Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 66

Trong Mai Viên, Tạ Đào luôn rũ mắt an tĩnh ngồi trước án kỉ, thầm đếm đĩa điểm tâm sứ hết lần này đến lần khác. 

Nhưng không hề có tâm tư muốn ăn.

Nghe nói vì trưởng công chúa Hòa Lam và công chúa Hoà Duyệt còn chưa tới, cho nên hội thơ chậm chạp không bắt đầu.

Cũng may vì hai vị công chúa đến trễ, Tạ Đào mới trộm thở nhẹ nhõm một hơi.

Nàng không biết làm thơ, nếu đến phiên nàng, vậy thì xấu hổ cỡ nào chứ.

Nhưng cho dù đến trễ như thế nào đi nữa thì hai vị công chúa đó nhất định sẽ không vắng họp, Tạ Đào ngồi trên ghế, không khỏi có chút bồn chồn.

Giống như nàng chưa học thuộc nội dung gì đã phải đi thi.

Nàng bắt đầu hồi tưởng thơ cổ đã học thuộc, mấy bài lẻ tẻ, không biết có đủ dùng hay không.

Trong lòng ngóng trông Vệ Uẩn tới cứu nàng, ngón tay Tạ Đào vịn một góc án kỉ, vuốt ve qua lại.

Tôn Ấu Nghi luôn cố ý vô tình chú ý cử chỉ của Tạ Đào, bỗng nhiên nhếch môi, lộ rõ khinh thường, "Quả nhiên đến từ thôn quê, thật thô bỉ."

Giọng nói của nàng ta không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể làm Tạ Đào nghe rõ ràng.

Tạ Đào nghiêng đầu nhìn Tôn Ấu Nghi.

Tôn Ấu Nghi hất cằm, dáng vẻ ngạo mạn "Ngươi muốn làm gì".

Lúc đó, đã có rất nhiều nữ tử chú ý tới các nàng, nhất thời không khỏi che miệng, trái phải nhìn nhau, nhỏ giọng thì thầm.

"... Người thành phố các ngươi đều làm quen người khác như ngươi à?"

Tạ Đào không muốn nói chuyện với nàng ta, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến nàng ta còn có ý nghĩ không an phận với Vệ Uẩn, còn suýt nữa để hoàng đế ở đây hạ thánh chỉ ban hôn, nàng như một con cá nóc phình to.

"Nhưng ta không muốn nói chuyện với ngươi." Tạ Đào nói.

Khi Tôn Ấu Nghi nghe giọng nói của Tạ Đào, nhìn cô nương mang khăn che mặt ngồi bên cạnh, nhíu mày, sắc mặt hơi trắng bệch.

Nàng ta thân là nữ nhi ngự sử, lại giao hảo với mấy vị công chúa, ngày thường tất nhiên là đối tượng để người khác nịnh bợ, tất nhiên chưa bao giờ nghe lời nói chói tai rõ ràng như vậy.

Tạ Đào này là ai? Chỉ là một nữ tử tầm thường quê mùa đến từ một tiểu thành, vậy mà dám nói chuyện với nàng ta như thế?

"Ngươi..."

"Ấu Nghi."

Tôn Ấu Nghi vừa muốn làm khó dễ, lại bị Triệu Thư Vi ngồi ở đầu cắt ngang.

Nàng ta nhìn thấy đôi mắt phượng mỉm cười của Triệu Thư Vi, đành phải đè nén ngọn lửa đang sinh sôi trong lòng.

Quốc sư Vệ Uẩn không do dự từ chối thẳng làm nàng ta trở thành trò cười của thành Sính Đô trong một đêm, hiện giờ những quý nữ ngồi chung một chỗ với nàng ta có mấy ai là không chê cười nàng ta sau lưng chứ? Tóm lại là không dám đặt ra ngoài mà thôi.

Bởi vì phần khó xử này, ái mộ trong lòng Tôn Ấu Nghi đối với Vệ Uẩn vẫn như cũ, nhưng cũng có thêm tức giận.

Tất nhiên nàng ta không dám chất vấn Vệ Uẩn, vì thế cơn giận đè dưới đáy lòng bị nàng ta chuyển sang biểu cô nương đến từ phủ Quốc sư.

Dù sao đây chẳng qua chỉ là bà con xa cần báo ân mà thôi, ức hiếp thì ức hiếp thôi, nói đến cùng thì sợ là không phải là người quan trọng gì đối với Vệ Uẩn.

Tôn Ấu Nghi đương nhiên nghĩ như vậy.

Vì thế rũ mắt trầm tư một lúc, nàng ta nghiêng đầu nhìn ấm trà trên lò than đặt ở án kỉ nàng ta, ra lệnh cho thị nữ bên cạnh lấy ấm trà xuống, rót một ly trà nóng.

Khi bưng trong tay, nàng ta cũng cảm thấy lòng bàn tay rất nóng.

Tôn Ấu Nghi nhếch khóe môi, sau đó, khuỷu tay đụng vào góc án kỉ, cổ tay nàng ta vừa lật, nước trà nóng trực tiếp hất vào Tạ Đào ngồi bên cạnh nàng ta.

Thiệu Lê Âm phản ứng cực nhanh, nhưng khi nàng ấy nói "Chủ tử cẩn thận", vừa đưa tay ra chắn thì vẫn không thể chắn hết.

Một nửa nước trà nóng hắt lên cổ tay Thiệu Lê Âm, mà số còn lại đổ vào cổ Tạ Đào, thậm chí là bàn tay.

Tạ Đào lập tức đứng lên.

Cổ và bàn tay dính nước trà nóng nên lập tức đỏ lên, cảm giác đau đớn làm nàng nhíu mày.

Trong nhất thời, bất kể là nhóm quý nữ ngồi trái phải hoặc là bọn công tử thế gia ngồi cách màn che ở đối diện đều tập trung ánh mắt ở Tạ Đào.

"Thật xin lỗi, ta vừa đụng vào góc bàn, nhất thời không cầm chắc..."

Lúc đó, Tôn Ấu Nghi được thị nữ bên cạnh nâng dậy, từ từ xin lỗi Tạ Đào, nhưng vẻ mặt kia không hề có nửa phần áy náy.

Cách khăn che mặt, Tạ Đào thổi vào bàn tay, khi nhìn Tôn Ấu Nghi, hiển nhiên đã rất tức giận.

"Tạ cô nương, ngươi không sao chứ?"

Triệu Thư Vi vốn dựa lưng vào ghế, thấy tình hình thì ngồi ngay ngắn, cất giọng quan tâm hỏi.

Tạ Đào không thích bị nhiều người nhìn như vậy, cũng biết rõ trong trường hợp như vậy nàng không thể tùy ý hành động, cho nên lúc này chỉ có thể rầu rĩ nói, "Dân nữ không sao."

Lần thứ hai ngồi xuống, Tạ Đào nghiêng đầu nhìn Tôn Ấu Nghi ở bên cạnh nhếch khóe môi.

Nàng trước nay không thích gây chuyện, cũng luôn giúp mọi người và làm việc thiện, nhưng cũng không có nghĩa là nàng lựa chọn chịu đựng.

Cho nên Tạ Đào quay đầu nhìn Thiệu Lê Âm đứng phía sau, dưới vẻ mặt khó hiểu của Thiệu Lê Âm, Tạ Đào ra hiệu im lặng với nàng ấy.

Nàng đảo mắt, như một con sóc con lén lút.

Sau đó, nàng lén lút đưa tay phải ra sau lưng, khép hai ngón tay lại.

Ở chỗ mọi người không chú ý, chỉ có Thiệu Lê Âm thấy ngón tay Tạ Đào bắt đầu bốc khói.

Thiệu Lê Âm lại cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.

Tạ Đào mím chặt môi, lặng lẽ sử dụng lực, chỉ cảm thấy ngón tay hơi nóng.

Nàng lại lén lút thu tay phải, lúc dùng tay trái bị nóng bưng chung trà, cảm giác đau đớn trên bàn tay còn không ngừng đánh úp lại, có chút khó chịu.

Nàng bưng chung trà đưa đến bên miệng coi như che giấu.

Đặt tay phải sau chung trà, nương theo hơi nóng bốc lên từ nước trà, thoáng che đi làn khói mờ ở ngón tay nàng.

Nàng cẩn thận thổi ngón tay.

Giống như đang cứu vớt ngọn lửa sắp tắt, làm ngọn lửa thổi bùng lên.

Vẻ mặt Thiệu Lê Âm ngơ ngác.

Lúc Tạ Đào nhanh chóng đưa tay phải ra sau lưng, Thiệu Lê Âm thật sự nhìn thấy giữa hai ngón tay đang khép lại của nàng có một ngọn lửa nhỏ.

???

Gương mặt của Thiệu Lê Âm trước giờ không có cảm xúc gì bắt đầu nứt nẻ.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, Thiệu Lê Âm chính mắt nhìn thấy ngón tay Tạ Đào nhúc nhích, ngọn lửa kia như một tia sáng, dưới góc độ mọi người không nhìn thấy nhanh chóng chui vào phía sau mái tóc dài của Tôn Ấu Nghi.

Giống như ngọn lửa cực kì dễ châm ngòi, tóc của Tôn Ấu Nghi lập tức bốc cháy, còn tản ra mùi khét.

Tôn Ấu Nghi dùng khăn tay che miệng mũi, "Mùi gì khét vậy? Khó ngửi quá."

Thị nữ bên cạnh nàng ta vừa nâng tầm mắt thì nhìn thấy tình hình của mái tóc nàng ta, lập tức hét toáng lên, "Tiểu thư, tóc ngươi!"

Cũng là lúc này, sợi tóc bị đốt cháy rơi xuống tạo thành đốm lửa trên quần áo nàng ta, tức khắc bốc khói.

Tôn Ấu Nghi hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, chỉ biết gọi tên thị nữ bên cạnh nàng ta, "Diệu Bình!"

Ánh mắt của mọi người cũng đặt trên người Tôn Ấu Nghi, cho dù là đám công tử cách màn che, có người không nhịn được vén rèm.

"Mau mang nước tới." Triệu Thư Vi thấy thế thì vội nói với thị nữ bên cạnh.

Cũng là lúc này, thị nữ Diệu Bình hẳn đang gấp gáp, thế nhưng trực tiếp lấy nước trà trên bàn hất vào lưng của Tôn Ấu Nghi.

Vừa hất xong, đốm lửa bị dập tắt, nhưng cũng làm cho Tôn Ấu Nghi bị nóng nên hét lên.

Mặc dù giờ đã vào đông, vị Tôn gia đích tiểu thư luôn luôn để ý dung nhan của chính mình nên khó tránh khỏi ăn mặc mỏng manh hơn người khác, cách hai lớp quần áo, nước trà nóng như vậy vẫn làm nàng ta bị bỏng.

Gần như không tự hỏi, Tôn Ấu Nghi giơ tay tát mạnh vào mặt thị nữ tên Diệu Bình.

Lập tức làm Diệu Bình ngã xuống đất, nửa khuôn mặt sưng đỏ trong tích tắc.

"Ngươi làm gì vậy hả?!" Giọng nói của nàng ta chua ngoa.

Lúc đó, xung quanh cuối cùng cũng có quý nữ dùng khăn tay che miệng, đám công tử thế gia vén rèm cũng không nhịn được phì cười.

Tôn Ấu Nghi chưa bao giờ chịu đựng cục diện mất mặt như ngày hôm nay. Nữ tử đã quen thói kiêu căng lúc này đối diện với ánh mắt của mọi người, gương mặt của nàng ta cực kỳ khó xử.

Triệu Thư Vi thấy thế, được thị nữ bên cạnh đỡ, đi từng bước xuống bậc thang đến trước mặt nàng ta.

"Ấu Nghi, ngươi không sao chứ?"

"Hòa Dục công chúa, ta..." Tôn Ấu Nghi chực khóc, khi nói được một lúc tạm dừng, bỗng nhiên tức muốn hộc máu nhìn Tạ Đào ngồi đó.

"Có phải ngươi làm không?"

Nàng ta nghiến răng hỏi.

Lúc ánh mắt mọi người nhìn Tạ Đào,

Tạ Đào thẳng lưng lắc đầu theo phản xạ.

Cách khăn che mặt, mọi người cũng không thấy rõ khuôn mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hạnh long lanh của nàng.

Thoạt nhìn đúng là vẻ mặt vô tội đúng lý hợp tình.

Triệu Thư Vi thở dài, nói, "Được rồi Ấu Nghi, hôm nay có gió, có lẽ là gió thổi đốm lửa trong lò than tới tóc ngươi,"

Nói xong, nàng ta nói với thị nữ đang đỡ nàng ta, "Mau, Khi Sương, dẫn Tôn tiểu thư đến phòng thay quần áo, rồi mời một vị đại phu đến."

Xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên Tôn Ấu Nghi không thể ở chỗ này nữa, được Diệu Bình đỡ, chuẩn bị đi theo thị nữ Khi Sương rời khỏi.

Cũng là lúc này, cuối hành lang bỗng xuất hiện một bóng dáng xanh trúc cao gầy.

"Náo nhiệt như vậy à."

Giọng nói trong trẻo hàm chứa ý cười truyền đến, làm Tạ Đào lập tức ngẩng đầu.

Là Tề Tế.

Nàng còn không nhịn được rướn cổ nhìn phía sau hắn ta, lại không thấy bóng dáng Vệ Uẩn, nàng rũ mắt, có chút mất mát.

"Đây không phải Tôn tiểu thư sao?"

Tề Tế đánh giá nàng ta trên dưới, nhẹ nhàng gõ quạt ngọc trong tay vào lòng bàn tay, "Sao thành dáng vẻ này?"

"Thế tử gia."

Tôn Ấu Nghi cố nén khó xử, hành lễ với Tề Tế.

"Ngày đông rất hanh khô, sau này Tôn tiểu thư vẫn nên chú ý nhiều hơn, đừng lại..."

Tề Tế nói xong lại đánh giá nàng ta, không nói thêm gì nữa.

Gương mặt Tôn Ấu Nghi lúc xanh lúc trắng, chung quy không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu, vội vàng đi theo Khi Sương rời khỏi nơi thị phi này.

"Sao Thế tử tới đây rồi?" Hòa Dục vừa thấy Tề Tế, như dừng một chút, biểu cảm lập tức khác thường, nhưng sau một lúc, tất cả cảm xúc trong mắt đều quy về bình thản ảm đạm.

"Ta còn muốn hỏi công chúa Hòa Dục nửa đường chặn khách của ta, đây là đạo lý gì?" Tề Tế nhìn Triệu Thư Vi, khi nói chuyện, trước sau vẫn cười.

Mà Triệu Thư Vi cũng cười, như mang theo xin lỗi, "Ta cũng không biết Tạ cô nương vốn đến chỗ của Thế tử làm khách."

"Chẳng qua nếu Thế tử đã tới, sao không ngồi xuống, hôm nay cùng thưởng mai làm thơ?" Nàng ta lại nói.

Tề Tế lại lắc đầu, "Công chúa hẳn cũng hiểu, từ trước đến nay ta đã quen lười biếng, còn về Tạ cô nương, nàng ấy bệnh tật quấn thân quanh năm, mấy ngày gần đây vừa khỏe hơn, thời tiết lạnh như vậy, nàng ấy ở bên ngoài nhiều sẽ rất bất lợi đối với sức khỏe đang khôi phục."

Tề Tế nói xong còn nhìn Tạ Đào.

Tạ Đào chớp mắt, một giây sau, nàng đột nhiên nhanh trí.

Trực tiếp nhắm mắt, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì té xuống đất.

Bị đập trúng trán, nàng bị đau nên nhíu mày, nhưng vẫn nhắm mắt.

Chịu đau giả chết.

Bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Ngay cả Thiệu Lê Âm cũng chưa bắt kịp, nàng ấy hô một tiếng "Chủ tử", sau đó vội vàng cúi người đỡ Tạ Đào vào lòng.

"Tạ cô nương đây là làm sao vậy?" Giữa chân mày của Triệu Thư Vi toàn là quan tâm.

Tề Tế cũng không đoán được sao Tạ Đào bỗng nhiên ngã xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Đào, ánh mắt tức khắc có ý cười, rồi lại lập tức thở dài, "Công chúa có điều không biết, Tạ cô nương thường xuyên như thế, không biết chừng khi nào sẽ ngất xỉu, cho nên nàng ấy mới luôn không dám xuất phủ."

"Lại như thế à..."

Triệu Thư Vi nói một câu, đôi mắt phượng không nhìn rõ biểu cảm, cũng không biết cuối cùng nàng ta tin hay không tin.

"Ta vẫn nên đưa Tạ cô nương về phủ Quốc sư thôi."

Tề Tế ra vẻ nghiêm túc, vừa muốn đi đến bế Tạ Đào, Thiệu Lê Âm đã cõng Tạ Đào.

Vóc người của cô nương không kém Tạ Đào là bao, cõng Tạ Đào không gượng gạo lắm.

"Thế tử gia, đi thôi." Thiệu Lê Âm cho rằng Tạ Đào thật sự ngất xỉu, nét mặt của nàng ấy nôn nóng.

Tề Tế ngơ ngác gật đầu.

Sau đó hắn gật đầu với Triệu Thư Vi, nói, "Vậy công chúa Hòa Dục, ta và Tạ cô nương, cáo từ trước."

Dứt lời, hắn và Thiệu Lê Âm Tạ Đào đi ra ngoài hành lang.

Triệu Thư Vi nhìn bóng dáng bọn họ rời khỏi, đôi mắt phượng vẫn bình tĩnh trong trẻo, nhưng khi bị lông mi che khuất lại thâm trầm hơn.

Bọn họ vừa rời đi không lâu, hai vị công chúa Hòa Lam và Hoà Duyệt mới khoan thai tới.

Triệu Thư Vi khẽ mỉm cười cúi đầu đón chào, "Hai vị tỷ tỷ tới rồi."

Đám người vội vàng đứng dậy hành lễ.

Tuy bọn họ có thái độ cung kính đối với công chúa Hòa Dục, nhưng dù sao cũng không cẩn thận kính cẩn như khi đối mặt với trưởng công chúa Hòa Lam.

Bởi vì ai nấy đều rất rõ ràng, nếu công chúa Hòa Dục không có quan hệ tốt với trưởng công chúa Hòa Lam, một người vừa không có nhà mẹ vừa không phải là công chúa yêu thích của Khải Hòa đế như nàng ta, có lẽ cũng không sánh bằng đích nữ trong nhà triều thần.

Mà công chúa Hoà Duyệt là do đương kim Tống Quý Phi sinh ra, Tống Quý Phi có huynh trưởng là đương kim Thừa tướng Tống Kế Niên, tất nhiên nhà mẹ gia thế lớn mạnh, tất nhiên không rõ có bao nhiêu bất hòa với trưởng công chúa Hòa Lam, nhưng cũng không nói rõ có bao nhiêu tốt trong đó.

Hiện giờ hai nàng ta ở cùng một chỗ là vì có công chúa Hòa Dục hòa giải trong đó.

"Bổn cung đến muộn rồi,"

Trưởng công chúa Hòa Lam luôn không để mọi người vào mắt, khi đối diện với Triệu Thư Vi mới hơi mỉm cười.

"Hai vị tỷ tỷ đúng là đến muộn, cho nên một lúc nữa phải phạt thêm mấy chén rượu, làm thêm mấy bài thơ." Triệu Thư Vi mỉm cười nói.

Nàng ta vẫn có dáng vẻ nhã nhặn dịu hiền, làm người khác không thể chán ghét.

"Ngươi nói vị biểu cô nương phủ Quốc sư là vị nào?" Hoà Duyệt qua loa nhìn lướt, nhưng đều nhìn thấy hình bóng quen thuộc.

Đây không phải là những quý nữ và công tử năm nào cũng đến hội thơ sao?

Triệu Thư Vi rũ mắt, thở dài, "Tạ cô nương vừa ngất xỉu, đã được đưa về."

Hòa Lam nghe vậy thì nhíu mày, có chút mất hứng, "Còn cho là nhân vật nào, ngay cả mặt cũng không gặp được."

——

Khi Tạ Đào bị Thiệu Lê Âm đặt lên xe ngựa, vừa ngồi xuống, nàng mới mở mắt.

"Chủ tử tỉnh rồi?"

Thiệu Lê Âm thấy nàng mở mắt thì sửng sốt.

"Vừa nãy nàng ấy giả vờ."

Lúc đó, Tề Tế cũng vén rèm ngồi vào.

Giả vờ?

Lúc này Thiệu Lê Âm mới hiểu ra.

Tạ Đào cười gượng, "Không như vậy thì sao ta có thể ra ngoài..."

Ngồi ở đó rất khó chịu.

Ngay cả một phút nàng cũng không muốn ở đó.

"Ta vốn nghĩ rằng Đào Đào muội muội là một cô nương thành thật, lại không ngờ còn có lúc cơ trí như vậy."

Lúc xe ngựa chạy trên đường, Tề Tế không khỏi cảm thán một câu.

Tạ Đào nghiêng đầu nhìn hắn ta, sờ mũi, không nói gì.

Tề Tế bỗng nhiên thay đổi nét mặt, nói, "Nói đến cùng thì việc hôm nay cũng vì ta mà nên, nếu không có ta mời ngươi và Diên Trần đến biệt uyển của ta, ngươi cũng sẽ không bị công chúa Hòa Dục ngăn cản nửa đường... Xin lỗi."

Hắn dừng một chút, lại nói, "Còn có ngày ấy ở phủ Quốc sư, những gì ta nói với ngươi, thật ra là vì thử ngươi,"

"Diên Trần không chịu đề cập chuyện giữa hắn và ngươi với ta, ta chỉ có thể tự đoán... Cho nên, rất nhiều lời nói ngày ấy đều là vui đùa, ngươi đừng để trong lòng."

Vị công tử thanh nhã ôn nhuận bỗng nhiên nghiêm túc làm Tạ Đào nhất thời ngẩn người.

Nàng vội vàng xua tay, "Không sao... Ta không để trong lòng."

Tề Tế cong môi cười, "Như vậy thì tốt."

Như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn bỗng giải thích với nàng một câu, "Diên Trần vốn nghe tin ngươi bị công chúa Hòa Dục chặn đường thì vội vàng xuất cung đến Mai Viên, nhưng bị ta ngăn cản."

"Trong lòng hắn nghĩ đến ngươi, cho nên mất chừng mực, nhưng nếu hôm nay hắn tới Mai Viên, sau này những nguy hiểm ngươi phải  gặp sẽ càng khó lường hơn, cho nên ta đã ngăn cản hắn, thay hắn tới."

Cuối cùng, hắn ta còn nói, "Đào Đào muội muội, ngươi ngàn vạn lần đừng cảm thấy mất mát."

Tề Tế rũ mắt, thưởng thức quạt bạch ngọc mở cực kỳ nhỏ trong tay, khẽ cười, "Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy Diên Trần thất thố như thế."

Hắn nói, "Đều vì ngươi."

Lúc Tạ Đào nghe những lời này của Tề Tế, chút mất mát quanh quẩn trong lòng nàng bỗng biến mất không thấy tăm hơi, cả trái tim như ngâm trong hũ mật ngọt ngào.

Nàng cúi đầu, nhịn không được cong khóe môi, nhẹ nhàng đáp, "Ta biết rồi..."

Lúc Tạ Đào được Tề Tế mang về phủ Quốc sư, Vệ Uẩn sau khi thu được tin tức bọn họ đã ra khỏi Mai Viên thì đã sớm hồi phủ.

Tạ Đào đi vào xuyên qua cửa tròn vào viện, Vệ Uẩn ngồi trong đình hóng gió lập tức đứng lên bước nhanh đi xuống cầu thang.

"Vệ Uẩn!"

Tạ Đào vừa thấy hắn, đôi mắt hạnh sáng lên.

Khuôn mặt trắng nõn linh tú của nàng mang theo nụ cười rạng rỡ, giang hai tay chạy tới chỗ hắn.

Cũng không biết vì sao, khi Vệ Uẩn nhìn nàng chạy đến, yết hầu hắn động đậy, không hiểu sao trong lòng có cảm xúc không rõ tên đang tuôn trào.

Dường như một trái tim mất mát, rốt cuộc cũng yên ổn.

Khi nàng nhào vào lòng hắn, hắn đã không kịp để ý ánh mắt của Tề Tế hoặc là Thiệu Lê Âm ở bên kia, hoặc là ánh mắt của bọn Vệ Kính, chỉ siết chặt cánh tay ôm chặt nàng, đặt cằm dưới tóc nàng.

Cảm giác này,

Dường như quãng thời gian nàng rời khỏi không phải là một canh giờ, mà là năm tháng dài dằng dặc khó vượt qua.
Bình Luận (0)
Comment