á a a!!

Mặt cô lập tức ửng đỏ, cũng không dám nhìn công tử trẻ tuổi trên màn hình di động nữa, luống cuống tay chân cắt đứt trò chuyện bằng video.

"..."

Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Đồng Bội đã khôi phục như lúc ban đầu được một lúc, bỗng nhiên mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment